Phùng Khoáng chắp tay sau lưng đi vào phòng học Trường quân đội, nghe thấy âm thanh đám học sinh ngâm nga Luận Ngữ trong phòng học, liền không khỏi hài lòng gật đầu, tuy đây là Trường quân đội, bồi dưỡng võ phu trên chiến trường, tuy nhiên theo Phùng Khoáng, cho dù là võ phu cũng cần phải học đạo của Thánh nhân, như vậy mới càng thêm ra sức cho triều đình, tận trung với Bệ hạ.
Nghĩ đến những điều trên, trên gương mặt của Phùng Khoáng không khỏi lộ ra nụ cười mang vài phần tự đắc, lại nghĩ đến việc mình làm việc này không tồi, vốn là buổi sáng Trường quân đội dạy binh pháp, buổi chiều tiến hành thao luyện, nhưng hiện giờ buổi thao luyện buổi chiều bị gã đổi thành học Luận Ngữ, tuy là trong Trường quân đội có không ít người phản đối, nhưng bản thân mình dựa vào sự ủng hộ của Lã tướng công Lã Huệ Khanh, vẫn làm ra chuyện này, nghĩ đến ngày sau Lã tướng công khẳng định sẽ xem trọng mình hơn một chút, tiền đồ ngày sau của mình cũng không thể lường được hết đâu!
Phùng Khoáng là một người trung thành với phái cải cách, hơn nữa gã vẫn luôn phục tùng Lã Huệ Khanh, vốn không hề được coi trọng, chỉ có điều sau khi Vương An Thạch bị bãi bỏ đi chức vị thừa tướng, sau khi Lã Huệ Khanh đắc thế, liền ra sức đề bạt người bên mình, kết quả Phùng Khoáng vì theo đúng chủ, không ngờ được Lã Huệ Khanh phái đến Trường quân đội, những năm nay học sinh tốt nghiệp từ Trường quân đội có ảnh hưởng ngày càng lớn trong quân đội, các đại thần trong triều đình cũng đều rất coi trọng, rất nhiều người đều muốn với tay vào Trường quân đội, đáng tiếc ngày trước có Triệu Nhan che chắn, ai cũng không có gan lớn như vậy, tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa đi, Trường quân đội liền lập tức trở thành cái bánh béo bở vô chủ.
Tuy nhiên sau khi Triệu Nhan đi rồi, Trương Tái liền gánh vác trọng trách trong Trường quân đội, nói ra thì tuy Trương Tái không có núi dựa vững chắc nào, nhưng cũng không phải là người dễ chọc vào, cho nên lúc trước có những người có ý đồ với Trường quân đội, đều bị y đuổi về, chỉ là đợi sau khi Lã Huệ Khanh được phong làm thừa tướng, lại vừa đấm vừa xoa nhúng tay vào Trường quân đội, với quyền thế của Lã Huệ Khanh, Trương Tái muốn cản cũng cản không nổi, Phùng Khoáng cũng là một trong những con cờ mà Lã Huệ Khanh an bài trong Trường quân đội.
Lại nói tiếp Phùng Khoáng cũng là một nhân tài, từng là tiến sĩ năm Hi Ninh thứ hai, tài học cũng không tệ, đáng tiếc gã căn bản không biết cái gì gọi là Trường quân đội, sau khi vào Trường quân đội không ngờ lại cho rằng Trường quân đội ngày nào cũng cho học sinh thao luyện binh pháp, căn bản không biết đạo của Thánh nhân, những học sinh được dạy dỗ như vậy càng không có khả năng hiểu được trung quân ái quốc, cho nên gã mới nghĩ ra cách để đám học sinh học Luận Ngữ. Điều này cũng được Lã Huệ Khanh ủng hộ, kết quả không ngờ lại thật sự tiến hành, khiến một Trường quân đội đang yên đang lành trở thành một trường tư thục bình thường.
Kỳ thực với kiến thức của Lã Huệ Khanh, gã cũng biết là để học sinh Trường quân đội ngày ngày đọc Luận Ngữ là có chút hoang đường, tuy nhiên gã lại muốn qua việc này để tạo lập quyền uy của mình trong Trường quân đội. Cho nên gã chẳng những không ngăn cản, mà ngược lại còn tích cực ủng hộ, trên thực tế gã cũng đã thành công, Phùng Khoáng mượn lực lượng của gã, cuối cùng đã chế phục được những người khác trong Trường quân đội, ngay cả Trương Tái cũng hết cách với gã, cuối cùng dứt khoát bỏ mặc Trường quân đội, dù gì thì y có đến cũng là tự chuốc giận vào thân.
- Ha ha, lão thất phu Trương Tái kia cũng thật thức thời, hiện không đến Trường quân đội cũng giảm bớt không ít phiền phức!
Lúc này Phùng Khoáng lại cười lạnh một tiếng nói, trên gương mặt lại lần nữa lộ ra vẻ đắc ý, dù gì thì có thể ép tên Trương Tái khó dây dưa này đi, cũng đủ để chứng minh bản lãnh của gã.
- Ủa?
Tuy nhiên ngay lúc Phùng Khoáng đắc ý, bỗng phát hiện một trong những phòng học trống không, những học sinh vốn đang học Luận Ngữ lại không thấy ai cả, điều này khiến Phùng Khoáng trước hết là sửng sốt, ngay sau đó lửa giận liền bốc lên, gã không nghĩ tới dưới Tam lệnh Ngũ thân của mình, không ngờ còn có người dám không đến học Luận Ngữ!
Phùng Khoáng lập tức xoay người đi giáo trường ở phía sau cùng của Trường quân đội, vừa rồi gã nhìn thấy bảng tên của cái phòng học kia, liền biết là của người nào, cũng biết học sinh của cái phòng học này ở nơi đâu.
Phùng Khoáng vừa đến giáo trường, lập tức nghe thấy từng đợt tiếng hò hét truyền ra từ giáo trường, lúc trước mỗi buổi trưa, cả giáo trường quả thật giống như chiến trường vậy, học sinh mỗi lớp đều tiến hành thao luyện ở nơi đây, tuy nhiên Phùng Khoáng cho rằng kẻ làm tướng không cần phải đích thân lên chiến trường, chỉ cần văn võ song toàn liền có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, cho nên gã mới quyết định lấy văn thay võ, cứng rắn đổi buổi thao luyện buổi trưa thành học Luận Ngữ. Đối với lý luận vô lý này, trong Trường quân đội tuy có vô số người phản đối, học sinh của Trường quân đội cũng không tình nguyện, nhưng vì Lã Huệ Khanh lớn thế, cuối cùng cũng chỉ đành khuất phục, cho nên hiện giờ mỗi bữa trưa giáo trường cũng luôn vô cùng yên tĩnh, chỉ là hôm nay lại lần nữa truyền ra từng đợt tiếng hò hét.
Phùng Khoáng nghe thấy tiếng hò hét trong giáo trường, sắc mặt lập tức tái mét, đi nhanh vào giáo trường, kết quả nhìn thấy học sinh của một lớp đang thao luyện trên giáo trường, người nào người nấy cầm đao thép chưa mài bén, hoặc là bổ hoặc là đâm theo tiếng hô của giáo quan, thoạt nhìn vô cùng uy vũ.
Tuy nhiên Phùng Khoáng lại mặc kệ những điều này, chỉ thấy gã tức giận bừng bừng bước nhanh về phía trước, gầm lên với vị giáo quan kia:
- Ai cho ngươi mang học sinh đến đây?
- Buổi chiều học sinh đến giáo trường thao luyện, đây là quy định mà lúc trước Lăng Vương điện hạ đặt ra, vì sao ta không thể đưa học sinh đến?
Vị giáo quan kia nghe thấy lời của Phùng Khoáng cũng không hề tức giận, mà ngược lại thản nhiên nhìn gã một cái rồi nói.
- Chu Đồng, ngươi đừng quá phận!
Phùng Khoáng lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, vị giáo quan ở trước mắt này chính là Chu Đồng, giáo quan võ thuật của Trường quân đội, lúc trước sau khi y theo Triệu Nhan từ Liêu Quốc trở về, vẫn luôn nhậm chức trong Trường quân đội, sau đó thành hôn với Cốt Đầu, thế là liền an gia tại Đông Kinh, thời gian trước Cốt Đầu sinh con, y xin phép về nhà chăm sóc vợ con, mãi đến hôm nay mới quay về.
- Quá phận? Những lời này phải do ta nói mới đúng!
Chu Đồng hừ lạnh nhìn chằm chằm Phùng Khoáng nói, trong thời gian này y không ở Trường quân đội, không ngờ vừa trở về liền phát hiện Trường quân đội bị Phùng Khoáng làm cho lộn xộn như vậy, người khác sợ Phùng Khoáng, nhưng y thì không sợ, bởi vậy vừa trở về ngày đầu tiên liền kéo học sinh đến giáo trường thao luyện.
Thấy thái độ cứng rắn như vậy của Chu Đồng, vẻ mặt Phùng Khoáng cũng không khỏi trở nên cứng đờ, nếu là những người khác trong Trường quân đội, gã có thể dùng quyền thế để áp chế, nhưng với Chu Đồng, gã lại không dám, một là Chu Đồng là nguyên lão sớm nhất của Trường quân đội, lúc đầu chính y và Dương Hoài Ngọc đồng sáng lập nên Trường quân đội, hiện giờ có rất nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân, ví dụ như đám người Hô Diên Khánh đều là học sinh của y, ngoài ra Chu Đồng còn từng cùng Lăng Vương điện hạ Triệu Nhan đi sứ xa Liêu Quốc, vì bảo vệ Lăng Vương điện hạ đã lập không ít công lao, cho nên y không chỉ là tâm phúc của Triệu Nhan, ngoài ra ngay cả Bệ hạ cũng vô cùng coi trọng Chu Đồng, cho nên trong Trường quân đội tuy Chu Đồng chỉ là một giáo quan võ thuật, nhưng thân phận lại vô cùng đặc thù, gã dám ép Trương Tái đi, nhưng lại không dám quá mức đắc tội với Chu Đồng.
- Chu Đồng, ta mặc kệ ngươi có núi dựa gì, nhưng đổi việc thao luyện buổi chiều thành đọc sách đã được trên dưới Trường quân đội nhất trí quyết định, cho dù ngươi là nguyên lão Trường quân đội, cũng không thể không tuân thủ theo quy định của Trường quân đội!
Phùng Khoáng lúc này có chút ngoài mạnh trong yếu mà nói, gã ngoại trừ việc dùng quyền thế để áp chế người khác, quả thật là không có cách nào khác, nhưng vừa hay tên Chu Đồng trước mắt này không hề e ngại quyền thế của gã, cho nên gã không hề có biện pháp nào đối với đối phương.
- Ha ha, ta không có núi dựa gì cả, còn về nói đến nguyên lão của Trường quân đội, Lăng Vương điện hạ mới là người sáng lập chân chính của Trường quân đội, ngay cả Hoài Ngọc huynh cũng không thể so với Lăng Vương điện hạ, các ngươi bây giờ gây rối loạn trong Trường quân đội, không chỉ thay đổi chương trình học của Trường quân đội, ngoài ra còn lén lôi kéo giáo quan và học sinh của Trường quân đội, những việc này đừng tưởng là người khác không biết, đợi sau này Lăng Vương điện hạ quay về, ngươi đoán ngài sẽ làm thế nào?
Chu Đồng cũng lạnh mặt nói, trước kia y chỉ đơn thuần là một võ phu, tuy nhiên sau khi vào Trường quân đội cũng đọc qua không ít sách, tính tình cũng trầm ổn hơn rất nhiều, ngay cả Trương Tái cũng khen y là “Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn”
- Hừ, Trường quân đội quả thật là do Lăng Vương điện hạ sáng lập ra, nhưng Chu Đồng ngươi cũng đừng quên, Lăng Vương điện hạ đã đi phương nam, nghe nói là sau này cũng sẽ không quay về nữa, ngoài ra ngươi cũng đừng quên, Lăng Vương điện hạ sáng lập Trường quân đội là cho triều đình, cho nên ngươi cũng đừng cứ nhắc mãi Lăng Vương gì gì đó, người có quyền định đoạt chân chính đối với Trường quân đội, vẫn là triều đình!
Phùng Khoáng lúc này nói với vẻ mặt hiên ngang, tuy nhiên hiện giờ Triệu Húc bệnh nặng, trong triều đình chỉ có vài vị tướng công chủ quản, trong đó Lã Huệ Khanh càng được trọng dụng, cho nên triều đình mà Phùng Khoáng nói, kỳ thật chính là chỉ Lã Huệ Khanh.
Chu Đồng cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên là hiểu ý tứ trong lời nói của Phùng Khoáng, tuy nhiên y lại khinh thường mà hừ lạnh, nói:
- Trường quân đội quả thật là của triều đình, tuy nhiên ngươi cũng đừng quên, Trường quân đội là nơi bồi dưỡng tướng lĩnh cho quân đội, học sinh nơi đây đều là đến để học tập làm thế nào để trở thành một vị tướng, chứ không phải là đến để đọc sách thánh hiền gì cả!
Chu Đồng nói xong cũng không thèm để ý tới Phùng Khoáng nữa, xoay người tiếp tục thao luyện học sinh của mình, điều này khiến Phùng Khoáng cũng vừa tức vừa giận, cuối cùng phất tay áo rời khỏi, tuy nhiên gã sẽ không định cứ như vậy mà bỏ qua cho Chu Thích, dù gì thì nếu gã cứ để cho Chu Thích mang theo học sinh thao luyện trên giáo trường, nói không chừng sẽ có thêm càng nhiều giáo quan bắt chước theo, đến lúc đó uy tín mà gã vất vả tích luỹ được sẽ đổ sông đổ bể.
Cũng chính vì vậy, Phùng Khoáng sau khi rời khỏi giáo trường, lập tức triệu tập những người quản lý của Trường quân đội lại mở cuộc họp, chuẩn bị thông qua Trường quân đội để tạo áp lực cho Chu Đồng, nếu y vẫn không chịu tuân thủ theo quyết định của Trường quân đội, vậy thì đến lúc đó Phùng Khoáng cũng có thêm càng nhiều lý do để thu thập Chu Đồng, đương nhiên gã cũng không dám làm gì quá phận, dù gì thì lỡ như vì Chu Đồng mà chọc giận Triệu Nhan, tuy nói là đối phương vẫn ở Quảng Châu, nhưng nếu nổi giận thì không phải là người như gã có thể gánh chịu được.
Tuy nhiên Phùng Khoáng lại không hề biết, cũng trong lúc gã triệu tập người quản lý của Trường quân đội, Triệu Nhan lại ở trong nhã gian của Kỳ Vị Lâu nghe xong câu chuyện của Trương Tái, tuy là hắn đã sớm biết với tầm quan trọng của Trường quân đội, tuyệt đối không thể thoát khỏi vận mệnh bị phái cải cách nhúng tay vào, nhưng không nghĩ tới đối phương lại phái loại người không biết gì như Phùng Khoáng đến, khiến một Trường quân đội đang tốt đẹp trở thành bộ dạng hiện tại.
- Hai vị, đừng uống rượu tiếp nữa, vừa hay hiện giờ trời vẫn chưa quá tối, bổn vương vừa trở về, trong nhà cũng không có ai, chi bằng đi Trường quân đội dạo một vòng, thuận tiện nhìn xem sau khi ta rời khỏi, Trường quân đội bị hại thành cái bộ dạng gì rồi?
Lúc Triệu Nhan nói đến câu cuối, thần sắc trên gương mặt cũng trở nên cực kỳ âm trầm, hắn đã bỏ không ít tâm huyết vào Trường quân đội, hơn nữa Trường quân đội còn liên quan đến vận mệnh sau này của Đại Tống, cho nên khi nghe thấy Trường quân đội trở nên không ra thể thống gì, hắn cũng tức giận hơn ai hết.
PS: Hôm nay sắp phiền đến chết rồi, vốn đã bí ý tưởng, kết quả buổi sáng đứt mạng, buổi chiều mất điện, quả thật là khiến người khác điên tiết, buổi chiều ta trong lúc tức giận đã đổi mạng liên thông thành mạng di động, không biết sau này có tốt hơn chút nào không.
-- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --