Phía nam Cổ Bắc Khẩu không xa trong thành Đàn Châu, Gia Luật Nhân Tiên sau khi nghe xong thám tử bẩm báo, khua tay để gã đi xuống, lúc này Gia Luật Trí Tiên đứng ở bên cạnh mở miệng nói:
- Tam ca, quân Tống ở Cổ Bắc Khẩu án binh bất động, xem ra Thống soái quân Tống cũng không phải hạng người dễ dàng, phỏng chừng bọn họ đã khám phá mưu kế của chúng ta dự định trên đường phục kích bọn họ rồi.
- Dương Hoài Ngọc là cháu của Dương Lục Lang uy chấn mười sáu châu Yến Vân năm đó, phụ thân Dương Văn Quảng lại mang binh tiêu diệt Tây Hạ, gia thế xuất thân như thế, nếu y không có một chút bản lãnh mới là việc lạ, Thát Bất Dã bại vong ở trong tay y cũng không oan!
Gia Luật Nhân Tiên sắc mặt nặng nề mở miệng nói, khi nói đến con trai Thát Bất Dã của mình, trong mắt của gã cũng hiện lên một tia đau buồn, vài ngày trước gã nhận được tin đứa con binh bại tự sát, tuy rằng ở mặt ngoài gã biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng đằng sau đó cũng khóc nức nở một hồi.
Nghe được huynh trưởng nhắc tới cháu của mình Thát Bất Dã, trên mặt Gia Luật Trí Tiên cũng hiện lên vẻ đau buồn vài phần, có lẽ theo người khác thấy, vị Tam ca trước mắt mình này sau khi đứa con tự sát vẫn như trước biểu hiện vô cùng kiên cường, nhưng y lại phát hiện mới mấy ngày gần đây, nếp nhăn trên mặt của Tam ca thoáng cái gia tăng rất nhiều, tóc cũng bạc nhiều hơn rồi, cả người nhìn qua giống như là già thêm mười tuổi.
- Tam ca, vậy kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ, trực tiếp tấn công Cổ Bắc Khẩu báo thù cho Thát Bất Dã, hay tiếp tục tấn công những châu phủ khác, khiến cho quân Tống Cổ Bắc Khẩu phải quay về?
Gia Luật Trí Tiên sau cơn đau buồn, rất nhanh lại mở miệng nói, dù sao bây giờ không phải là thời điểm đau buồn, hết thảy đều phải lấy quốc sự làm trọng.
- Quân Tống sẽ không thể lại cho chúng ta cơ hội tấn công những châu phủ khác nữa đâu, nếu chúng ta rời khỏi Đàn Châu, chỉ sợ quân Tống sẽ lập tức rút lui khỏi Cổ Bắc Khẩu, đến lúc đó hoặc là từ phía sau lưng tập kích chúng ta, hoặc là trực tiếp thoát đi, đối với chúng ta cũng không phải chuyện gì tốt, cho nên hiện tại đối với chúng ta mà nói, chỉ có một con đường có thể đi, chính là phái binh đánh hạ Kế Châu, sau đó trở lại tấn công Cổ Bắc Khẩu. Xem ra quân Tống đã ra quyết định, chuẩn bị quyết chiến với chúng ta ở Cổ Bắc Khẩu rồi!
Gia Luật Nhân Tiên ánh mắt bình tĩnh mở miệng nói, chỉ có điều trong giọng nói lại mang theo một cỗ sát khí, bất kể là về công hay là về tư, gã đều quyết định phải tiêu diệt hoàn toàn đại quân của Dương Hoài Ngọc trên chiến trường.
Nghe được sẽ cùng quân Tống quyết chiến ở Cổ Bắc Khẩu, Gia Luật Trí Tiên lại trở nên có chút do dự, sau một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Tam ca, từ sau khi quân Tống cải tiến hỏa khí, sức chiến đấu sớm đã hơn xưa rất nhiều. Hơn nữa lại chiếm cứ lấy nơi Cổ Bắc Khẩu hiểm yếu này, binh lực của chúng ta tuy rằng chiếm ưu thế hơn một chút, nhưng muốn tiêu diệt quân Tống chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng gì?
- Ha hả, Tứ đệ, băn khoăn của đệ cũng rất có lý, nếu là trước kia, chỉ sợ ta cũng thật không dám quyết chiến với quân Tống như vậy, nhưng đệ chớ quên, cái vị Hoàng đế Đại Tống trẻ tuổi kia ở trong nước cải cách chính trị gì đó, kết quả khiến trong nước kêu than nhốn nháo vậy, các nơi đều có xu thế không ổn định. Hiện tại tuy rằng tạm dừng tân pháp, nhưng nhưng thế cục trong quốc nội Đại Tống đã kém xa trước kia, thực lực của một nước cũng có cơ sở suy thoái, cho nên lần này ta cho phép chuẩn bị đối với quân Tống vây nhưng không đánh, buộc quân Tống chủ động công đánh chúng ta, dù sao chúng ta bị tiêu hao, nhưng Đại Tống cũng tiêu hao không ít!
Gia Luật Nhân Tiên vẻ mặt kiên định nói.
- Thì ra là thế, bởi vì cái gọi là thượng binh phạt mưu, có Tam ca người ở trong quân trấn thủ, ta thấy quân Tống chạy trời cũng không khỏi nắng rồi!
Gia Luật Trí Tiên nghe đến đó cũng không khỏi tán dương. Đối với vị Tam ca này của mình, y luôn luôn đều vô cùng khâm phục, chỉ là đồng thời y lại có chút bận tâm, bởi vì Tam ca hiện tại đã được tôn là Thượng phụ. Nếu lần này lại lập công lao lớn như vậy chỉ sợ triều đình khen thưởng không biết có thể thưởng gì, đối với một thần tử mà nói cũng không phải chuyện tốt, xem ra sau này mình nên tìm thời gian thích hợp khuyên Tam ca, để huynh ấy chuẩn bị tốt việc giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Hai ngày sau đó, Gia Luật Nhân Tiên tự mình dẫn đại quân tấn công Kế Châu. Kết quả chờ đại quân bọn hắn tới Kế Châu, tướng phòng giữ của quân Tống nơi này sớm đã có được mệnh lệnh của Dương Hoài Ngọc, trước tiên mang quân coi giữ rút lui, dù sao bọn họ không lùi cũng không được, bởi vì lúc trước Dương Hoài Ngọc chỉ để lại một ngàn tướng sĩ thủ thành, lấy một ngàn chống đối một trăm ngàn, căn bản không có bất cứ cơ hội nào, cho nên còn không bằng trực tiếp đem Kế Châu tặng cho quân Liêu, giảm thiểu tổn thất không cần thiết.
Sau khi Kế Châu rơi vào tay giặc, Dương Hoài Ngọc suất lĩnh quân Đại Tống lập tức bao vây kín ở Cổ Bắc Khẩu, Vương Thiều đóng giữ ở hậu phương sau khi biết được tin tức này, cũng khiếp sợ tột đỉnh, gã vừa tin tức này báo triều đình, đồng thời tự mình đuổi tới Yến Châu, cũng chính là trấn thủ Tích Tân Phủ ở Nam Kinh Liêu Quốc mà trước đó quân Tống đã đánh hạ được, thu nạp quân Tống hậu phương phòng ngừa đại quân Gia Luật Nhân Tiên xuôi nam, tuy nhiên bởi vì quân Tống ở lại Tống có hạn, cho nên Vương Thiều cuối cùng cũng chỉ thu nạp quân đội được hơn một vạn người, dựa vào thành trì miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình.
Vương Thiều viết tấu chương khẩn cấp nhanh chóng phát về kinh thành, sứ giả truyền tin không yêu thương ngựa chút nào, dọc theo đường đi cũng không biết chạy hết bao nhiêu con ngựa, cuối cùng rốt cục khi tới kinh thành, người đưa tin cũng mệt mỏi mồm hộc máu, theo đó tấu chương Vương Thiều rất nhanh được đưa vào trong cung, lúc này đã vào lúc canh ba, Triệu Húc vẫn còn ở dưới đèn phê chữa tấu chương, kết quả y nhìn thấy tấu chương Vương Thiều đưa tới, biết được đại quân Dương Hoài Ngọc bị quân Liêu cắt đứt đường lui, cũng bắt đầu khiếp sợ run người, sau đó vội vàng ra lệnh vài vị Tể tướng tiến cung nghị sự!
Tăng Công Lượng, Trần Thăng Chi, Tư Mã Quang và Lã Huệ Khanh, bốn người này chính là bốn vị Tể tướng nhận lệnh khi Triệu Húc đương triều, nhận được tin tức trong cung truyền đến cũng không dám trì hoãn, ngồi lên xe ngựa tới hoàng cung ngay, Triệu Húc lúc này đã ở Thùy Củng điện đợi bọn hắn, sau khi bốn người đi vào, Triệu Húc lập tức đem tấu chương của Vương Thiều đưa cho bốn người bọn họ truyền đọc, kết quả sau khi bốn vị tướng xem hết phong tấu chương này, trên mặt tất cả bốn người đều lộ ra vẻ mặt nặng nề, trong lúc nhất thời ai cũng không nói được gì.
- Lần trước Vương Thiều đưa tới tin chiến sự còn hết thảy thuận lợi, ngăn trước mặt Dương Hoài Ngọc bọn họ chỉ còn lại có một phòng tuyến Cổ Bắc Khẩu, nhưng hiện tại phòng tuyến Cổ Bắc Khẩu lại bị công phá, lại không ngờ Gia Luật Nhân Tiên vây quanh sau lưng bọn họ, cắt đứt đường lui của bọn Dương Hoài Ngọc, hiện tại Vương Thiều đã mất đi liên hệ với Dương Hoài Ngọc, cũng không biết bọn họ đã cùng Gia Luật Nhân Tiên phát sinh chiến tranh hay chưa, đối với việc này các ngươi thấy thế nào?
Triệu Húc thấy không người nào mở miệng, lập tức chủ động mở miệng dò hỏi.
Nghe được Triệu Húc hỏi, hai người Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi đều là lão thần đều híp nửa mắt, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, lại nói tiếp từ sau khi Vương An Thạch cải cách chính trị, Tăng Công Lượng người hiền lành này chủ động giao quyền, Trần Thăng Chi thật ra muốn tranh một chuyến, nhưng lại không tranh được với Vương An Thạch, cuối cùng công khai cáo ốm không lên triều, mãi đến sau khi Vương An Thạch bãi tướng lão mới "lành bệnh", có điều đối với chuyện trên triều cũng rất ít phát biểu ý kiến gì.
Duy chỉ có Tư Mã Quang quay đầu nhìn Lã Huệ Khanh hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không có mở miệng, bởi vì đề nghị tấn công nước Liêu là của Lã Huệ Khanh nói ra trước, ông kiên quyết phản đối, đáng tiếc Triệu Húc căn bản không nghe, hiện tại tấn công quân đội của nước Liêu xảy ra vấn đề, loại sự tình này dĩ nhiên phải do Lã Huệ Khanh ra mặt xử lý.
Lã Huệ Khanh cũng biết bản thân nhất định không thể tránh khỏi trong chuyện tấn công nước Liêu này, cho nên cuối cùng suy tính một lát, rốt cục đứng ra nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, thần nghĩ đại quân Dương Hoài Ngọc tuy rằng bị cắt đứt đường lui, nhưng so sánh binh lực quân Tống ta và quân Liêu cũng không hơn kém nhiều lắm, hơn nữa lại có hỏa khí trợ giúp, cho nên đủ để phá vòng vây, Bệ hạ không cần vì thế mà căng thẳng quá mức!
- Hừ, Lã tướng công thật là lạc quan nhỉ!
Lã Huệ Khanh vừa dứt lời, Tư Mã Quang đối đầu với gã liền lộ vẻ mặt cười nhạt đứng ra nói:
- Đầu tiên không nhắc đến Dương Hoài Ngọc bọn họ lúc trước trong đại chiến tổn thất bao nhiêu, chỉ nói đến thời gian chinh chiến dài như vậy, chỉ sợ y khiến quân Hà Bắc vô cùng mỏi mệt rồi, hỏa khí tiêu hao khẳng định cũng không nhỏ, dưới tình hình như vậy, chỉ sợ đám người Dương Hoài Ngọc cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình khi Gia Luật Nhân Tiên tiến công, làm sao còn có thực lực phản công gì nữa?
- Đây cũng chỉ là phỏng đoán của ngài, lúc trước Dương Hoài Ngọc dẫn theo đại quân thế như chẻ tre, quân Liêu căn bản không thể ngăn cản thế công của bọn họ, Gia Luật Nhân Tiên suất lĩnh viện quân tuy nhiều, nhưng ở thế gấp gáp, chỉ sợ cũng rất khó tổ chức được quân tinh nhuệ gì!
Lã Huệ Khanh lại cãi, lúc này gã chỉ có thể kiên trì đến cùng theo Dương Hoài Ngọc, không thì chỉ có thể nói rằng lúc trước gã đề nghị tấn công nước Liêu là sai lầm mà thôi.
- Hả? Vậy theo ý Lã tướng công, đại quân Dương Hoài Ngọc căn bản không cần phải phái viện binh nữa, chỉ trông vào chính bọn họ có thể phá vòng vây sao?
Tư Mã Quang lúc này bắt được lỗ hổng trong lời nói của Lã Huệ Khanh liền hỏi dồn, Vương Thiều cũng đã đưa tới tin chiến báo gấp rút, điều này nói rõ tình hình của Dương Hoài Ngọc bọn họ khẳng định cũng không lạc quan, nếu không phải phái viện quân, chỉ sợ bảy vạn đại quân thủ hạ của Dương Hoài Ngọc chỉ có thể chết trận ở Cổ Bắc Khẩu.
- Ta cũng không nói không cần phái viện quân, tuy rằng Dương Hoài Ngọc bọn họ trên đường thế như chẻ tre, nhưng quân Hà Bắc dù sao cũng là lính mới, lần này cũng là lần đầu tiên gặp phải trận đại chiến kịch liệt như thế, cho dù Hô Diên Khánh có những kinh nghiệm phong phú của tướng lĩnh, chỉ sợ nhóm binh sĩ cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, hơn nữa số lượng quân Liêu lại chiếm ưu thế, cho nên để đảm bảo đạt được mục đích, vẫn phải phái một chi viện quân trợ giúp mới đúng!
Lã Huệ Khanh mặt không biến sắc mở miệng nói, không vì lời nói của mình trước sau mâu thuẫn mà cảm thấy đỏ mặt.
- Được rồi, cũng không cần tranh cãi nữa.
Lúc này Triệu Húc rốt cục lộ ra vẻ không nhẫn nại, y gọi đám người Lã Huệ Khanh tới thảo luận đối sách, không phải nghe bọn hắn cãi nhau. Nghe Triệu Húc mở miệng, Lã Huệ Khanh và Tư Mã Quang rốt cục dừng cãi vã, điều này làm cho Triệu Húc cũng mãn ý gật gật đầu, sau đó mở miệng lần nữa nói:
- Đường lui của đại quân Dương Hoài Ngọc bị gián đoạn, hơn nữa Gia Luật Nhân Tiên cũng không phải hạng người dễ dàng, cho nên viện quân nhất định là phải phái đi, chỉ có điều nên điều động quân đội từ nơi nào tạo thành viện quân? Đây mới là vấn đề các ngươi phải suy tính!
Nghe được Triệu Húc hỏi viện quân điều động từ nơi này, bọn người Lã Huệ Khanh và Tư Mã Quang nhíu mày, quân đội của Đại Tống tuy nhiều, nhưng đại bộ phận là sương quân không ở chiến trường, còn dư lại trong Tam đại cấm quân thì quân Hà Bắc đã bị điều động không còn, Tây quan chiến lực tuy mạnh, nhưng cần trấn thủ tây bắc và Tây Vực, rất khó điều động quân đội ra đầy đủ, về phần Cấm quân kinh thành không có kinh nghiệm tác chiến, để bọn họ lên chiến trường quả thực là chịu chết. Cho nên trong lúc nhất thời bốn vị tướng công người này nhìn người kia, ai cũng không mở miệng.