- Đứng lên, tất cả đều đứng con mẹ nó lên!
Trời còn chưa sáng, Thôi tiên sinh đã bị một trận tiếng gào thô lỗ đánh thức, ngay sau đó một chi quân Tống xông tới, tên cầm đầu quét một vòng qua những tù binh này, sau đó tùy tay chỉ vào một đám tù binh nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi..., tất cả đều cùng bản tướng quân rời khỏi nơi này!
Nói xong xoay người liền rời đi, bị y điểm trúng là một đám vẻ mặt như cha mẹ chết, rất nhiều người cũng không muốn rời khỏi, nhưng bọn binh lính như lang như hổ xông lên, đối với ai không muốn rời khỏi lại đá lại đánh, theo sau lại vô cùng thô bạo kéo bọn hắn rời khỏi, sau khi nhìn thấy đám quân Tống đó rời đi, tù binh còn dư lại lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thôi tiên sinh nhìn những tù binh bị lôi đi, trên mặt như nghĩ tới cái gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên tới doanh tù binh kéo người, trong khoảng thời gian này gần như qua mấy ngày, đều có quân Tống tiến đến doanh tù binh chọn lựa một ít tù binh rời khỏi, bị chọn lựa phần lớn là tù binh thân thể cường tráng, hơn nữa đều là một đi không quay lại, không có ai biết bọn họ đi nơi nào, càng khiến cho doanh tù binh đều nghị luận không ngừng về bọn họ, thậm chí có không ít người cho rằng Đại Tống đưa bọn họ luân phiên xử tử, kết quả lời đồn đại này vừa lan ra, càng làm cho doanh tù binh có chút xôn xao, đáng tiếc trước đây bọn họ khi cầm vũ khí còn không phải đối thủ của quân Tống, chớ nói chi là hiện tại tay không tấc sắt, bởi vậy doanh tù binh tuy rằng xôn xao, nhưng cũng không có ai dám vì vậy mà phản kháng.
Vừa lúc mới bắt đầu, Thôi tiên sinh cũng nghĩ đến chuyện quân Tống thật sự sẽ đem bọn họ luân phiên xử tử, tuy nhiên sau đó qua thời gian gã quan sát phát hiện, quân Tống mỗi lần chọn lựa nhân số là cố định, mỗi lần chọn lựa hai trăm người, so với hai vạn người bọn họ, nếu quân Tống muốn luân phiên xử tử bọn họ, hai trăm người này quả thực quá ít, dù sao quân Tống thực lực bày bố như thế, nếu đổi thành gã là quân Tống, nhiều lắm chỉ cần chia tù binh làm ba đợt có thể toàn bộ xử tử rồi.
Mặt khác Thôi tiên sinh còn vô cùng nhạy bén phát hiện, những quân Tống đến chọn lựa tù binh tuy rằng hung ác, nhưng trên người lại không có sát khí gì, hơn nữa bọn họ chỉ chọn lựa người cường tráng, tù binh còn lại thì sẽ chiếu cố tốt, thậm chí ngay cả phía tù binh bị thương cũng được quân y Tống quốc bắt đầu trị liệu, hơn nữa tù binh trong doanh còn có thể đảm bảo mỗi ngày sớm muộn gì hai bữa cơm, tuy rằng cơm canh không ngon lành gì, nhưng ít ra cũng có thể ăn no lửng dạ, đây đối với những tù binh như bọn họ đã là đãi ngộ rất tốt rồi, cho nên nếu quân Tống thật sự muốn giết bọn họ, căn bản không cần lãng phí thức ăn và thuốc thang.
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Thôi tiên sinh cuối cùng cũng an định lại, mặt khác gã thậm chí còn vô cùng hy vọng có thể được chọn trúng sớm một chút, bởi vì gã đã ở lại doanh tù binh này hơn nửa tháng rồi, mỗi ngày đều chỉ có thể sống ở nơi tạm giam, căn bản không có chút tự do nào, càng tìm không thấy cơ hội chạy thoát, tuy nhiên nếu có thể được chọn ra khỏi doanh tù binh, nói không chừng có thể tìm được cơ hội chạy trốn, đáng tiếc gã vừa già vừa gầy, những quân Tống đó hình như là ưu tiên chọn lựa tù binh cường tráng. Cho nên gã mãi vẫn không được chọn trúng.
Tuy nhiên Thôi tiên sinh cũng không phải chờ lâu lắm, rất nhanh gã lại phát hiện quân Tống tiến đến chọn người tần suất càng lúc càng nhanh, có khi một ngày sẽ đến vài lần. Điều này cũng khiến cho nhân số tù binh trong doanh càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có những người già yếu, ngoại trừ những người tàn tật quá mức nghiêm trọng, những người còn lại bao gồm Thôi tiên sinh tất cả đều được chọn.
Lần này cùng nhau bị lựa đi có hơn một ngàn người, Thôi tiên sinh lẫn trong đám người cũng không gây chú ý, trong khoảng thời gian này gã đứng ở trong quân doanh không được chạy loạn, tù binh xung quanh lại cũng không nhận ra gã, cho nên không lộ ra thân phận chân chính của gã, điều này cũng làm cho Thôi tiên sinh nhẹ nhàng thở ra. Ngay cả Thạch Phật Tử cũng đã chết, phỏng chừng đám quân Tống đó cho dù từng nghe nói đến gã, cũng sẽ nghĩ gã đã chết trong loạn quân rồi.
Lập tức Thôi tiên sinh đi theo quân Tống ra khỏi doanh tù binh, vừa đi ra khỏi doanh tù binh, gã cũng hít một hơi thật sâu, cảm giác bị nhốt cuối cùng đã kết thúc, tuy rằng không biết Tống quân đối với bọn họ có sắp xếp gì, nhưng chung quy so với đứng ở doanh tù binh bị người giám thị, hơn nữa còn phải mạo hiểm thân phận bị bại lộ vẫn nguy hiểm hơn nhiều.
Tuy nhiên so sánh tới lui, các tù binh lại đều có chút thấp thỏm lo âu, đặc biệt không ít người đều nghe nói qua lời đồn quân Tống sẽ đưa bọn họ đi luân phiên xử tử, hiện tại những kẻ đi ra ngoài chưa có kẻ nào trở về, điều này càng làm cho không ít người tin tưởng lời đồn là thật, cho nên đại bộ phận tù binh đều là vẻ mặt không yên, thậm chí còn có vài người còn bàn luận, cuối cùng bị quân Tống trông coi quát lớn vài câu, lúc này mới dần an tĩnh lại.
Thôi tiên sinh đối với địa hình Hàng Châu hết sức quen thuộc, tuy rằng gã chưa tới Hàng Châu, nhưng trước kia khi gã kiến nghị với Thạch Phật Tử tấn công Hàng Châu, từng tìm người tìm hiểu về Hàng Châu, về địa hình khắp chung quanh, cho nên vừa ra khỏi doanh tù binh gã liền phát hiện, bọn họ dưới sự dẫn dắt của quân Tống cũng không có vào thành, hơn nữa dọc theo tường thành Hàng Châu vòng vo non nửa vòng, cuối cùng lập tức đi tới hướng đông, điều này làm cho trong lòng Thôi tiên sinh cả kinh, bởi vì gã biết phía đông Hàng Châu hẳn là bến cảng, chẳng lẽ những người bọn họ đều bị đưa lên thuyền chở đến hải ngoại? Nếu thật sự là như thế, vậy khó trách những người đi trước đó không ai trở về.
Không thể không nói Thôi tiên sinh có lối suy nghĩ nhạy bén, lập tức liền đoán được chân tướng sự tình, đợi cho bọn họ đi vào cảng, chỉ thấy ở cảng đỗ không ít thuyền lớn thuyền nhỏ, trong đó có mấy chiếc thuyền lớn do tướng sĩ quân Tống tiếp quản, rất rõ ràng là dùng để vận chuyển bọn họ, lúc này trong đám tù binh một số người thông minh cũng nhìn ra được sẽ xảy ra điều gì, lập tức đều vui vẻ, bắt đầu lại nghị luận lên, bất quá lần này quân Tống áp giải bọn họ không quát lớn nữa.
Kế tiếp chỉ thấy tướng lĩnh quân Tống phụ trách áp giải tù binh tiến lên, giao tiếp với tướng lĩnh trông coi con thuyền, tiếp theo Thôi tiên sinh cùng những tù binh đó bị chia làm đội ngũ chừng trăm người, sau đó theo thứ tự áp giải lên thuyền, điều này làm cho Thôi tiên sinh rốt cục hiểu được, trước kia quân Tống chọn lựa tù binh nhân số ít, đoán chừng là bởi vì thuyền vẫn chưa triệu tập xong, cho nên mới ít hơn, tuy nhiên sau lại chọn được con thuyền càng ngày càng nhiều sức chứa, tốc độ chọn lựa tù binh tự nhiên cũng liền nhanh hơn.
Thôi tiên sinh theo sau một nhóm người lên tới trên thuyền, có điều gã phát hiện thuyền của bọn họ rất lớn, bọn họ cùng khoảng một trăm tù binh bị giam giữ đến khoang thuyền phía dưới cùng, tuy rằng vô cùng chật chội, nhưng ít ra còn có chỗ ngủ. Mặt khác vừa rồi thời điểm lên thuyền, Thôi tiên sinh lưu ý một chút, phát hiện hai tầng trên của khoang thuyền cũng đều trống không, gã phỏng chừng rất có thể còn có quân Tống sẽ lên thuyền cùng đi với bọn họ.
Quả nhiên, Thôi tiên sinh bọn họ bị giam trong khoang thuyền không bao lâu, chợt nghe thấy trên bến tàu truyền đến một trận âm thanh chạy bộ chỉnh tề, ngay sau đó chợt nghe có tướng Tống ở bên ngoài phát ra mệnh lệnh, theo sau một đội nối tiếp một đội quân Tống mà bắt đầu lên thuyền, từ tiếng bước chân là có thể nghe được, số lượng lên rất nhiều, phỏng chừng có một hai trăm người, nhưng nhiều quân Tống lên thuyền như vậy, bên ngoài không ngờ lại không nghe thấy bất kì tiếng nói chuyện nào của quân Tống, cũng không có những thứ tạp âm khác, điều này làm cho Thôi tiên sinh không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ thầm rằng Thạch Phật Tử bại không oan, dựa vào quân kỷ nghiêm minh như vậy của quân Tống, phản quân Ma Ni Giáo không khả năng thủ thắng.
Số lượng quân Tống lên thuyền tuy rằng nhiều hơn số tù binh, nhưng tốc độ cũng rất mau, chỉ trong chốc lát, tù binh và quân Tống cũng đã đầy con thuyền, tiếp đó con thuyền bắt đầu nhổ neo, chậm rãi rời khỏi cảng.
Cảm nhận được dưới thân con thuyền chậm rãi rời khỏi cảng Hàng Châu, trong lòng Thôi tiên sinh trở nên có chút bất an không yên, vốn gã còn tính toán ra khỏi doanh tù binh tìm kiếm cơ hội chạy trốn, nhưng hiện tại lên thuyền, khiến cho kế hoạch chạy trốn của gã ngay lập tức trở thành không thể, dù sao xung quanh tất cả đều là nước biển, trên thuyền lại có rất nhiều quân Tống canh, chẳng sợ gã có dùng mọi cách trí mưu, cũng không có khả năng chạy thoát dưới tình hình ấy.
Mặt khác Thôi tiên sinh cũng thập phần lo lắng vận mệnh trong những ngày kế tiếp, quân Tống không có khả năng vô duyên vô cớ đưa bọn họ lên thuyền, hơn nữa còn đảm bảo việc ăn uống cho bọn họ, thậm chí ngay cả đánh chửi cũng rất ít, điều này hiển nhiên không phải đãi ngộ bình thường, bởi vậy có thể suy đoán, tù binh bọn họ đối với quân Tống mà nói hẳn là rất hữu dụng, nhưng cũng chính vì như thế, Thôi tiên sinh cũng càng thêm lo lắng, bởi vì gã lo lắng quân Tống sẽ sắp xếp cho mình và những người này những việc nguy hiểm gì đó.
Tuy nhiên rất nhanh Thôi tiên sinh liền không rảnh suy xét linh tinh, bởi vì từ khi lên thuyền không bao lâu, liền có không ít người bắt đầu xuất hiện say tàu, kết quả phun đầy cả khoang thuyền. Vốn Thôi tiên sinh không say tàu, nhưng khi thấy rất nhiều người đều nôn ra, âm thanh như vậy giống như ma âm lọt vào tai, kết quả khiến cho gã cũng chầm chậm cảm giác đầu cháng váng não căng lên, kết quả cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà phun ra luôn.
Say tàu kỳ thật cũng có thể lây đấy, đặc biệt ở một không gian tương đối đóng kín, cuối cùng gần như tất cả tù binh đều xuất hiện tình trạng say tàu, cảnh này khiến quân Tống trên thuyền cũng không thể coi thường, dù sao cả khoang thuyền đều nôn, nếu không xử lý, rất có thể sẽ dẫn phát dịch bệnh.
Vì thế ngày thứ hai trên biển, Thôi tiên sinh bọn họ được cho phép ra khỏi khoang thuyền đi lên boong thuyền, mặt khác quân Tống chọn lựa một nhóm người trong đám tù binh ở lại trong khoang thuyền quét tước, Thôi tiên sinh tuổi già thể yếu, vạn hạnh không có bị lựa chọn đi quét tước khoang thuyền, khi gã đi vào trên boong thuyền gió biển thổi vào, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn.
Tuy nhiên ngay khi Thôi tiên sinh đi vào trên boong thuyền không bao lâu, gã liền phát hiện trên đỉnh đầu trên boong thuyền cũng có một vài quân Tống đứng ở mép thuyền chỗ gió biển thổi, hơn nữa còn đang nói gì đó, điều này làm cho trong lòng của gã vui vẻ, lập tức thời gian dần qua ngang nhiên xông tới, sau đó ghé nghe họ nói chuyện, bởi vì gã rất muốn biết quân Tống muốn đưa bọn họ đi đâu, mục đích là gì, mà mấy vấn đề này có lẽ có thể từ cuộc nói chuyện của quân Tống mà biết một ít manh mối.
Trên boong tàu vài tên quân Tống chỉ đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, những người này đều là thô hán trong quân, tụ cùng một chỗ nói chuyện nội dung hàn huyên là nữ nhân, là bài bạc, chả có thông tin giá trị gì, tuy nhiên Thôi tiên sinh lại nghe được, cùng với sự nhạy bén khiến cho gã không bỏ qua bất kỳ một cái manh mối nào, kết quả cuối cùng không ngờ thật sự khiến gã phân tích ra một tin hữu dụng.