- Ùm…
Trong hôn mê Thôi tiên sinh chỉ cảm thấy một cỗ nước biển lạnh lẽo tưới đến trên đầu mình, kết quả lập tức khiến gã bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, gã nhiên lập tức hắn cũng cảm giác được toàn thân đau nhức, trên trán lại đau lợi hại, duỗi tay sờ mới phát hiện, hoá ra trên trán bị đụng phải sưng lên thành một cục, giống hệt một cái bánh bao nhỏ ở giữa trán, tuy rằng hiện tại không có gương, nhưng phỏng chừng nhìn qua giống như là thêm một cái sừng vậy.
Tuy nhiên vạn hạnh chính là, ngoại trừ trên trán sưng như bánh bao lớn, Thôi tiên sinh cũng không có vết thương khác, chỉ có điều toàn thân vừa bẩn vừa thối, có tù binh đã tỉnh xách nước biển xối cho tỉnh, sau đó đến boong tàu giặt rửa, chờ đến khi lên boong thuyền Thôi tiên sinh mới phát hiện, bọn họ không ngờ đứng ở một vịnh đảo nhỏ, phía ngoài sóng gió tuy rằng vẫn chưa bình ổn, nhưng trong vịnh lại hết sức yên tĩnh, hơn nữa trời cũng đã sáng.
Kỳ thật Thôi tiên sinh gã không biết là, ngày hôm qua đội tàu lao đi giữa nơi đầu sóng ngọn gió, chính là vì có thể tới vịnh đảo nhỏ này, bởi vì chỉ có nơi này mới có thể tránh né gió to sóng lớn, trên thực tế vận khí của gã đích xác không tệ, khi Thôi tiên sinh ngất đi không bao lâu, đội tàu liền chạy tới nơi này, chỉ có điều lúc này tướng sĩ trên thuyền cũng đều mệt muốn chết, căn bản không rảnh mà quản xem tù binh bọn hắn làm cái khỉ gió gì, mãi đến buổi sáng hôm nay mới phái người đánh thức vài tù binh, sai bọn họ múc nước súc rửa khoang thuyền, dù sao trong khoang thuyền phun đầy đất, căn bản không có cách nào tiến vào.
Thôi tiên sinh ra khoang thuyền nhìn mặt trời dần dần nhô lên ở phía đông, lại nhớ lại một chút chuyện ngày hôm qua như ác mộng, thậm chí lúc ấy gã cho là mình sắp chết rồi, lại không nghĩ rằng có thể sống đến giờ, thậm chí lúc này gã nhìn ánh mặt trời phương đông, trong lúc nhất thời không ngờ cảm thấy còn sống thật là tốt, chỉ cần có thể còn sống, những thứ khác hết thảy đều không còn quan trọng nữa.
Nghĩ đến chuyện này Thôi tiên sinh bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Trong lòng giống như cũng đưa ra quyết định gì, lập tức cười ha hả đi vào trên boong thuyền, cởi quần áo giũ sạch một lần, sau đó lại dùng nước biển tắm một lần, thậm chí ngay cả tóc cũng gội, tuy rằng hiện tại đã là đầu hạ. Nhưng nước biển vẫn còn có chút lạnh, huống chi dùng nước biển tắm sẽ rất khó chịu, cho nên bình thường tù binh cũng chỉ cầm quần áo giặt rửa một chút là được, giống Thôi tiên sinh tắm rửa như thế rất ít tù binh nào làm, cho nên hành động của gã cũng hấp dẫn một số ánh mắt quái dị.
Tuy nhiên Thôi tiên sinh lại không để ý xung quanh, mà tận lực tắm rửa cho sạch, sau đó vắt khô quần áo mặc lên người, ở đầu thuyền đứng đón một hồi gió biển, cảm giác tóc và quần áo đều sắp khô rồi. Lúc này gã đến trước mặt một tên quân Tống trông coi bọn họ nói:
- Vị quân gia này, tại hạ có chuyện quan trọng yêu cầu gặp tướng quân của các ngươi, kính xin thông bẩm một tiếng!
- Ngươi là ai, tướng quân nhà ta đâu có rảnh rỗi gặp một tên tù binh như ngươi?
Tên quân Tống cũng trừng mắt nhìn gã lớn tiếng quát.
- Quân gia đừng vội, tại hạ thật ra là mưu sĩ bên người Thạch Phật Tử, biết rất nhiều về bí mật của Thạch Phật Tử, cho nên kính xin quân gia thay lời thông truyền!
Thôi tiên sinh cũng vô cùng bình tĩnh nói, và tiết lộ thân phận của mình.
Nghe được lão đầu trước mắt này không ngờ tự xưng là mưu sĩ bên người Thạch Phật Tử, binh lính trông coi cũng có chút kinh ngạc cao thấp đánh giá gã vài lần, y cũng biết những tù binh này đều là phản quân Ma Ni Giáo. Cầm đầu phản quân chính là Thạch Phật Tử, nói vậy mưu sĩ bên cạnh gã khẳng định cũng là con cá lớn, chỉ là cá lớn này sao có thể ở cùng một chỗ với bọn tù binh được?
- Vậy ngươi ở chỗ này chờ, ta đi thông bẩm một tiếng!
Quân sĩ tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng sợ làm trễ nải sự tình, lập tức sai bảo Thôi tiên sinh một tiếng, sau đó lúc này mới xoay người đi lên khoang thuyền bẩm báo.
Binh lính kia tự nhiên không có khả năng trực tiếp gặp Hô Diên Bình và Từ Nguyên, y chỉ có báo cáo nhanh cho cấp trên mình là hỏa trưởng, sau đó hỏa trưởng lại báo cáo lên cấp trên, kết quả truyền lên từng tầng từng tầng, cuối cùng rốt cuộc báo cho Hô Diên Bình. Kết quả điều này làm cho y cũng cười lớn tìm Từ Nguyên nói:
- Từ huynh, Thôi tiên sinh kia rốt cuộc không chống chọi nổi, vừa rồi gã đã tiết lộ thân phận, nói là có chuyện trọng yếu bẩm báo, bây giờ đang ở phía dưới boong thuyền chờ!
Nghe được Hô Diên Bình nói, Từ Nguyên cũng khẽ mỉm cười nói:
- Vậy thì mời gã lên đây đi, lại nói tiếp chúng ta cũng sắp đến Lã Tống rồi, tên Thôi tiên sinh vào lúc này mới ra chiêu, chỉ sợ cũng không có khả năng để gã trở về nữa.
Hô Diên Bình nghe đến đó lại cười lớn một tiếng, sau đó sai người dẫn Thôi tiên sinh vào, kết quả không chỉ trong chốc lát, chỉ thấy mặc một thân quần áo ướt sũng, Thôi tiên sinh bước nhanh đi tới thi lễ với bọn họ nói:
- Bái kiến nhị vị tướng quân!
- Ngươi có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo thì nói nhanh đi!
Lúc này chỉ thấy Hô Diên Bình ngồi vào chỗ bên cạnh Từ Nguyên mở miệng nói, y cảm thấy hết sức hứng thú với kho báu của Thạch Phật Tử, không biết bọn họ rốt cuộc giấu bao nhiêu tiền tài?
- Tại hạ xin lớn mật hỏi một câu, tướng quân chính là người có quyền cao nhất trong đội tàu này?
Khiến Hô Diên Bình tuyệt đối thật không ngờ chính là, Thôi tiên sinh bỗng nhiên hỏi lại y. Kỳ thật điều này cũng chẳng lạ, gã luôn luôn trời sinh tính cẩn thận, hơn nữa kho báu của Thạch Phật Tử mức cũng đặc biệt lớn, cho nên gã lo lắng một vài quan tướng cấp thấp sau khi nghe được sẽ nảy sinh lòng tham, đến lúc đó nếu chẳng may lại giết người bịt miệng, vậy gã coi như mất toi công, đương nhiên quan tướng cấp bậc cao cũng có thể sẽ nảy sinh lòng tham, nhưng bình thường càng là tướng lĩnh cao cấp, băn khoăn cũng càng nhiều, tỷ lệ phát sinh nguy hiểm càng nhỏ.
Hô Diên Bình nghe được đối phương hỏi chức vị của mình, lập tức cũng sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng đối phương hỏi điều này làm cái gì? Nhưng Từ Nguyên bên cạnh y cũng cười mở miệng nói:
- Việc này ngươi có thể yên tâm, bản tướng quân là Sương Chỉ huy sứ của Thủy sư - Từ Nguyên, vị bên cạnh ta này Hô Diên Bình, Hô Diên tướng quân cũng là Sương chỉ huy sứ của Lục sư phía nam, chúng ta phụng lệnh Lăng Vương tiến đến quét sạch các ngươi, cho nên toàn bộ trong quân không tìm ra người thứ ba chức vị cao hơn chúng ta đâu!
Nghe được hai người trẻ tuổi trước mặt này không ngờ lại giữ chức vị cao nhất Sương Chỉ huy sứ, Thôi tiên sinh cũng không quá sửng sốt, nhưng gã cũng trấn tĩnh, rất nhanh liền kịp phản ứng, lập tức lại hành lễ hướng về hai người nói:
- Hóa ra là hai vị Sương Chỉ huy sứ, tiểu nhân vừa rồi thật thất lễ, kính xin hai vị tướng quân đừng để ý.
- Tốt lắm, không cần đa lễ, ngươi mau nói các ngươi đem những tài vật kia giấu ở nơi đó rồi!
Hô Diên Bình lúc này có chút không kiên nhẫn nói, y đến hiện tại cũng không hiểu được nguyên nhân Thôi Tiên sinh trình bày chức vụ, nhưng bên cạnh Từ Nguyên thật giống như vô cùng hiểu rõ, điều này làm cho y cũng không kìm được có chút buồn bực, cho nên lúc này mới trực tiếp hỏi ra địa điểm kho báu.
Thôi tiên sinh nghe đến đó cũng sửng sốt, bởi vì gã còn chưa hề nói gì cả, nhưng vị tướng quân khôi ngô tuấn tú này cũng đã trực tiếp hỏi địa điểm kho báu, như vậy lời giải thích duy nhất chính là bọn họ sớm đã biết thân phận của mình, nghĩ đến đây, ánh mắt Thôi tiên sinh nhìn về phía Từ Nguyên và Hô Diên Bình cũng thay đổi.
Từ Nguyên nghe Hô Diên Bình nói ngay lập tức thầm kêu không ổn, đợi cho nhìn đến sắc mặt Thôi tiên sinh cũng thay đổi, lập tức cũng biết không thể giấu diếm đối phương, vì thế vô cùng tự nhiên cười nói:
- Thôi tiên sinh lúc trước có thể vì dân chạy nạn nói lên vài câu, cứu tính mạng trên vạn người, thật sự khiến bản tướng quân khâm phục, chỉ có điều tiên sinh biết bí mật kho báu của Thạch Phật Tử, bản tướng quân lại không muốn ép hỏi tiên sinh một cách quá đáng, cho nên liền không quấy rầy tiên sinh, lại không nghĩ rằng tiên sinh tự mình đã nghĩ thông suốt.
Tuy rằng Từ Nguyên nói dễ nghe, tuy nhiên Thôi tiên sinh dĩ nhiên cũng nghe ra, đối phương chẳng những đã sớm biết thân phận của mình, hơn nữa còn thiết lập thế cục ép mình dùng bí mật kho báu để bảo toàn tính mạng, nực cười là lúc trước mình còn muốn tìm cơ hội chạy trốn, sau đó độc hưởng kho báu, lại không nghĩ rằng nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm mắt của người ta, chỉ sợ ngay cả việc ở trên thuyền nghe được những tin tức kia, đều là người ta cố ý tiết lộ cho mình.
Nghĩ đến đây, Thôi tiên sinh tuy rằng cảm giác hết sức tức giận, nhưng gã cũng đã bị bắt làm tù binh, tự nhiên cũng không có tư cách nào tức giận, bởi vậy chỉ thấy gã thở dài một tiếng nói:
- Lão hủ hổ thẹn, không nghĩ tới đây hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của Từ tướng quân, một khi đã như vậy, lão hủ cũng liền không chậm trễ, hiện tại có thể vẽ ra kho báu bản đồ ngay, kính xin Từ tướng quân nể tình lão tuổi già sức yếu, thả lão hủ một con đường sống.
Nghe được Thôi tiên sinh nói như thế, Từ Nguyên lúc này cũng cười nói:
- Nếu Thôi tiên sinh nói như thế, vậy bản tướng quân cũng nói thẳng, các ngươi những người tham dự phản loạn Ma Ni Giáo, cho dù là chủ động đầu hàng, cũng đều khó có khả năng được ở lại cảnh nội Đại Tống, tuy nhiên hải ngoại Lã Tống là nơi ngoại lệ, cho nên bất kể ngươi nói hay không nói địa điểm, cũng sẽ tới Lã Tống dưỡng già rồi!
Nếu là người khác nghe được lời của Từ Nguyên, nhất định sẽ vô cùng thất vọng, tuy nhiên Thôi tiên sinh nghe đến đó cũng híp mắt nghĩ trong chốc lát nói:
- Lão hủ hiểu ý Tướng quân, tuy rằng đồng dạng là đi Lã Tống, nhưng nói địa điểm kho báu hay không, đãi ngộ lại tuyệt đối khác nhau, nói vậy nếu lão hủ không nói, chỉ sợ chỉ có thể cùng các tù binh bị đưa đến mỏ quặng làm thợ mỏ đi?
- Ha hả, nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, Thôi tiên sinh nói không sai, tất cả những kẻ tham dự vụ Ma Ni Giáo phản loạn, bao gồm bọn tù binh các ngươi và những kẻ âm thầm ủng hộ Ma Ni Giáo phản loạn, cuối cùng tất cả đều sẽ bị đày đi đến Lã Tống, tuy nhiên Thôi tiên sinh ngươi không làm chuyện ác tày trời, lại gián tiếp cứu hơn vạn dân chạy nạn, nếu lần này có thể vẽ ra địa điểm kho báu của Thạch Phật Tử, như vậy bản tướng quân có thể làm chủ, sắp xếp cho ngươi một chức vị thích hợp, thậm chí làm việc ở nha môn Lã Tống cũng không phải là không được!
Từ Nguyên lại mỉm cười mở miệng nói.
Câu nói sau cùng của Từ Nguyên cũng không phải tùy ý nói, từ khi Lã Tống thiết lập châu phủ, tuy rằng phái đi một số quan viên, nhưng người làm việc trong nha môn vẫn khan hiếm như cũ, giống Thôi tiên sinh người này đọc đủ thứ thi thư, hơn nữa lại từng làm quan nhân, cho dù là tội phạm, ở Lã Tống cũng vẫn hết sức được hoan nghênh, tỷ như vị Tri châu Thái Kinh y quen biết, liền mấy lần thỉnh cầu y phái thêm vài người biết chữ làm tiểu lại.
Nghe được lời cam đoan của Từ Nguyên, ánh mắt Thôi tiên sinh sáng lên, lúc trước gã cũng là bởi vì bị bãi quan mới sinh ra oán hận với triều đình Đại Tống, nếu bây giờ có thể vào nha môn nữa, tuy rằng không có khả năng có chức vị, nhưng làm viên lại cũng không tệ, thậm chí nói không chừng còn có thể làm mất quyền lực của thượng quan, nhưng lại nắm giữ quyền lực thực tế của địa phương. Nghĩ đến đây, Thôi tiên sinh càng thêm hưng phấn, đáng tiếc gã lại không biết, thượng quan của gã là đệ nhất gian tướng ở hậu thế tên là Thái Kinh, sao lại dễ đối phó như vậy chứ?