Nghe thấy Triệu Nhan muốn đụng vào Cấm quân kinh thành, các tể tướng ở đó mỗi người một vẻ, trong đó Tư Mã Quang vô cùng đồng tình, tuy ông trong một số chính kiến bất đồng với Triệu Nhan, nhưng trong một số việc vẫn có thể phân rõ trắng đen, đặc biệt là ông đã sớm không chấp nhận được sự suy yếu của Cấm quân kinh thành, vừa hay có thể nhân cơ hội này chỉnh đốn một chút.
Tuy nhiên hai lão hồ ly là Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi lại im lặng, bởi vì Cấm quân kinh thành dính dáng đến rất nhiều lợi ích, đặc biệt là còn liên quan đến các nhà tướng ở Đại Tống, vì Cấm quân kinh thành vốn dĩ nằm trong tay các nhà tướng, nếu bây giờ họ cũng đồng tình với Triệu Nhan, rất có thể sẽ vì thế mà đắc tội với các tướng quân. Tuy quan võ luôn chịu sự kiểm soát của quan văn, nhưng mấy năm nay nhờ sức mạnh của Trường quân đội, giúp nhà tướng phục hồi rất nhanh, bây giờ đã có sức ảnh hưởng không nhỏ, vì vậy tốt nhất là không nên đắc tội.
Về phần Lã Huệ Khanh lại chớp chớp mắt, rồi ủng hộ theo Tư Mã Quang. Tuy gã có chút khâm phục tài năng của Triệu Nhan, nhưng hai người đã không còn khả năng hòa giải, bây giờ Triệu Nhan chẳng qua không muốn cục diện triều đình xảy ra biến cố quá lớn, cho nên mới không động đến mình, điều này gã rất rõ, vì thế chỉ cần có thể, gã mong muốn có thể tạo thêm nhiều kẻ thù cho Triệu Nhan, chẳng hạn như lần này Triệu Nhan muốn động đến Cấm quân kinh thành, e rằng sẽ đả động đến một số lợi ích của các nhà tướng, mà quan tướng vốn dĩ là người ủng hộ cho Triệu Nhan, nếu có thể vì thế mà khiến họ trở mặt thành thù, thì tất nhiên không thể tốt hơn.
Đối với phản ứng của bốn người Tư Mã Quang, Triệu Nhan cũng nhìn ra, trong đó đám người Tư Mã Quang và Tăng Công Lượng không nói, duy chỉ nhìn Lã Huệ Khanh, trong mắt hắn lại thoáng qua sự tinh tường, suy nghĩ trong lòng Lã Huệ Khanh, sao hắn lại không biết, chỉ là hắn không buồn đôi co với gã lúc này thôi, đương nhiên nếu Lã Huệ Khanh không biết điều mà gieo rắc thêm phiền toái cho hắn, thì đừng trách mình ra tay tàn độc.
- Tư Mã đại nhân và Lã đại nhân đều đồng ý, chỉ là không biết Tăng đại nhân và Trần đại nhân nghĩ thế nào?
Thấy Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi đều giữ im lặng, Triệu Nhan không định bỏ qua bọn họ, mà chủ động lên tiếng hỏi.
Nghe thấy Triệu Nhan chủ động hỏi cách nghĩ của mình, Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi không khỏi cười khổ, vốn dĩ họ định giả ngây giả ngô mà lờ đi, nhưng bây giờ xem ra Triệu Nhan muốn ép họ bày tỏ lập trường, cuối cùng chỉ thấy Tăng Công Lượng cứng rắn nói:
- Nhiếp chính, Đại Tống ta vừa hồi phục sau loạn lạc, hiện tại tình hình cả nước đang rất tốt, đây đều là công lao của Nhiếp chính, nhưng Cấm quân Đại Tống liên quan đến an nguy phòng ngự cả kinh thành, nếu giờ tự ý động tới Cấm quân kinh thành, vạn nhất xảy ra sai sót gì, có thể gây nên đại loạn, đến lúc đó những nỗ lực trước đấy của Nhiếp chính chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển sao?
- Tăng đại nhân hơi quá lời rồi, mặc dù Cấm quân kinh thành rất quan trọng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là việc trong quân đội, không hề ảnh hưởng lớn đến các phương diện khác, chỉ cần triều đình kiểm soát được, nào xảy ra loạn lạc gì?
Tăng Công Lượng vừa dứt lời, Lã Huệ Khanh bên cạnh liền phản bác, xem ra gã sợ Triệu Nhan bỏ kế hoạch chỉnh đốn lại Cấm quân kinh thành.
- Binh giả, nguyên khí đất nước là quan trọng, Cấm quân kinh thành càng đặc biệt quan trọng, nếu tự ý động tới tất nhiên có thể gây nên đại loạn!
Trần Thăng Chi lúc này ngữ khí nặng nề nói với Lã Huệ Khanh. Ông trước nay luôn bất hòa với Lã Huệ Khanh. Trước kia khi Triệu Nhan chưa về, quyền lực trong tay Trần Thăng Chi đều bị Lã Huệ Khanh cướp trắng, đến khi Triệu Nhan quay về mới giúp ông đoạt lại quyền lực, cho nên bình thường cứ chuyện gì Lã Huệ Khanh ủng hộ, ông chắc chắn sẽ phản đối, huống hồ ông vốn đã có phần lo ngại chuyện chỉnh đốn Cấm quân kinh thành.
Trần Thăng Chi sau khi phản bác lại Lã Huệ Khanh, mới quay người cúi đầu trước Triệu Nhan nói:
- Nhiếp chính, Cấm quân kinh thành trước nay đều do các tướng quân nắm giữ, quan tướng trong Cấm quân cũng đều do con cháu trong nhà tướng đảm nhận, nếu nhiếp chính muốn chỉnh đốn Cấm quân, chắc chắn sẽ mạo phạm tới quyền lợi của các tướng môn, tuy quan hệ giữa Nhiếp chính và nhà tướng rất thân thiết, nhưng muốn thuyết phục bọn họ chối bỏ lợi ích từ Cấm quân kinh thành, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Trần Thăng Chi điều gì cũng dám nói, thẳng thừng nói ra chuyện Cấm quân kinh thành liên quan đến lợi ích các nhà tướng, Triệu Nhan nghe xong cũng gật gật đầu, hắn tất nhiên là biết Cấm quân kinh thành liên quan đến lợi ích của các tướng môn, nhưng hắn tin chắc sẽ thuyết phục được những nhà tướng đó đồng ý chỉnh đốn Cấm quân, vì thế chỉ thấy hắn lại lên tiếng:
- Chuyện các nhà tướng ngài không cần bận tâm, bản vương sẽ đích thân đi giải quyết, tuyệt đối không để các nhà tướng cản trở việc chỉnh đốn Cấm quân kinh thành!
Nghe thấy Triệu Nhan đã suy nghĩ đến các nhà tướng, còn muốn tự mình đi giải quyết chuyện các nhà tướng, khiến Trần Thăng Chi và Tăng Công Lượng không còn lí do để phản đối, sau cùng gật đầu đồng ý, sau đó họ lại thảo luận một số vấn đề chi tiết về chỉnh đốn Cấm quân kinh thành, nhưng muốn chuyện này thực sự được thi hành bắt buộc phải có tiền đề, đó chính là có thể giải quyết được vấn đề bên phía các nhà tướng.
Buổi chiều, Triệu Nhan giao lại một số chính vụ cho đám người Tăng Công Lượng thay mình giải quyết, sau đó hắn ngồi xe ngựa ra khỏi hoàng cung, chạy một mạch tới phủ Thiên Ba của Dương gia ở sườn tây Hoàng thành. Từ khi Dương Văn Quảng tiêu diệt được Tây Hạ, Dương Hoài Ngọc lại đem quân thu phục Tây Hạ, uy danh của Dương gia bỗng chốc trở nên lớn mạnh, cộng thêm phụ tử bọn họ lần lượt dạy học trong Trường quân đội, hầu như tất cả các quan tướng tốt nghiệp Trường quân đội đều do họ đảm trách, cho nên uy danh của Dương gia đã vượt qua Tào gia và Cao gia, có rất nhiều người đều đoán rằng nếu Triệu Húc lập thái tử, thì thái tử phi tương lai rất có thể là người Dương gia.
Triệu Nhan lần này đến thăm không thông báo trước, đến khi xe ngựa của hắn dừng trước cửa phủ Thiên Ba, mới trình báo tên tuổi, kết quả quản gia trong phủ cũng không dám chậm trễ, lập tức mời Triệu Nhan vào phòng khách chờ, Triệu Nhan giờ mới ngồi xuống uống trà, thì thấy Dương Văn Quảng chống gậy run rẩy đi từ ngoài vào, khi nhìn thấy Triệu Nhan bèn cười lớn nói:
- Điện hạ, người bây giờ là người bận bịu, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ lão già này?
Tuy Dương Văn Quảng không được như trước càng già càng oai phong, thậm chí còn đứng không vững, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, khi nói chuyện tràn đầy khí chất, nếu Triệu Húc trên giường bệnh có tinh thần như lão, e rằng cũng không đến nỗi không xuống nổi giường.
- Dương lão tướng quân khách khí rồi, trước đó cũng nghe nói lão tướng quân lâm trọng bệnh, đáng tiếc khi ấy ta ở Quảng Châu, không thể đến thăm hỏi, lần này quay về lại bận trăm công ngàn việc, hôm nay mới có thời gian, lập tức tới hỏi thăm lão tướng quân!
Triệu Nhan bèn cười lớn nói. Hắn xưa nay đều hết mực kính trọng Dương Văn Quảng, lúc trước ở Quảng Châu hay tin ông lâm trọng bệnh, vì điều này mà buồn phiền rất lâu, đến khi nghe tin Tào Dật và Trực Lỗ Cổ đã chữa khỏi bệnh cho ông mới yên lòng.
- Ha ha, khiến Điện hạ phiền lòng rồi, lão phu mạng lớn, ông trời tạm thời chưa mang đi, bây giờ mắt thấy đã lấy lại được mười sáu châu Yến Vân, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ông nội và phụ thân của thần!
Dương Văn Quảng lại cười lớn nói, khi nói đến câu cuối cùng thì không khỏi thở dài. Hồi đó ông nội ông là Dương Nghiệp Nhân thảo phạt Liêu quốc mà chết, phụ thân lại trấn thủ ở Hà Bắc hơn nửa đời người, trước khi chết còn dâng sớ lên triều đình thỉnh cầu thu phục mười sáu châu Yến Vân, đáng tiếc chưa nhận được câu trả lời của triều đình đã qua đời, đây là nỗi tiếc nuối lớn nhất của Dương gia, vì thế lần này Dương Hoài Ngọc có thể thu phục mười sáu chân Yến Vân, Dương Văn Quảng còn sung sướng uống say một trận, coi như sau khi chết có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Dương gia rồi.
Thấy Dương Văn Quảng hưng phấn như vậy, Triệu Nhan cũng hàn huyên với ông thêm vài câu, thậm chí còn tỉ mỉ tường thuật lại quá trình mình tấn công Liêu quốc từ trên biển, Dương Văn Quảng vừa nghe vừa bày tỏ ý kiến, chỉ ra những sai lầm của đám người Hô Diên Bình và Từ Nguyên phạm phải khi cầm quân, đương nhiên khi nghe tới những công trạng, ông cũng không ngại mà khen ngợi hết lòng, hậu sinh khả úy, cho đến khi nghe thấy Gia Luật Nhân Tiên bị Gia Luật Tuấn nghi ngờ, kết quả bại trận tự sát, ông mới thở dài một tiếng, tuy lập trường bất đồng, nhưng đối với danh tướng Liêu quốc Gia Luật Nhân Tiên này, ông cũng có phần khâm phục, không ngờ kết cục vẫn chết trong sự nghi kỵ của quân vương.
Sau khi nói vài ba chuyện phiếm, Triệu Nhan đang suy nghĩ xem nên dẫn vào chuyện chỉnh đốn Cấm quân kinh thành thế nào, thì không ngờ Dương Văn Quảng ngồi đối diện chợt cười nói:
- Hiếm khi Điện hạ có tâm trạng trò chuyện với lão phu lâu như vậy, nhưng Điện hạ hiện tại chính sự bận rộn, e rằng không thể dành ra cả buổi chiều đến nói chuyện phiếm với lão phu ta, có chuyện gì người cứ nói đi, lão phu có thể làm được nhất quyết không chối từ!
Triệu Nhan cũng không ngờ Dương Văn Quảng nhận ra sớm như vậy, liền không khỏi ngây người, sau đó cười khổ nói:
- Khiến lão tướng quân chê cười rồi, bản vương lần này đến thăm lão tướng quân, đích thực có chuyện muốn thương lượng với ngài, đó chính là liên quan đến việc chỉnh đốn Cấm quân kinh thành...
Triệu Nhan còn chưa nói hết, Dương Văn Quảng đã trợn trừng mắt, đôi mắt vốn đục ngầu chợt lóe lên tia sáng lạn, ngữ khí hưng phấn nói:
- Triều đình cuối cùng đã quyết định chỉnh đốn Cấm quân kinh thành rồi sao?
- Hả? Lão tướng quân ngài...
Triệu Nhan không ngờ Dương Văn Quảng lại phản ứng mạnh như thế, hơn nữa nhìn thái độ của ông dường như vô cùng vui mừng, giống như chỉ ước triều đình chỉnh đốn Cấm quân kinh thành vậy.
- Ha ha ~, tuy lão phu tuổi đã cao, nhưng mắt và tai vẫn còn tốt lắm. Trước kia ta hàng năm xuất binh ra bên ngoài, tuy nghe nói Cấm quân kinh thành mục nát suy yếu, nhưng không quá để ý, đến sau khi tiêu diệt được Tây Hạ, chính mắt nhìn thấy các lỗ hổng trong Cấm quân kinh thành, khi trước Dương Hoài Ngọc bọn họ bị bao vây ở Cổ Bắc, Bệ hạ đến hỏi ta điều binh thế nào, ta thậm chí còn không nhắc đến Cấm quân kinh thành, bởi vì ta biết cho dù có phái chúng đi, chỉ như bán mạng chúng mà thôi, nói không chừng còn làm hỏng chuyện!
Dương Văn Quảng nói liền một hơi, sau đó thở phì phò nói tiếp:
- Mấy năm nay Đại Tống chúng ta phồn hoa thịnh vượng, nhưng cũng chi tiêu ngày càng nhiều, Đại Tống ta tuy giàu có, nhưng cũng không thể năm nào cũng bỏ ra số tiền tài lớn để nuôi mười mấy vạn đồ vô dụng, cho nên lão phu sớm đã muốn đề xuất chỉnh đốn Cấm quân kinh thành với triều đình rồi, không ngờ Điện hạ vừa mới nhiếp chính chưa lâu, đã cùng chí hướng với lão phu rồi.