- Rầm rầm rầm…
Gia Luật Thát Bất Dã bước nhanh chạy qua một con đường, sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ mạnh, một công trình kiến trúc lắc lư bị hủy hoại, khắp nơi đều là ánh lửa và khói đen, toàn bộ Cổ Bắc Khẩu lâm vào một cảnh hỗn loạn, ngay cả chỉ huy sứ như gã cũng không tìm thấy người chỉ huy nào, càng không biết tin tức trên tường thành, điều này làm cho gã vừa vội vừa giận, phái mấy người đi đều chưa có ai trở về, cuối cùng phải tự mình đi đến trên tường thành tìm hiểu tình hình.
- Người Tống chết tiệt, bọn họ rốt cuộc làm thế nào đoạt được Hổ Nha Phong?
Gia Luật Thát Bất Dã vừa chạy vừa thấp giọng mắng, vốn dĩ theo gã, Hổ Nha Phong có thể gọi là nơi hiểm yếu, trên đỉnh núi tồn trữ lương thực chừng đủ ăn được một năm, hơn nữa lại có nguồn nước, lại thêm địa hình vô cùng hiểm trở, căn bản không có khả năng bị công phá, nhưng hôm nay cũng không biết nguyên nhân gì, trên đỉnh Hổ Nha Phong người Tống chợt bắt đầu bắn nỏ pháo hướng vào trong thành Cổ Bắc Khẩu, làm cho trong thành tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, thậm chí liên lạc giữa gã và tường thành cũng bị cắt đứt.
Giữa Hổ Nha Phong và Cổ Bắc Khẩu cũng không có đường qua lại trực tiếp, lúc trước sau khi quân Tống tới nơi này, liên lạc giữa Hổ Nha Phong và Cổ Bắc Khẩu cũng cắt đứt, cho nên Gia Luật Thát Bất Dã chỉ biết là mấy ngày hôm trước quân Tống cho một số nhiệt khí cầu cất cánh, nhưng lại chỉ bay qua trên đỉnh Hổ Nha, cũng không có ai rơi xuống, vốn Gia Luật Thát Bất Dã đối với chuyện này còn vô cùng nghi hoặc, tuy nhiên hiện tại gã rốt cuộc hiểu được, Hổ Nha Phong sa vào tay chúng rất có thể liên quan tới nhiệt khí cầu của quân Tống vài ngày trước.
Tuy nhiên hiện tại nghĩ những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, Gia Luật Thát Bất Dã chỉ muốn nhanh lên thẳng tường thành bên kia làm sáng tỏ tin tức, sau khi trên ngọn núi bắt đầu pháo kích, giữa gã với tường thành đã bị chặt đứt liên lạc gần nửa canh giờ, lấy kinh nghiệm của gã xét thấy, quân Tống nhất định sẽ thừa dịp pháo kích trên ngọn núi phát động công thành, đáng tiếc lúc ấy phòng ốc gã ở bị sụp, thật vất vả mới từ trong lỗ hổng leo ra, điều này cũng khiến cho gã không thể kịp thời đến tường thành chỉ huy.
Gia Luật Thát Bất Dã một tay giơ tấm chắn, nhanh chân chạy về phía trước, tấm chắn cũng không phải phòng bom rơi xuống đỉnh đầu, trên thực tế nếu bom rơi xuống đầu của gã, cho dù có một mặt khiên sắt cũng không ích gì, chỉ có điều mỗi khi xung quanh có bom nổ đều tạo ra lượng lớn đá, gạch bắn tung tóe. Mấy thứ này cũng rất có lực sát thương, cho nên Gia Luật Thát Bất Dã không thể không dùng tấm chắn bảo vệ mình. Ngoài gã ra, trên đường khắp nơi đều là quân Liêu bị tạc đạn hù dọa chạy trốn tứ phía, Gia Luật Thát Bất Dã vốn muốn ra lệnh cho bọn họ đi theo mình trợ giúp tường thành, đáng tiếc tất cả những người này đều bị dọa đến điên rồi, căn bản không nghe bất cứ mệnh lệnh của kẻ nào.
Đường phố hỗn loạn vô cùng, mặc dù có tấm chắn bảo hộ, nhưng trên người Gia Luật Thát Bất Dã cũng bị hòn đá bay tới đánh cho bị thương nhiều chỗ, trong đó phía sau lưng bị một khối đá lớn đập trúng khiến cho miệng mũi gã chảy máu, đoán chừng là bị nội thương, tuy nhiên điều này cũng không tính là gì, bởi vì cuối cùng gã cũng đi tới dưới tường thành.
So với đường phố trong thành, trên tường thành bị pháo kích dày đặc hơn, vốn chắc chắn tất cả mặt ngoài tường thành đều là đạn pháo nổ lưu lại dấu vết, may mắn tường thành Cổ Bắc Khẩu vô cùng chắc chắn, pháo kích nổ cũng không thể trong thời gian ngắn phá hủy tường thành. Lập tức Gia Luật Thát Bất Dã theo thông đạo chạy lên tường thành. Kết quả phát hiện trên tường thành cũng là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là tử thi. Xem ra quân coi giữ trên tường thành trước mấy loạt đạn pháo tiến công đã tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, tất cả những người còn lại đều chui vào trong thành lâu tránh né.
Gia Luật Thát Bất Dã mạo hiểm tính mạng nguy hiểm chạy qua vài toà tường thành, cuối cùng tìm thấy nơi chủ quản, sau khi qua hỏi thăm gã mới biết được, quân coi giữ trên tường thành đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, dù sao Hổ Nha Phong cũng ở ngay trên đỉnh đầu của bọn họ. Bắn bom từ phía trên xuống phía dưới quả thực quá dễ dàng, may mắn chính là quân Tống ngoài thành có thể do lo lắng bị bom ngộ thương, cho nên cũng không phát động tiến công.
Tuy nhiên không đợi Gia Luật Thát Bất Dã cảm thấy may mắn, chỉ thấy quân Tống ngoài thành cuối cùng đã phát động tiến công, đồng thời đạn pháo trên đỉnh đầu lại từ từ tập trung bắn hướng về phía bên trong thành. Còn quân Tống dưới thành lại bắt đầu hướng vào thành phóng đạn pháo ra, xem ra quân Tống không tiếc lãng phí lượng lớn đạn pháo cũng phải chiếm lấy Cổ Bắc Khẩu.
Chứng kiến quân Tống giống như thủy triều vọt tới, ánh mắt Gia Luật Thát Bất Dã cũng đỏ lên, trong thành đã một mảnh đại loạn, trên tường thành gần như không có được bất kỳ trợ giúp nào, cho nên trên tường thành chỉ có thể dựa vào vẻn vẹn những tướng sĩ này chống cự quân Tống tiến công, tuy rằng biết rõ chỉ trông vào những người này rất khó ngăn trở quân Tống tiến công, nhưng gã cũng không có bất kỳ phương pháp nào xử lý, lúc này chỉ có thể liều mạng!
So với Gia Luật Thát Bất Dã trên thành chuẩn bị liều mạng, dưới thành Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh cùng tướng lĩnh Đại Tống lại lộ vẻ khí định thần nhàn, lần tiến công này do Dương Hoài Ngọc đích thân phụ trách chỉ huy, xem bộ dáng là chuẩn bị một lần tấn công đoạt được Cổ Bắc Khẩu, hoàn toàn nắm giữ mười sáu châu Yến Vân trong tay Đại Tống.
Đối với lần công thành này, Hô Diên Khánh cũng biểu hiện vô cùng thoải mái, bốn ngày trước y tự mình mang binh ngồi nhiệt khí cầu, làm nguồn nước duy nhất trên đỉnh Hổ Nha Phong bị ô nhiễm, sau đó bọn họ kiên nhẫn chờ ba ngày, đến ngày hôm qua y mới đích thân mang binh tiến công Hổ Nha Phong, lần này bọn họ gần như không bị bất cứ cái gì công kích, đợi đến khi bọn họ đi đến đỉnh núi, thấy một đống lại một đống quân Liêu ở cùng một chỗ, tuy rằng rất nhiều người ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng hai mắt vô thần môi khô nứt nẻ, khi nhìn thấy bọn họ đi đến, chỉ dùng âm thanh khàn khàn kêu một chữ... “Nước” !
Đương nhiên cũng không phải tất cả quân Liêu đều không phản kháng, khi Hô Diên Khánh bọn họ đi vào thành trại trên đỉnh núi, tìm được tướng lĩnh quân Liêu thủ vệ phụ trách thành rồi, tướng Liêu Đại Hồ Tử tuy rằng đã khát đến hai mắt đỏ thẫm, trên miệng cũng tóe máu nhưng vẫn như cũ lảo đảo đứng lên, rút đao đeo lưng gào thét tiến lên giết địch.
Đối với loại kẻ thù thà chết chứ không chịu khuất phục này, Hô Diên Khánh cho gã sự tôn trọng tương ứng, rút đôi giản mang bên mình ra giết chết đối phương, cũng đem người này chôn cất tại đỉnh núi Hổ Nha Phong. Sau đó y liền thông báo quân Tống dưới chân núi đem vũ khí nỏ pháo vận chuyển lên núi, sáng sớm hôm nay liền phát động tiến công đối với Cổ Bắc Khẩu, quả nhiên đánh khiến đối phương trở tay không kịp.
Theo quân Tống giống như thủy triều vọt tới, trên đầu thành Gia Luật Thát Bất Dã cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, đặc biệt tướng sĩ trên đầu thành đã bị pháo kích của quân Tống vừa rồi dọa cho bể mật, hiện tại lại nhìn thấy quân Tống dưới thành khí thế hung hăng, thậm chí có những người muốn vụng trộm xuống thành chạy trốn, sau đó vẫn là Gia Luật Thát Bất Dã tự mình chém chết vài binh lính chạy trốn, lúc này mới tạm thời ổn định lòng quân, có điều sau khi quân Tống dọc theo thang và xe công thành leo lên tường thành, lòng quân vất vả lắm mới ổn định được giờ lại tán loạn, kết quả trên đầu thành quân Tống càng ngày càng nhiều, mắt thấy đã vượt qua số lượng quân Liêu thủ hạ của gã rồi.
Mắt thấy không thể cứu vãn, Gia Luật Thát Bất Dã nhất thời cũng bi phẫn vô cùng, tuổi thơ của gã theo phụ thân lớn lên ở trong quân, mấy năm nay theo phụ thân đông chinh bắc chiến lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng lại không ngờ rằng hôm nay bại trong tay quân Tống, điều này làm cho gã bất kể như thế nào cũng không thể chấp nhận.
- Tướng quân! Hay là chúng ta mau chạy đi, đầu thành đã thủ không được rồi!
Đúng lúc này, tướng phòng giữ trên đầu thành cũng hướng về phía Gia Luật Thát Bất Dã cao giọng khuyên nhủ, trong ánh mắt cũng đầy vẻ khủng hoảng.
- Chạy trốn?
Gia Luật Thát Bất Dã nghe đến đó vẻ mặt tức giận nhìn đối phương, trong ánh mắt mang theo sát khí không hề che giấu chút nào, điều này làm cho tên tướng Liêu kia hoảng sợ, vội vàng liên tiếp lui về phía sau, đáng tiếc Gia Luật Thát Bất Dã cũng là rống một tiếng dữ dội cất bước tiến lên, một đao chặt đầu của đối phương xuống, điều này khiến quân Liêu xung quanh giật nảy mình, vội vàng thối lui vài bước, sợ Gia Luật Thát Bất Dã lại nổi điên.
Tuy nhiên Gia Luật Thát Bất Dã sau khi đã giết một người, tức giận uất ức tích tụ trong lòng cuối cùng phát tiết ra, hiện tại chỉ còn lại bi thương vô tận và sự không cam lòng, cuối cùng chỉ thấy gã ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, một đao theo sau bổ về phía cổ của mình, lúc này máu tươi văng lên đầu thành, lấy chính máu của mình để rửa sạch nỗi sỉ nhục trên người.
Cùng với việc Gia Luật Thát Bất Dã tự sát, quân Liêu Cổ Bắc Khẩu hoàn toàn mất đi ý chí chống cự, lúc này có người mở cửa thành phía bắc chạy ra ngoài thành, mà quân Tống đánh chiếm tường thành phía nam cũng lập tức mở cửa thành ra, theo sau rất nhiều quân Tống dũng mãnh xông vào, Cổ Bắc Khẩu cũng theo đó đổi chủ, điều này cũng làm cho đám người Dương Hoài Ngọc vô cùng hưng phấn, cho là mình đã hoàn thành kế hoạch sớm.
Tuy nhiên sau khi chiếm cứ Cổ Bắc Khẩu, đám người Dương Hoài Ngọc cũng không lơi lỏng, bọn họ lập tức dọn dẹp vật lẫn lộn với thi thể trong thành, hơn nữa làm tốt việc phòng ngự phía sau tường thành, chuẩn bị nghênh đón viện quân của Gia Luật Nhân Tiên bất cứ lúc nào, mặt khác còn có sườn đông Bàn Long Sơn cũng có quân Liêu đóng giữ suốt dọc đường, địa hình của Bàn Long Sơn và Hổ Nha Phong cùng loại, đều là một người trấn ải, vạn người không qua được, tuy nhiên sau khi chiếm cứ Cổ Bắc Khẩu, Dương Hoài Ngọc lập tức phái người tiến đến chiêu hàng, dù sao đến Cổ Bắc Khẩu cũng đã bị bọn họ chiếm lĩnh, quân Liêu trên Bàn Long Sơn căn bản không thủ vững được nữa, chỉ cần bọn họ chặt đứt đường cung cấp trên núi, bất kể trên núi có tồn trữ bao nhiêu lương thực, rồi cũng có ngày phải ăn hết.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân trên, cho nên Dương Hoài Ngọc phái người đi chiêu hàng rất nhanh liền thu được hiệu quả, quân Liêu trên núi sau khi đạt được một vài bảo đảm, lúc này xuống núi đầu hàng, kể từ đó, một đoạn phòng tuyến Trường Thành Cổ Bắc Khẩu rốt cục hoàn toàn rơi vào trong tay Đại Tống, tuy nhiên đám người Dương Hoài Ngọc lại không dám ăn mừng trắng trợn, hơn nữa lại tăng tốc chuẩn bị sẵn sàng, tính toán nương tựa phòng tuyến Cổ Bắc Khẩu, cùng viện quân của Gia Luật Nhân Tiên quyết một trận tử chiến.
Nhưng mà khiến Dương Hoài Ngọc bọn họ thật không ngờ chính là, sau khi bọn họ đánh hạ Cổ Bắc Khẩu đợi liên tiếp ba ngày, trên quan đạo phương Bắc vẫn bình yên như thường, căn bản không có nhìn thấy nửa tên viện binh nước Liêu, điều này làm cho Dương Hoài Ngọc và đám người Hô Diên Khánh đều thấy hết sức kỳ quái, thậm chí có người cuối cùng cũng cảm giác có điểm gì là lạ rồi.
Kỳ thật sớm trước đó khi Cổ Bắc Khẩu chưa bị công phá, đám người Dương Hoài Ngọc cũng đã cảm giác có chút kỳ quái, bởi vì tính thời gian, viện binh của Gia Luật Nhân Tiên hẳn là đã sớm tới rồi, chẳng qua là khi đó bọn họ một lòng muốn đánh hạ Cổ Bắc Khẩu, cho nên đối với chuyện viện quân của Gia Luật Nhân Tiên chậm chạp chưa tới cũng không có để trong lòng, thậm chí trong lòng còn cố ý lảng tránh, chỉ có điều hiện tại sau khi chiếm cứ Cổ Bắc Khẩu, cuối cùng bọn họ cũng phải nhìn thẳng vào vấn đề này rồi.
Đáng tiếc khi đám người Dương Hoài Ngọc phát hiện vấn đề này, cũng đã hơi trễ rồi, ngay vào lúc ban đêm, bỗng nhiên có một trinh sát kị binh Đại Tống vết thương chồng chất phi ngựa báo lại, tại vùng Đàn Châu sau lưng bọn hắn phát hiện lượng lớn quân Liêu, hư hư thực thực là viện quân của Gia Luật Nhân Tiên, hơn nữa đang theo hướng Cổ Bắc Khẩu đánh tới!