Triệu Nhan vội vàng đuổi tới thành Đông Kinh, ở ngoài thành đi ngang qua học viện Truy Nguyên và Trường quân đội, hắn cũng không có dừng lại thăm, lập tức vào thành đi vào hoàng cung, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy Triệu Húc trên giường bệnh, cũng lộ vẻ đau buồn, chỉ thấy trên giường bệnh Triệu Húc không có chút bộ dáng như rồng như hồ của năm nào, ngược lại sắc mặt xám xịt, thân thể cũng gầy rộc đi, hai má hõm xuống thật sâu, tinh thần cũng rất kém cỏi, chỉ có điều lúc nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, trong đôi mắt vô thần mới hiện lên một tia sáng.
- Tam đệ! Đệ... Đệ rốt cuộc đã tới!
Triệu Húc lúc này hết sức kích động nói, vẻ mặt vàng vọt cũng ửng hồng, chỉ là sau khi nói được mấy câu, Triệu Húc cũng ho khan kịch liệt, thậm chí ngay cả thở cũng không được, thân thể cũng lập tức cong lại, thoạt nhìn cực kỳ thống khổ.
- Đại ca!
Triệu Nhan nhìn thấy đây vội vàng đi nhanh vài bước, tiến lên đỡ lấy Triệu Húc nằm xuống, trong lòng cũng hết sức đau buồn, tuy rằng lúc trước đã sớm biết Triệu Húc bệnh vô cùng nghiêm trọng, nhưng hiện tại tận mắt thấy Triệu Húc, vẫn khiến Triệu Nhan có chút không thể tiếp nhận, dù sao Triệu Húc năm nay mới hơn ba mươi tuổi, chính trực trẻ trung khoẻ mạnh, ai có thể nghĩ tới y lại biến thành bộ dạng này?
Triệu Húc nhìn thấy Triệu Nhan đau buồn, trong lòng cũng ấm áp, khi y sinh bệnh trong khoảng thời gian này, Triệu Nhan giúp y giải quyết xong mười sáu châu Yến Vân, hơn nữa còn làm cho đối phương bồi thường một số tiền lớn, càng thêm hiếm có chính là khiến Liêu quốc nộp lại tiền cống hàng năm cho Đại Tống, nghe được tin tức này, y còn cao hứng cười to vài tiếng, nếu không phải thân thể không cho phép, thể nào y cũng phải vui say một trận mới được..
- Tam đệ. Đệ có thể trở về là tốt rồi, trong khoảng thời gian này ta bệnh trầm trọng, không cách nào xử lý triều chính được nữa. Nhưng đem triều chính giao cho Lã Huệ Khanh và Tư Mã Quang những người đó ta lại lo lắng, hiện tại đệ có thể trở về nhanh như vậy thật tốt quá!
Triệu Húc lúc này hai tay nắm lấy tay Triệu Nhan, trên mặt cũng đều là vẻ kích động, trong khoảng thời gian này y không thể xử lý triều chính, tuy rằng y có con trai, nhưng lớn nhất cũng mới năm tuổi, căn bản không có khả năng đại diện y chấp chính. Cho nên Triệu Nhan mới là lựa chọn tốt nhất.
- Đại ca, huynh lời nói khách sáo rồi. Hiện tại huynh chỉ cần an tâm dưỡng bệnh, những chuyện khác có đệ đây!
Triệu Nhan cũng không từ chối, tuy rằng hắn không thích nhúng tay vào triều chính, nhưng hiện tại Triệu Húc cũng đã bệnh thành bộ dạng này. Hơn nữa toàn bộ Đại Tống trừ hắn ra, cũng đích xác không ai có thể thay Triệu Húc đảm nhận trọng trách này rồi.
Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Triệu Húc trên mặt cũng an tâm mỉm cười, trong khoảng thời gian này y sinh bệnh, Đại Tống cũng náo động không ngừng, cũng làm y không yên lòng, hiện tại có Triệu Nhan trấn thủ, cuối cùng y cũng có thể an tâm rồi.
Kế tiếp Triệu Nhan lại ở cạnh Triệu Húc một thời gian thật dài, huynh đệ hai người chủ yếu hàn huyên tán gẫu cuộc sống mấy năm này như thế nào. Triệu Nhan cũng mượn cơ hội này, nói một chút với Triệu Húc về tình hình mình khuếch trương ở hải ngoại, trong tương lai có thể đoán được triển vọng và ích lợi. Từ khi Lã Tống và Tinh Thành bị Đại Tống chiếm cứ, tình hình mậu dịch hải ngoại Đại Tống càng ngày càng tốt, tổng ngạch mậu dịch đã gấp mấy lần so với mấy năm trước, thuế phú cũng tăng lên gấp bội, chỉ có điều một bộ phận tương đương bị Triệu Nhan trưng dụng, cho nên hàng năm thuế khoản nộp lên cho triều đình cũng không có gia tăng nhiều lắm. Bởi vậy Triệu Húc đối với việc này cũng không có để ý, mãi đến hiện tại y mới biết được hóa ra mậu dịch hải ngoại đã mang đến cho Đại Tống một khoản tiền lớn đến không ngờ.
Tán gẫu xong chuyện hải ngoại, Triệu Nhan lại tỉ mỉ bẩm báo với Triệu Húc một chút chiến sự với Liêu quốc, cuối cùng hắn cùng với Gia Luật Tuấn đạt thành hiệp nghị, việc này Triệu Húc tuy rằng đã biết thông qua chiến báo, nhưng vẫn không bằng Triệu Nhan tự mình trải qua việc này nói lại, đặc biệt là khi Triệu Húc nghe được Gia Luật Tuấn bị buộc đồng ý nộp tiền cống hàng năm cho Đại Tống, lại cao hứng cười to hai tiếng, tuy nhiên lập tức cũng liên tiếp ho khan kịch liệt, thiếu chút nữa ngay cả thở cũng không được.
Triệu Nhan là giữa trưa tiến cung, cùng Triệu Húc tán gẫu đến xế chiều, tuy nhiên bởi vì Triệu Húc tinh thần rất kém, cho tới cuối cùng cũng đã có chút không chịu nổi, Triệu Nhan lo lắng mình quấy rầy y nghỉ ngơi, vì thế để cho Triệu Húc an tâm nghỉ ngơi, hắn cáo từ hồi phủ, đợi ngày mai rảnh lại tới thăm.
Sau khi rời hoàng cung, Triệu Nhan không có cưỡi ngựa, bởi vì lão Phúc tự mình mang một chiếc xe ngựa nào đó đi vào bên ngoài cửa cung chờ, lúc trước Triệu Nhan rời khỏi kinh thành, bởi vì lão Phúc lớn tuổi, thật sự không tiện lặn lội đường xa, mặt khác bên này nhà cửa và sản nghiệp ở kinh thành cũng cần người chiếu cố, cho nên lão Phúc đã được Triệu Nhan giữ lại, lần này Triệu Nhan trở về, cũng lập tức phái người thông tri cho ông, lại không nghĩ rằng lão Phúc tự mình chạy tới, vài năm không gặp, lão Phúc tóc râu tất cả đều trắng, tuy nhiên thân thể và tinh thần cũng tốt lắm, nhìn thấy Triệu Nhan ông vẫn không ngừng hồi báo với hắn tình hình sản nghiệp mấy năm nay.
Triệu Nhan một bên cùng lão Phúc nói chuyện, một bên lệnh cho ông đánh xe ngựa đi tới đường lớn Đông Kinh, vài năm không thấy, đầu đường Đông Kinh vẫn như cũ hết sức náo nhiệt, ngựa xe như nước người qua lại tấp nập, xe ngựa của Triệu Nhan đi ở trên đường phố chật chội, nhìn cảnh trước mắt này có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, trong lòng Triệu Nhan cũng không khỏi có chút cảm thán.
- Điện hạ, phía trước chính là xưởng đồ hộp của chúng ta, xưởng đồ hộp mở rộng lớn hơn rất nhiều, ngài có muốn vào xem một chút không?
Lúc này lão Phúc bỗng nhiên mở miệng nói, từ khi nhìn thấy Triệu Nhan, nụ cười trên mặt lão Phúc không dứt, cũng vô cùng hưng trí ngẩng cao đầu, vẫn giới thiệu cho Triệu Nhan thành Đông Kinh đã biến hóa như thế nào mấy năm nay?
Nghe được lão Phúc đề nghị, Triệu Nhan suy tính một lát vẫn lắc đầu nói:
- Sự tình trong nhà không cần sốt ruột, ta tin tưởng lão Phúc ngươi, mặt khác ta cũng vừa trở về, tạm thời không nghĩ để ý những việc vặt vãnh, ngươi liền tùy ý dẫn ta đến vài chỗ trong thành Đông Kinh đi!
Lão Phúc nghe đến đó cũng cảm giác mình có chút quá nóng lòng, lập tức không nói tới việc nhà, bắt đầu dẫn theo Triệu Nhan đi loanh quanh, chủ yếu đi tới một số địa phương có biến hóa khá lớn, mặt khác còn có vài chỗ vô cùng náo nhiệt, cuối cùng lão Phúc vội vàng cho xe ngựa đi vào phụ cận chùa Đại Tướng Quốc, nơi này chính là địa phương náo nhiệt nhất rồi.
Triệu Nhan cũng không có xuống xe ngựa, mà ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, so sánh với mấy năm trước, chùa Đại Tướng Quốc dường như cũng không có biến đổi quá lớn, vẫn náo nhiệt như vậy, chỗ nào cũng có xiếc ảo thuật, lui tới vài nhóm người mãi nghệ, hiện rõ một khí thế đô thành phồn hoa.
- A?
Cũng đúng lúc này, Triệu Nhan chợt thấy hai người quen từ chùa Đại Tướng Quốc đi ra, điều này làm cho hắn cũng không kìm được trong lòng vui vẻ, vội vàng bảo hộ vệ bên cạnh tiến đến mời hai người lại đây.
Trương Tái và Thẩm Quát mỉm cười vừa đi vừa trò chuyện, hôm nay là ngày mười, Trường quân đội và học viện Truy Nguyên đều nghỉ ngơi, hai người bọn họ bình thường cũng rất thích đàm đạo, hơn nữa cũng đều cùng với trụ trì chùa Đại Tướng Quốc là bạn tốt, cho nên hôm nay liền kết bạn đến viếng thăm đối phương, ba người tán gẫu đã hơn nửa ngày, lại ở nơi đó làm phiền một bữa cơm bố thí, lúc này mới cáo từ rời khỏi.
Tuy nhiên ngay khi họ vừa ra cửa chùa Đại Tướng Quốc, lại không nghĩ rằng thậm chí có người tiến lên ngăn bọn họ lại, và nói có người muốn mời bọn họ đến đàm đạo, điều này làm cho hai người cũng đều sửng sốt, theo tay của đối phương nhìn nhìn cách đó không xa có chiếc xe ngựa, nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là ai mời bọn họ đến?
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Trương Tái và Thẩm Quát vẫn theo chân hộ vệ đi tới trước xe ngựa, chỉ thấy cửa xe ngựa bị mở ra, người vài năm không thấy là Triệu Nhan không ngờ ngồi trong xe ngựa mỉm cười với bọn họ, điều này làm cho cả hai cũng đều vừa mừng vừa sợ, gần như đồng thời kêu lên:
- Điện hạ, người trở về lúc nào vậy?
- Ha ha, hôm nay vừa trở về, vừa rồi đi vào cung thấy hoàng huynh, vốn định ở trong thành tùy ý đi vài vòng, lại không nghĩ rằng không ngờ gặp gỡ các ngươi từ từ trong chùa Tướng Quốc đi ra.
Triệu Nhan lập tức cười ha hả nói, hắn trở về rất gấp, ngoại trừ vài người thân cận, những người khác căn bản không kịp thông báo, cho nên Trương Tái và Thẩm Quát cũng căn bản không biết hắn trở về.
Nghe được Triệu Nhan đã tiến cung gặp Triệu Húc, Trương Tái và Thẩm Quát đều ánh mắt sáng lên, được Triệu Nhan mời vào xe ngựa, lúc này chỉ thấy Thẩm Quát lập tức mở miệng nói:
- Điện hạ, trong khoảng thời gian này Bệ hạ thân thể ốm bệnh, trong triều đã có không ít tin đồn rồi, thậm chí còn có người đề xuất phải lập người kế vị, như vậy càng làm lòng người bàng hoàng, tuy nhiên hiện tại Điện hạ đã trở lại, nói vậy đa số mọi người cũng liền an tâm.
Thẩm Quát trong lời nói đặc biệt còn nhắc tới lập người kế vị, càng làm cho người ta có chút hoài nghi dụng tâm của y, điều này cũng khiến cho Trương Tái bên cạnh có thâm ý khác nhìn y một cái, tuy rằng giao tình của hai người không tệ, tuy nhiên ở một số chuyện lại có chút nhận thức khác nhau, cho nên chỉ thấy lúc này y mở miệng nói:
- Chính trị triều đình hết sức nguy nan, Điện hạ lần này trở về, tất nhiên có thể hiệp trợ Bệ hạ vượt qua cửa ải khó khăn!
Nghe được Trương Tái nói thế, Thẩm Quát cũng nhìn hắn đầy thâm ý, tuy nhiên hắn cũng không nói gì thêm. Đối với ý tứ của Trương Tái và Thẩm Quát, Triệu Nhan cũng là tâm sáng như gương, Thẩm Quát đang thử thái độ của mình, nếu chẳng may Triệu Húc có gì bất trắc, như vậy Triệu Nhan thật sự rất có hi vọng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, mà y nói gần nói xa chỉ là cho thấy chính mình ủng hộ Triệu Nhan tranh giành hoàng vị, tuy nhiên Trương Tái cũng luôn luôn ủng hộ dòng chính thống, y cùng với Triệu Nhan quan hệ cá nhân mặc dù tốt, nhưng ở ngôi vị Hoàng đế, vẫn ủng hộ Triệu Húc lập con của y làm Thái tử.
- Ha hả, vốn ta vừa mới cùng Gia Luật Tuấn ký kết điều ước, từ chỗ của y lấy về khoản tiền, đang chuẩn bị dùng khoản tiền này tu sửa phòng tuyến Trường Thành, phòng bị ngày sau Liêu quốc trả thù, lại không nghĩ rằng nhận được khẩu dụ hồi kinh thành, mặt khác ta cũng không nghĩ đến hoàng huynh bệnh quá nghiêm trọng, tuy nhiên bệnh của hoàng huynh cần tĩnh tâm điều dưỡng, cho nên trong khoảng thời gian này ta có thể sẽ tiếp nhận triều chính, đợi cho hoàng huynh hết bệnh rồi, ta cũng có thể tiếp tục uống rượu câu cá, tiếp tục làm một vị nhàn vương rồi.
Triệu Nhan lúc này cũng cười ha hả hồi đáp.
Nghe được ý Triệu Nhan sẽ tiếp nhận chính vụ, nhưng lại tỏ vẻ ngày sau đợi cho Triệu Húc khỏi bệnh sẽ giao quyền, điều này làm cho Thẩm Quát và Trương Tái đều không hiểu ra sao cả, không rõ thái độ của Triệu Nhan rốt cuộc là gì?