- Thời tiết chết tiệt này, sẽ không... sẽ không đông chết chúng ta chứ?
Hô Diên Khánh ôm chăn ngồi bên cạnh đống lửa, vừa run rẩy vừa lên tiếng nói. Vừa nãy y đi ra ngoài dò xét một chút, kết quả phát hiện không thấy binh lính tuần tra bên ngoài, chắc đã trốn vào phòng sưởi ấm rồi. Thậm chí ngay cả binh lính trên đầu thành cũng đều đứng ở trong thành lầu không dám ra ngoài. Vì bên ngoài chẳng những gió thổi rât to, còn có tuyết lớn rơi, hơn nữa còn rét cực độ, không cẩn thận có thể bị đông lạnh chết mất.
- Cái thời tiết mắc toi này tuy lạnh, nhưng cũng có lợi, ít nhất chúng ta không cần lo lắng Gia Luật Nhân Tiên lại điên cuồng tấn công chúng ta như vậy. Hơn nữa bọn họ ở trong doanh trướng ngoài thành, khẳng định không ấm áp như chúng ta ở trong phòng. Thậm chí ta còn hi vọng lạnh thêm chút nữa, tốt nhất đợi sau khi trời quang, chúng ta chỉ cần ra ngoài thành thu thập bọn họ là được rồi!
Triệu Tông Võ lấy ấm nước trên đống lửa xuống, rót một chén nước ấm cho Hô Diên Khánh, cười nói.
Từ giữa trưa hôm qua, liên tiếp hơn 10 ngày, gió Bắc bỗng nhiên chuyển từ nhỏ sang lớn, hơn nữa càng ngày càng lớn. Đồng thời tuyết cũng như lông ngỗng nhẹ bay xuống không ngừng, dưới sự tàn sát của gió tuyết, nhiệt độ không khí cũng nhanh chóng giảm xuống. Lúc trước Hô Diên Khánh bọn họ đã cảm thấy trời đông ở cửa khẩu Cổ Bắc đã đủ lạnh rồi, nhưng mãi đến sau khi luồng không khí lạnh đến, bọn họ mới phát hiện lúc trước không hề đáng kể chút nào so với bây giờ. Loại thời tiết bây giờ mới là lạnh thực sự, lò lửa ngày trước dùng để sưởi ấm căn bản vô dụng, rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải đốt đống lửa trong phòng. Buổi tối vây quanh đống lửa mới có thể ngủ yên ổn hơn.
- Ngươi mơ đẹp đấy, nhưng dù là dưới thời tiết hiện tại, Gia Luật Nhân Tiên ở ngoài thành khẳng định cũng không chịu nổi. Đoán là nhất định khó tránh khỏi việc một số sĩ tốt bị chết cóng, nhưng nếu chỉ trông chờ vào thời tiết này đông chết toàn bộ đại quân Gia Luật Nhân Tiên, thì rất không có khả năng.
Khi nói tới đây, chỉ thấy Hô Diên Khánh sờ râu ngắn trên cằm, nói:
- Đáng tiếc bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, đợi sau khi trời quang nhất định là tuyết lớn chắn đường. Chúng ta muốn ra khỏi thành rất khó, nếu không thì là một cơ hội tốt đánh lén Gia Luật Nhân Tiên, thật sự là lãng phí một cơ hội tốt!
Nhìn thấy bộ dạng Hô Diên Khánh kêu to, Triệu Tông Võ cũng bật cười ha hả, sau một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Còn nói ta mơ, ngươi cũng không kém hơn ta bao nhiêu đâu. Bão tuyết như vậy thật sự làm đại doanh Gia Luật Nhân Tiên tổn thất không nhỏ, nhưng trước khi ta đến đã nghe ngóng. Cửa khẩu Cổ Bắc vừa vặn là một cửa khẩu đón gió, mùa đông năm trước hình như đã có tuyết lớn, nghe nói lần lớn nhất gần như chất đầy cửa khẩu Cổ Bắc. Đợi đến mùa hè năm sau mới tan hết, ta bây giờ còn lo lắng chúng ta sẽ bị chôn dưới đống tuyết này đấy.
Triệu Tông Võ vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng cười, ngay sau đó chỉ thấy cửa lớn mở ra, Tổng quản hành quân Dương Hoài Ngọc bước vào nói với hắn ta:
- Tông Võ, ngươi không cần phải lo lắng bị chôn dưới mặt tuyết. Lúc trước ta đã sớm phái người đi tìm hiểu rõ ràng, kiểu giống như chôn toàn bộ cửa khẩu Cổ Bắc dưới tuyết, gần như là trăm năm khó gặp. Bão tuyết chúng ta gặp lần này dù to, nhưng người hiểu thiên văn đã quan sát, nhiều nhất năm, sáu ngày, trận tuyết này sẽ dừng lại, đến lúc đó nhiều lắm là chôn vùi hơn nửa phòng ốc của chúng ta thôi. Các ngươi cũng đừng quên tổ chức người quét sạch tuyết đọng trên nóc nhà đấy.
Theo Dương Hoài Ngọc đi vào, một làn gió lạnh bọc hơi tuyết thổi vào, làm cho Hô Diên Khánh và Triệu Tông Võ đều rùng mình một cái, lập tức đứng lên thi lễ với Dương Hoài Ngọc:
- Tham kiến Tổng quản!
- Haha, không cần đa lễ. Khi nãy vừa đi ra, lại gặp được một con lợn rừng điên bị đông lạnh lao từ trên núi xuống, kết quả bị mấy mũi tên của ta bắn chúng. Nên hai người các ngươi cũng có lộc ăn, chúng ta hôm nay vây quanh đống lửa ăn lẩu thịt lợn rừng.
Dương Hoài Ngọc lúc này cười mở miệng nói. Cửa khẩu Cổ Bắc là một khe sâu, hai bên trái phải đều là vách núi. Người bình thường căn bản không đi, nhưng ngẫu nhiên vẫn có một số dã thú ở trên vách núi hoạt động, có khi cũng sẽ có dã thú lạc đường đi vào trong thành. Nhưng phần lớn đều là động vật nhỏ, lần này Dương Hoài Ngọc lại có thể gặp được lợn rừng, không thể không nói vận khí của ông ấy thật sự quá tốt.
Hô Diên Khánh và Triệu Tông Võ nghe thấy thậm chí có thịt lợn rừng để ăn, hai người cũng đều lộ ra nét mặt mừng như điên, lập tức đứng lên hỗ trợ. Lợn rừng Dương Hoài Ngọc giết chết không nhỏ, thoạt nhìn chừng hơn 200 cân, bây giờ đang được hai thị vệ mang lên ngoài cửa, ba người bọn họ đương nhiên ăn không hết, nên Dương Hoài Ngọc ba người tự mình ra tay, sau khi rửa sạch sẽ lợn rừng, chỉ để lại một chân sau và ruột lợn, gan lợn, tim lợn, tất cả còn thừa lại đều đưa cho các tướng lĩnh khác trong quân.
Nồi sắt được đặt trên lửa, một ít xương đầu lợn đã chặt bị ném vào trong nồi lửa luộc, các loại đồ gia vị cũng được bỏ vào trong nồi. Chỉ một lát, nước luộc trong nồi liền sôi lên, mùi mê người cũng truyền ra, thịt lợn rừng và nội tạng đã rửa cũng được cắt miếng để một bên. Ba người ngồi quanh đống lửa, vươn chiếc đũa kẹp lấy thịt lợn rừng mỏng bỏ vào nồi luộc một chút, sau đó chấm qua nước tỏi giã và dấm chua ăn vào miệng, hương vị ngon khỏi nói.
Vừa mới bắt đầu, Dương Hoài Ngọc ba người họ cũng chưa để tâm nói chuyện, chỉ vùi đầu ăn thật nhiều. Thật vất vả đợi trong bụng đã no bảy tám phần, lúc này mới thở phào một hơi. Lúc này, Dương Hoài Ngọc mới cười mở miệng, nói:
- Nghe bên ngoài gió lạnh vù vù, chúng ta lại ngồi bên đống lửa ăn lẩu, thật là một kiểu hưởng thụ khó có được!
- Haha. Đây đều là nhờ phúc của Tổng quản, nếu không phải Tổng quản mau mắn gặp được con lợn rừng này, chúng ta sao có thể ngồi ở chỗ này nhấm nháp mỹ thực được?
Triệu Tông Võ lúc này cười lớn mở miệng, thuận tiện còn vỗ mông ngựa nịnh bợ Dương Hoài Ngọc.
- Haha. Tiểu tử ngươi ngoài một bụng ý nghĩ xấu xa ra, ưu điểm lớn nhất chính là cái miệng này rồi. Nhưng ngươi muốn nói nhờ phúc của ta cũng không chính xác, phải nói chúng ta đều là nhờ phúc của trận bão tuyết này. Nếu không phải có trận bão tuyết này, chúng ta bây giờ khẳng định còn đang tác chiến với đại quân Gia Luật Tiên Nhân. Hơn nữa lợn rừng cũng không vì chịu không nổi lạnh mà chạy xuống núi.
Dương Hoài Ngọc lúc này cũng cười lớn mở miệng nói. Vì gió to rét buốt và giá lạnh cực độ, làm cho quân Liêu ngoài thành không thể công thành, nên ông cũng có thời gian rảnh rỗi hiếm có. Điều này cũng làm cho tâm trạng mấy ngày nay của ông rất tốt, dù sao đánh trận thời gian lâu như vậy, dù là ai cũng cảm thấy mỏi mệt.
- Tổng quản nói rất đúng, gió to tuyết lớn lần này cũng đủ để quân Liêu ngoài thành uống một hồ tuyết rồi. Mặt khác ta còn đang suy nghĩ, có phải đợi sau khi trời quang, đội chúng ta nên tấn công quân Liêu ngoài thành một lần không. Dù sao bọn họ khẳng định tổn thất không nhỏ trong trận bão tuyết này. Nói không chừng chúng ta có thể đánh bại Gia Luật Nhân Tiên, căn bản không cần triều đình phái quân nữa!
Hô Diên Khánh lúc này nhét một miếng tim heo nấu chín vào miệng, vừa nhai vừa lớn tiếng nói.
Dương Hoài Ngọc nghe thấy học trò đắc ý của mình lại đang suy nghĩ đến chuyện chủ động tấn công, lập tức cũng lộ ra vẻ mặt trầm tư. Nhưng cuối cùng ông vẫn kiên định lắc đầu, nói:
- Khánh ca nhi, ngươi không quên lời Lăng Vương đã dặn dò chúng ta lúc đầu chứ. Ngài ấy không muốn chúng ta mạo hiểm, dù sao quân Hà Bắc chúng ta thành lập không dễ, nếu không cẩn thận tạo thành tổn thất lớn, vậy tất cả cố gắng trước đó của chúng ta có thể sẽ đều uổng phí.
Nghe thấy Dương Hoài Ngọc nhắc đến lời dặn dò lúc trước của Triệu Nhan, Hô Diên Khánh cũng lập tức tỉnh ngộ lại, y chỉ lo nghĩ nhân cơ hội phá vỡ lớp vây khốn của quân Liêu, lại không để ý đến độ mạo hiểm ẩn giấu trong đó. Những thứ khác không nói, Gia Luật Nhân Tiên là lão tướng trên sa trường, hơn nữa lại quen khí hậu nơi này, nên ai cũng không dám khẳng định ông ta có chuẩn bị gì không. Nếu chẳng may quân Liêu bình an vượt qua lần bão tuyết này, cũng không có tổn thất gì, đến lúc đó bọn họ tùy tiện tấn công, chỉ sợ chỉ có thể bị đối phương tìm được thời cơ lợi dụng.
Nghĩ đến những điều này, nét mặt Hô Diên Khánh lập tức hổ thẹn nói với Dương Hoài Ngọc:
- Tổng quản thứ tội, mạt tướng trước đó thật sự có chút hồ đồ, thiếu chút nữa quên dặn dò của giáo đốc!
- Haha. Người trẻ tuổi dĩ nhiên không tránh khỏi sai lầm. Nhưng lại nói nữa Khánh ca nhi, biểu hiện mấy năm nay của ngươi thật sự quá ưu tú, ngay cả Tổng huấn luyện ta khi đối mặt với ngươi, bây giờ nhìn thấy ngươi phạm sai lầm, mới để ta tìm được chút cảm giác của huấn luyện viên.
Dương Hoài Ngọc lúc này không thèm để ý chút nào trêu chọc, nhưng ông nói cũng đúng với tình hình thực tế. Tuy bây giờ cấp bậc của ông ở trong quân vẫn cao hơn Hô Diên Khánh, nhưng nếu ông không cố gắng, thì nói không chừng mấy năm nữa cũng bị học sinh của mình vượt qua.
Nghe thấy lời trêu chọc của Dương Hoài Ngọc, không đợi Hô Diên Khánh mở miệng, Triệu Tông Võ ngồi bên cạnh đang ăn nhiều cũng cười to nói:
- Huấn luyện viên, ngài nói đúng rồi, những huynh đệ chúng ta lúc trước bị huấn luyện viên ngài giáo huấn không ít, nên bây giờ sau khi vào quân, mỗi người đều nghẹn uất. Tính toán phải thăng chức vượt qua huấn luyện viên, đến lúc đó khoe khoang với huấn luyện viên ngài một trận.
- Hà! Nói các người béo, các ngươi thật đúng là thở gấp. Tốt xấu ta cũng là huấn luyện viên của các ngươi, tất cả bản lĩnh của các ngươi đều là ta dạy, muốn ngồi lên trên đầu ta không dễ vậy đâu. Đặc biệt đợi sau khi thu phục Yến Vân xong, cả đám các ngươi đều thành thật dưới tay của ta đó!
Dương Hoài Ngọc nghe thấy lời nói của Triệu Tông Võ cũng làm bộ cả giận. Bọn họ tuy mang danh là thầy trò, nhưng bình thường lúc riêng tư, cũng thường xuyên đùa giỡn, tình cảm giữa họ vô cùng sâu đậm.
Nói vài câu vui đùa, tiếp theo ba người vô tình lại nói tới thế cục. Dù sao thế công của Gia Luật Nhân Tiên tuy bị trận bão tuyết này ngăn cản, nhưng bọn họ vẫn bị quân Liêu vây khốn bên trong như cũ. Hơn nữa nghe nói Liêu quốc lại tổ chức một đội quân đến sau lưng bọn họ rồi. Đến lúc đó nếu Gia Luật Nhân Tiên nam bắc giáp công thì chỉ sợ bọn họ cũng không sống yên ổn.
Cuối cùng Dương Hoài Ngọc bọn họ lại nói tới phương diện Triệu Nhan bảo bọn họ đợi viện quân. Bọn họ đều biết bên triều đình rất khó phái ra viện quân lớn, ngược lại Thủy Sư trong tay Triệu Nhan chiến lược lại không tầm thường, có thể công kích phần đất Liêu quốc từ trên biển, nhưng bây giờ cũng gần sang năm mới rồi, bọn họ lại không nghe thấy tin gì về viện quân. Điều này làm cho bọn họ hết sức sốt ruột, thậm chí lòng quân phía dưới đã có chút dao động rồi. Chẳng qua Dương Hoài Ngọc bọn họ không biết rằng, Triệu Nhan thật ra còn sốt ruột hơn bọn họ.