uy nhiên cách làm trên tuy hay, song hiện tại không thể dùng, nếu lại nói với Triệu Nhan, chỉ khiến hắn dằn vặt tự trách, nên Tào Dĩnh giấu kín cách làm đó trong lòng, tuyệt đối mãi mãi không nói với Triệu Nhan.
Trận đại hàn đột ngột này không những khiến kế hoạch cứu viện của Triệu Nhan bị tạm dừng, nhánh quân thứ hai mà Liêu quốc vốn phái tới Cổ Bắc cũng bị bão tuyết chặn lại, đại quân của Gia Luật Nhân Tiên còn không thể xê dịch, thậm chí đến loạn tặc Tây Hạ vùng tây bắc Đại Tống cũng vì thế mà đình trệ, trong thời gian ngắn trong ngoài hai nước đều rơi vào trạng thái ngưng đọng, dường như tất cả đều bị đợt đại hàn này đóng băng.
Cùng lúc đó, trong núi Trường Bạch hướng Đông Bắc Liêu quốc, ở đây có rất nhiều người Nữ Chân sinh sống, trong đó có Hoàn Nhan bộ mà Triệu Nhan từng sống gần một năm. Hồi trước khi Triệu Nhan bị thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ Hặc Lý Bát bắt giữ, Hoàn Nhan bộ còn là bộ lạc Nữ Chân mạnh nhất trong phạm vi trăm dặm, thậm chí còn thâu tóm cả núi Trường Bạch, trở thành tổ chức mạnh nhất trong bộ lạc Nữ Chân, nhưng sau đó Triệu Nhan lấy liên minh làm mồi nhử, dẫn dụ huynh đệ Hặc Lý Bát lên thuyền của Đại Tống, kết quả bị Triệu Nhan tận tay truy sát, còn tấn công hỏa pháo những người Nữ Chân trên bờ, kết quả chỉ có đệ đệ của Hặc Lý Bát là Hặc Tôn sống sót, thế là Hặc Tôn đường đường chính chính trở thành thủ lĩnh của Hoàn Nhan bộ.
Trong một lều trại cũ nát phía đông bắc Hoàn Nhan bộ, một bé trai mười hai mười ba tuổi đang dùng hàm răng sắc nhọn gặm một miếng xương heo, nhưng miếng chân giò heo này đã không còn sót chút thịt nào, vậy mà đứa bé trai vẫn ăn rất ngon miệng, trên miếng xương cứng đều là dấu răng mờ mờ, thoạt nhìn giống như một con sói đang cắn xé vậy.
Đúng lúc đứa trẻ đang tập trung gặm xương, bỗng cửa lều cũ nát mở ra, một thiếu niên gầy yếu mười sáu mười bảy tuổi khiêng một đống đồ đi tới, gió tuyết bên ngoài lập tức lùa vào, khiến đứa trẻ gặm xương không khỏi run rẩy, nhưng khi nó nhìn thấy đồ mà thiếu niên kia vác trên người, mắt chợt sáng lên, vứt phăng miếng xương trên tay bổ nhào tới nói:
- A Cốt Đả, sao huynh lấy đâu ra nhiều nội tạng heo vậy?
Thiếu niên gầy gò chính là con trai A Cốt Đả của Hặc Lý Bát hồi trước, còn thiếu niên gặm xương tất nhiên chính là đệ đệ của A Cốt Đả tên Ngô Khất Mãi. Trước kia sau khi Hặc Lý Bát chết, A Cốt Đả cũng bị pháo nổ trọng thương, vốn dĩ mọi người đều cho rằng nó đã chết, nhưng không ngờ A Cốt Đả mạng lớn, cuối cùng nghỉ ngơi vài tháng từ từ sống lại, chỉ có điều Hặc Tôn lo sợ huynh đệ chúng sẽ uy hiếp tới địa vị thủ lĩnh của mình, cho nên cách li chúng trong bộ lạc, còn mẫu thân của A Cốt Đả là Noa Lại cũng bị Hặc Tôn hại chết, kết quả khiến hai huynh đệ A Cốt Đả sống vô cùng khó khăn trong bộ lạc.
- Ầm!
A Cốt Đả ném đống thịt heo đã bị đóng băng xuống đất, sau đó mới nói với Ngô Khất Mãi:
- Thời tiết hôm nay quá lạnh, heo nuôi trong bộ lạc bị chết rét rất nhiều, thịt heo phần lớn đều chia cho mọi người khác trong bộ lạc, vị tam thúc đó của chúng ta chỉ cho chúng ta chỗ nội tạng heo mà không ai thèm lấy này thôi!
A Cốt Đả khi nói đến cuối, khuôn mặt cũng lộ rõ sự căm hận khắc cốt ghi tâm. Hồi đó nó trọng thương suýt chết, Hặc Tôn liền vứt nó vào trong cái lều rách nát này không đoái hoài, nếu không phải mẹ nó Noa Lại chăm sóc nó, e rằng nó sớm đã chết rồi, nhưng sau khi vết thương của nó khỏi hẳn, mẫu thân Noa Lại vì không thuận theo tên Hặc Tôn đó, sau cùng bị sói cắn chết khi đi nhặt hái quả dại bên ngoài, tuy thoạt nhìn như một sự cố, nhưng A Cốt Đả biết, con sói hoang đó thực ra chính là Hặc Tôn sai người lùa tới gần mẫu thân.
Từ khi biết chân tướng cái chết thảm của mẫu thân, A Cốt Đả liền lập lời thề, nhất định phải tự tay báo thù cho mẹ mình, ngoài ra trong lòng nó còn một ước vọng khác, đó là có một ngày tiêu diệt nước Tống, báo thù cho cha và bác mình, đồng thời cũng báo thù cho chính bản thân, bởi vì hồi đó nó bị pháo nổ đả thương bộ phận sinh dục, khiến nó đã trở thành một hoạn quan. Trước đây còn nhỏ nó chưa hiểu chuyện, nhưng sau đó dần dần trưởng thành, tàn khuyết trên cơ thể khiến nó cảm thấy nhục nhã tột cùng.
Cũng chính vì nguyên nhân trên, vì thế A Cốt Đả cho dù gặp phải khó khăn cỡ nào, nó cũng cắn răng tự nhủ sống tiếp, bởi vì nó biết bây giờ mình vẫn còn nhỏ, không làm nên trò trống gì, vì vậy điều quan trọng nhất đối với nó là tồn tại, đợi sau khi trưởng thành, mới có năng lực làm nhiều chuyện hơn.
Tuy Ngô Khất Mãi tuổi còn nhỏ, nhưng nó và A Cốt Đả sống nương tựa lẫn nhau, nên cũng lớn trước tuổi, nghe thấy anh trai nhắc đến tam thúc Hặc Tôn, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ căm phẫn, nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, hơn nữa mấy ngày nay không được ăn gì, cho nên hấp tấp lượn vòng quanh đống nội tạng heo bốc mùi khó chịu, khi nhìn thấy miếng gan heo chưa đông cứng lắm, lập tức thích thú nhào tới dùng sức giật ra, sau đó nhét vào mồm nhai, máu tanh vốn dĩ đã đóng thành băng tan ra thành máu loãng, chảy ròng ròng trên hai má cáu bẩn của Ngô Khất Mãi, thoạt nhìn trông vô cùng rùng rợn.
Nhìn bộ dạng của đệ đệ, A Cốt Đả không ngăn cản, đối với huynh đệ chúng mà nói, trong một năm thì hơn nửa năm đều trong trạng thái đói meo, không có lấy một món ăn đúng nghĩa, cho nên chỉ cần là thứ có thể ăn, chúng sẽ lập tức nhét đầy bụng, còn thức ăn sống hay chín đối với chúng không quan trọng, dù sao chúng sớm đã quen rồi.
Tuy nhiên A Cốt Đả dù gì cũng lớn hơn, nó cũng thích vị của thịt chín hơn, cho nên nó nhẫn nại đợi nội tạng heo tan chảy ra, rồi mới móc ra một bộ nội tạng heo, cũng không rửa gì đã ném vào trong cái vạc gốm trên đống lửa nấu, đợi nấu chín mới ăn nhồm nhoàm, nhưng nó vừa ăn lại vừa lo, năm nay heo trong bộ lạc chết rét khá nhiều, thực phẩm cho mùa đông chắc chắn không đủ, với thân phận của chúng trong bộ lạc, e rằng rất khó được chia lương thực, sau khi ăn hết chỗ nội tạng heo này, chẳng có lẽ thật sự bị chết đói sao?