Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 749 - Chương 750: Chiết Gia Quân Ra Sức Đánh Quân Bổng Nhật.

Chưa xác định
Chương 750: Chiết gia quân ra sức đánh quân Bổng Nhật.

- Chiết huynh, huynh chắc chắn chứ?

Đầu đường Đông Kinh, ngồi trên lưng ngựa Mã Đức Nhượng hỏi Chiết Khắc Hành bên cạnh. Vừa rồi ở yến hội, Chiết Khắc Hành bỗng nhiên đưa ra ý muốn tới Trường quân đội học tập, chuyện này làm cho Mã Đức Nhượng có chút không thể tin được.

- Đương nhiên, hiện tại càng ngày càng nhiều học viên tốt nghiệp Trường quân đội tiến vào trong quân, ta cũng đã nhìn ra, ngày sau muốn đứng vững bước chân ở trong quân, không có một kinh nghiệm lý lịch tốt trong Trường quân đội là không được, mặt khác học viên từ Trường quân đội ra cơ bản không có người nào tài trí tầm thường, thậm chí còn có những người giống Hô Diên huynh đệ, ta không muốn bị các học viên trong Trường quân đội như bọn huynh vượt mặt!

Chiết Khắc Hành lúc này cười ha hả trả lời, hiện tại bọn họ đang trên đường về quân doanh, hôm nay y xin nghỉ một ngày mới có thể đi ra ngoài, bất quá thân là chủ quản quân đội, buổi tối khẳng định vẫn phải về quân doanh.

Nghe được Chiết Khắc Hành đã suy tính rõ ràng như thế, Mã Đức Nhượng cũng không kìm được gật gật đầu nói:

- Vẫn là Chiết huynh nhìn rõ, dựa vào thế phát triển hiện tại của Trường quân đội, ngày sau toàn bộ quan tướng trong quân đội đều sẽ xuất thân từ Trường quân đội, hơn nữa ở trong Trường quân đội cũng đích xác có thể học được không ít thứ, lại nói tiếp Chiết huynh huynh tuổi tác tuy rằng lớn một chút, nhưng so sánh với ta cũng không tính là gì, ta chính là người được mệnh danh học viên lớn tuổi nhất Trường quân đội nha!

Nói xong lời cuối cùng Mã Đức Nhượng cũng không kìm được cười ha ha lên, đặc biệt là nghĩ đến những năm ông ta ở trong Trường quân đội, cùng các huynh đệ bằng nửa tuổi mình càn quấy hàng ngày, càng làm cho tiếng cười của ông mang theo vài phần hoài niệm, đáng tiếc từ sau khi tốt nghiệp, nhóm huynh đệ kia tất cả đều tiến vào quân doanh, trời nam biển bắc khắp nơi. Càng có những người đã tử trận sa trường, không bao giờ có thể một ngày kia tề tụ.

- Xem bộ dáng của Đức Nhượng huynh, tựa hồ đối với Trường quân đội cũng là cực kỳ hoài niệm, như thế làm ta càng muốn tiến vào Trường quân đội học tập mấy năm, chỉ là không biết Trường quân đội có đồng ý nhận ta hay không?

Chiết Khắc Hành nói xong lời cuối cùng, trên mặt vẫn có chút lo lắng. Bởi vì y nghe nói Trường quân đội chiêu sinh cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa mỗi năm đều có thời gian tiến hành chiêu sinh cố định, năm nay ngày chiêu sinh đã qua từ lâu, y lại không muốn sẽ phải chờ một năm, cho nên trong lòng cũng rất là thiếu tự tin.

- Cái này……

Đối với lo lắng của Chiết Khắc Hành, Mã Đức Nhượng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Tuy rằng ông ta ở trong Trường quân đội có không ít người quen, nhưng Trường quân đội là nơi chú ý quy củ nhất, đặc biệt là chiêu sinh lại càng chú trọng, cho nên ông ta cũng không dám cam đoan cái gì, cuối cùng chỉ đành mở miệng nói:

- Chiết huynh cũng không cần quá mức sốt ruột, hai ngày này ta đi Trường quân đội giúp huynh hỏi một chút trước, nếu thật sự không được, chúng ta liền đi tìm Dương lão tướng quân. Dựa vào giao tình giữa hai nhà các người, Dương lão tướng quân khẳng định sẽ hỗ trợ.

Tổ mẫu của Dương Văn Quảng Chiết lão thái quân chính là nữ nhi của Chiết gia, sau này Dương gia cùng Chiết gia cũng từng nhiều lần liên hôn, cho nên quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn cực kỳ thân mật, chỉ là Chiết Khắc Hành không hy vọng người khác nghĩ mình đi cửa sau tiến vào Trường quân đội, cho nên không đến mứa vạn bất đắc dĩ, y cũng không muốn làm phiền Dương Văn Quảng.

Ngay trong lúc Mã Đức Nhượng cùng Chiết Khắc Hành nói chuyện, bỗng nhiên thấy phía trước có một con ngựa chạy như bay đến. Khi thấy bọn họ, binh lính lập tức lộ ra biểu tình mừng như điên, Ttức thì ở trước mặt bọn họ nhảy xuống ngựa bẩm báo nói:

- Tướng quân việc lớn không hay rồi, huynh đệ của chúng ta và bọn tạp chủng quân Bổng Nhật kia đã đánh nhau, Phó Chỉ huy sứ và vài vị ngu hầu cũng đều tự mình ra trận!

- Cái gì?

Chiết Khắc Hành cùng Mã Đức Nhượng nghe thấy tin tức này ai cũng sợ hãi thất sắc, cơ hồ đồng thời phản ứng lại, lập tức thúc ngựa theo hướng quân doanh chạy như bay.

Lại nói tiếp Chiết Khắc Hành lần này bị điều vào kinh, thủ hạ của y là hai ngàn năm trăm tướng sĩ cũng cùng tiến đến, Mã Đức Nhượng chính là Đô ngu hầu trong nhánh quân này, vốn dĩ bọn họ đơn độc đóng quân ở quân doanh ngoài thành, nhưng mấy ngày hôm trước bỗng nhiên nhận được lệnh điều động, cho bọn họ và quân Bổng Nhật Cấm quân trong kinh thành cùng nhau trú đóng ở một doanh địa. Vốn dĩ dựa theo quân chế của Đại Tống, một bên hẳn là hai vạn năm ngàn người, Bổng Nhật có hai bên dãy phòng, suy ra là có năm vạn người, nhưng trên thực tế biên chế của quân Bổng Nhật rất là ít, hiện tại ở chung một chổ cũng chỉ còn trên dưới một vạn.

Quân Bổng Nhật chẳng những là Cấm quân của kinh thành, lại còn là một trong bốn nhánh quân cao tầng, tướng sĩ trong quân đều cực kỳ cao ngạo, đối với chi Tây quân đến từ Tây Bắc của Chiết Khắc Hành cũng không lấy làm thân thiện, khi bọn họ mới vừa vào trú doanh, hai quân đã xảy ra một vài xung đột nhỏ, có điều lúc mới bắt đầu khả năng bởi vì chưa hiểu biết lẫn nhau cho nên hai bên đều kiềm chế một chút, cũng không không làm ra chuyện náo loạn gì to lớn, bất quá mấy ngày qua, xung đột giữa hai bên lại liên tiếp không ngừng, đánh nhau ẩu đả cơ hồ là mỗi ngày đều có.

Chỉ có điều Chiết Khắc Hành không nghĩ tới bản thân mình lúc này mới vừa rời khỏi nửa ngày, thủ hạ của mình thế nhưng lại cùng quân Bổng Nhật xảy ra xung đột, hơn nữa ngay cả Phó Chỉ Huy Sứ cùng ngu hầu đều lên, điều này chứng tỏ sự tình khẳng định đã náo loạn không nhỏ, nhưng y không lo lắng phải đánh nhau, đánh thắng là vinh dự của bọn họ, đánh thua là chính mình không có bản lĩnh, y sợ nhất chính là hai bên đánh nhau nóng nảy vạn nhất động tới vũ khí, vậy thì không phải là tranh chấp ẩu đả, mà là quân đội sống mái với nhau, chuyện này chính là động tới quân pháp rồi.

Cũng chính vì vậy, cho nên Chiết Khắc Hành cưỡi ngựa chạy như điên ở trên đường cái Đông Kinh, may mắn Đông Kinh Thành đường cái rộng lớn, con đường ở giữa chuyên dùng cho xe ngựa và ngựa đi, cho nên cũng không cần lo lắng đụng vào người khác.

Mã Đức Nhượng đi theo sau Chiết Khắc Hành cùng một đường chạy như điên, ra khỏi cửa thành liền tới nơi dừng chân của quân Bổng Nhật, biên chế của quân Bổng Nhật tuy rằng đã thu gọn lại, nhưng quy mô doanh địa lại không thu lại, cho nên doanh địa phía trước cũng để trống hơn phân nửa, sau khi bọn họ tiến vào bị phân đến doanh địa phía đông, mà quân Bổng Nhật thì trú đóng ở phía tây, khoảng cách giữa hai quân là một võ trường rộng lớn.

Mà khi Chiết Khắc Hành cùng Mã Đức Nhượng vọt tới trước cửa doanh trại, lại không khỏi trong lòng trầm xuống, bởi vì bọn họ phát hiện thủ vệ trước cửa doanh trại đều đã không thấy đâu, mà trong doanh trại quân đội thì truyền ra từng trận hét hò cùng tiếng kêu thảm thiết của quân sĩ bị thương, điều này dọa cho bọn họ thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống, sợ khi vọt vào nhìn thấy chính là một cảnh núi thây biển máu.

Bất quá hai người bọn Chiết Khắc Hành dù sao cũng là lão tướng trong quân, rất nhanh liền ổn định lại cảm xúc, hai chân kẹp bụng ngựa nhanh chóng vọt vào, rốt cuộc thấy được một giáo trường thật lớn, chỉ thấy trên giáo trường ngày thường trống rỗng nay lại là biển người tấp nập, tiếng kêu vang thành một mảnh, vô số tướng sĩ Cấm quân mặc hồng y hắc giáp xúm lại đánh nhau, bất quá đánh thì đánh, nhưng không nhìn thấy người nào động vũ khí, chuyện này cũng làm Chiết Khắc Hành cùng Mã Đức Nhượng trong lòng buông lỏng, chỉ cần không động vũ khí, vậy bọn họ còn có thể chế trụ được.

Chờ đến khi bọn họ bình tĩnh lại, Chiết Khắc Hành cùng Mã Đức Nhượng lập tức cẩn thận quan sát thế cục trên giáo trường, tuy rằng quân phục của Cấm quân đều giống nhau, nhưng quân Bổng Nhật nhận được đãi ngộ rất tốt, lúc trước vừa mới phát quân phục mới, hơn nữa bọn họ lại ít khi thao luyện, nên quân phục trên người đều rất mới, trái lại thủ hạ từ Tây Bắc của Chiết Khắc Hành vừa tới kinh thành, quân phục trên người đã sớm cũ nát không chịu nổi, hơn nữa quân phục hồng lại phai màu nghiêm trọng, rất nhiều cái đều trắng bệch, bởi vậy từ màu sắc là có thể phân biệt ra được.

- Tướng quân, bọn tạp chủng quân Bổng Nhật này thật đúng là không từng trải qua giao chiến, nhân số hơn chúng ta mấy lần, lại bị chúng ta đè ra đánh, thật là một nhóm phế vật!

Lúc này Mã Đức Nhượng híp mắt cười lạnh một tiếng nói. Chỉ thấy trên chiến trường một bên nhân số của mình tuy ít, nhưng nhóm Tây quân này đều là lão binh trên chiến trường, chẳng sợ không có vũ khí, đều sắp hàng vào đội hình xung phong, giữa họ cũng thường xuyên phối hợp, chia ra đánh quân Bổng Nhật khiến không ai có thể kháng cự, trái lại Bổng Nhật quân lại loạn thành một đoàn, mỗi người đều chiến đấu riêng lẻ, căn bản không phát huy nổi ưu thế về nhân số, nằm trên mặt đất cơ hồ toàn bộ là Bổng Nhật quân, xem bộ dáng này phỏng chừng không được bao lâu, Bổng Nhật quân sẽ thất bại thảm hại.

- Chiết Khắc Hành! Quản thủ hạ của ngươi, nhanh lên mau bảo bọn họ dừng tay cho ta!

Đúng lúc này, chỉ thấy một viên quan tướng cưỡi ngựa bay nhanh vọt tới, sau đó hướng về phía Chiết Khắc Hành hét lớn.

- Ha ha, ta tưởng là ai chứ, thì ra là Cao ngu hầu, bất quá Chiết mỗ vừa mới chạy tới, cũng không biết hai bên vì cái gì mà đánh nhau, ngược lại Cao ngu hầu hẳn là đã ở chỗ này từ lâu, vì sao không sớm ra mặt ngăn lại?

Chiết Khắc Hành lập tức nhìn quan tướng cười lạnh nói.

Người đối diện này tên là Cao Đại, là người trong Cao gia tướng môn, đảm nhiệm chức vụ Điện Tiền Ty Đô ngu hầu, đừng nhìn Cao Đại cùng Mã Đức Nhượng đều là ngu hầu, nhưng Mã Đức Nhượng chỉ là một Quân Ngu Hầu, mà Cao Đại lại là Điện Tiền Ty Đô ngu hầu, hai người có cách biệt một trời, tỷ như Cao Đại liền chưởng quản toàn bộ Bổng Nhật quân hằng ngày thao luyện, lại nói tiếp Bổng Nhật quân mặc dù có hai nhóm quân, nhưng không có Sương Chỉ Huy Sứ, mà cùng với Thiên Võ quân cộng lại thiết lập một Tứ Sương Chỉ huy sứ, có điều cái chức quan này chỉ là chức suông, cũng không thực tế thống lĩnh quân đội, ngược lại Đô ngu hầu Cao Đại này ở lại chưởng quản toàn bộ Bổng Nhật quân.

Cao Đại người này chẳng những không có bản lĩnh gì, hơn nữa bụng dạ hẹp hòi, bọn Chiết Khắc Hành vừa mới nhập đóng quân doanh, liền gặp phải Cao Đại làm khó dễ, kết quả lại bị Chiết Khắc Hành làm cho cúp đuôi trở về, trong khoảng thời gian này đối phương vẫn luôn nhìn bọn họ không vừa mắt, mấy lần khơi mào hai bên tranh đấu, cho nên vừa rồi Chiết Khắc Hành vừa thấy đối phương, lập tức liền đoán được sự tình lần này khẳng định không tránh khỏi liên can tới Cao Đại.

- Hừ! Bản tướng quân làm thế nào cần ngươi tới chỉ điểm sao, còn không nhanh hạ lệnh, cho tất cả người của các ngươi ngừng tay hết cho bản tướng quân!

Cao Đại lại hừ lạnh một tiếng nói, lần này sự tình đích xác lại là gã dẫn đầu khơi mào, vốn dĩ gã cho rằng bên mình nhiều người, khẳng định có thể hung hăng giáo huấn một đám nhà quê từ Tây Bắc tới này, chính là lại không nghĩ rằng đám quân Tây Bắc này lại đánh đến cường hãn tới như vậy, quả thực là đè bọn họ ra đánh, nếu không ngăn lại nữa, Bổng Nhật quân không muốn mất hết danh dự cho coi.

- Cao ngu hầu thật là giỏi tính toán, ngươi cũng không nhìn xem tình huống hiện tại trên giáo trường, hai bên đều đã rối loạn, cứ coi như ta hạ mệnh lệnh, sẽ có bao nhiêu người nghe theo, mặt khác ngươi chỉ muốn cho các huynh đệ của ta dừng tay trước, thế tại sao các ngươi không dừng tay trước!

Chiết Khắc Hành nghe đến đó lại cười lạnh một tiếng nói, Cao Đại chức vị tuy rằng cao hơn y, nhưng y lại không thuộc quyền quản lí của Cao Đại, hơn nữa trong khoảng thời gian này y cũng nhìn ra Cao Đại khắp nơi xa lánh bọn họ, cho nên y cũng không cần thiết phải khách khí với đối phương.

- Chiết Khắc Hành, ngươi dám cãi quân lệnh?

Cao Đại ngoài mạnh trong yếu nổi giận gầm lên một tiếng, thủ hạ của gã có hơn một vạn Bổng Nhật quân lại đánh không lại Tây quân chỉ có hơn hai ngàn người, chuyện này nếu truyền ra ngoài, gã chỉ sợ cũng không còn mặt mũi ở trong quân.

Có điều khi Cao Đại vừa nói xong, lại chỉ nghe phía sau bọn hắn bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nhàn nhã nói:

- Ố ồ, hôm nay thật đúng là náo nhiệt, các ngươi chẳng lẽ còn nghĩ đến một hồi binh đối binh, tướng đối tướng quyết đấu sao?

Bình Luận (0)
Comment