Triệu Húc băng hà, tân hoàng đăng cơ, cả thiên hạ theo đó mà chấn động, tuy nhiên sau khi chấn động qua đi, nội bộ Đại Tống vẫn vận chuyển như thường, đối với dân chúng mà nói, Hoàng đế cách bọn họ quá xa vời, thay đổi hoàng vị cũng rất khó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, cho nên bọn họ mới không quan tâm Hoàng đế trên đầu là ai. Còn đối với thế giới quan lại mà nói, tin Triệu Húc băng hà tuy có chấn động kinh thành, nhưng trong triều còn có Lăng Vương đảm nhiệm nhiếp chính, chính vụ cũng vận hành như thường, cho nên trong quan trường cũng dần bình ổn, quan trường và dân gian đều không có chuyện gì, thiên hạ đương nhiên cũng sẽ không có chuyện gì.
Tuy nhiên thiên hạ đã nói trên lại không bao gồm thành Khai Phong, là quốc đô của Đại Tống, mỗi khi hoàng quyền chuyển đổi từ cũ sang mới, đều là ngày mà trong kinh thành phong vân luân chuyển, dao động về mặt quyền lực trên các phương diện gộp lại với nhau, trở thành một cơn lốc quyền lực đủ để xé tan người ta ra thành mảnh vụn, mà Triệu Nhan thân làm nhiếp chính vừa vặn nằm giữa trung tâm cơn lốc này, tuy rằng tạm thời thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, nhưng có trời mới biết cơn cuồng phong xung quanh này khi nào sẽ giáng lên người hắn?
Đối với cuộc chuyển đổi quyền lực cũ qua mới này, có thể người khác rất xem trọng, nhưng Triệu Nhan thì căn bản không để trong mắt, một là hắn không phải người bình thường, ngay từ khi Triệu Húc còn tại thế, hắn đã tự mình có được uy tín lớn, sau khi trải qua loạn biến pháp, cũng chính hắn ngăn cơn sóng dữ cứu vớt Đại Tống ra khỏi biển nước, lại thêm những năm nay ảnh hưởng của học viên của Trường quân đội ngày càng lớn, những học sinh tốt nghiệp từ trường tiểu học Đông Kinh cũng bắt đầu bước ra xã hội, những người này đều là học sinh của hắn, cuối cùng còn có sự phát triển của hải ngoại, có thể nói là Triệu Nhan nắm trong tay sức ảnh hưởng và thế lực ngầm vô cùng kinh người, muốn dao động căn cơ của hắn ở Đại Tống căn bản là không có khả năng.
Đương nhiên tự thân hùng mạnh chỉ là một mặt, mặt khác là Triệu Nhan căn bản không quá xem trọng cái chức vị nhiếp chính này, hắn biết xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm như hổ đói chức vị của mình, tuy nhiên lúc đầu sở dĩ hắn tiếp nhận chức vị này, chủ yếu vẫn là do nguyên nhân Triệu Húc bệnh nặng nhờ cậy, nếu không với tính tình của hắn, căn bản sẽ không tự chuốc cực khổ mà tiếp nhận chức vị nhiếp chính này, cho nên bất kể xung quanh có bao nhiêu người dòm ngó, hắn căn bản là không quan tâm, tình huống tồi tệ nhất cùng lắm cũng chỉ là quăng đi trọng trách này của hắn, sau đó tiếp tục đi Quảng Châu sống thời đại hàng hải bao la của mình, tóm lại cũng không có ai dám thật sự động đến hắn.
Cũng chính vì vậy, Triệu Nhan căn bản không thèm để ý tới tình hình bên ngoài, sau khi giúp tiểu Hoàng đế Triệu Dung cử hành đại lễ đăng cơ, sau đó liền đâm đầu vào xử lý tang lễ của Triệu Húc, hắn phải đưa tiễn thêm một đoạn chặng đường cuối cùng của Triệu Húc, cho nên đối với toàn bộ tang lễ của Triệu Húc cũng vô cùng xem trọng, dưới sự tham dự của hắn, Triệu Húc sau khi chết rốt cuộc cũng được định hiệu là Thần Tông, thụy hiệu là Anh Văn Liệt Vũ Thánh Hiếu Hoàng Đế, chôn cất ở lăng Vĩnh Dụ như trong lịch sử.
Sau khi an bài xong tang lễ của Triệu Húc, Triệu Nhan cho phép mình nghỉ phép hai ngày, việc đầu tiên làm khi về nhà chính là lăn ra ngủ, khoảng thời gian này hắn chẳng những đau buồn, hơn nữa còn phải chống đỡ an bài sự vụ trên các phương diện, buổi tối ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, có lúc nguyên đêm không nghỉ ngơi, nếu không phải trước kia hắn kiên trì rèn luyện, nền tảng cơ thể rất tốt, e là đã không chống đỡ nổi mà ngã bệnh rồi.
Giấc ngủ này ngủ gần 10 canh giờ, đợi đến khi hắn tỉnh dậy, đã là giữa trưa của ngày hôm sau rồi, Tào Dĩnh sau khi biết hắn đã tỉnh, lập tức đích thân đến hầu hạ hắn mặc y phục rửa mặt, sau đó lại cho người chuẩn bị thức ăn ngon, khoảng thời gian này Triệu Nhan ở bên ngoài chẳng những không được ngủ ngon, mà ăn cũng không quen miệng. Hiện giờ được ăn cơm nhà, thoáng chốc cảm thấy rất ngon miệng, ăn liên tục hai bát cơm lớn, thức ăn trên bàn cũng bị hắn ăn hết sạch rồi mới ngừng lại.
- Phu quân, tang lễ của đại ca cũng đã xong rồi, chàng có phải là nên nghỉ ngơi thêm vài ngày hay không?
Tào Dĩnh cho người thu dọn chén đũa xuống, mình thì ở một bên tự tay pha trà cho Triệu Nhan hỏi, hôm qua Triệu Nhan sau khi về liền lăn ra ngủ, cho nên nàng cũng không biết chuyện Triệu Nhan quyết định tự cho mình hai ngày nghỉ.
- Ừ, hôm nay và ngày mai nghỉ ngơi một chút, ngày mốt ta mới tới Chính sự đường, khoảng thời gian này bên đó đã dồn lại không ít chính sự, tuyệt đối không thể trì hoãn tiếp nữa.
Triệu Nhan mỉm cười kéo tay Tào Dĩnh, mở miệng nói, khoảng thời gian này hắn quá bận rộn, quả thật là không có thời gian bầu bạn với người nhà, trong nhà trên trên dưới dưới đều do Tào Dĩnh lo liệu, cho nên trong lòng hắn cũng có chút áy náy.
- Nghỉ ngơi có hai ngày, có phải là ít quá hay không?
Tào Dĩnh nghe đến đây thì lại nhướng mi chau mày nói.
- Đợi bận rộn hết khoảng thời gian này, ta mới ở nhà bên cạnh các nàng được, tuy nhiên hai ngày trước Tăng Công Lượng còn phái người thông báo chính vụ dồn lại quá nhiều cần ta đến xử lý, ta cũng không thể vì việc riêng mà bỏ bê việc công được!
Triệu Nhan lại mỉm cười mở miệng nói.
Tào Dĩnh cũng không phải là một nữ tử không thấu tình đạt lý, nghe Triệu Nhan nói như thế, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, tuy nhiên ngay sau đó nàng chợt nghĩ đến gì đó, lập tức mở miệng nói:
- Phu quân, có mấy lời có thể là chàng không thích nghe, nhưng thiếp lại cảm thấy vẫn nên nhắc nhở chàng một chút.
- Ta và nàng là phu thê còn khách sáo cái gì, có lời gì cứ việc nói ra là được!
Triệu Nhan nghe đến đây lại lần nữa nắm chặt tay Tào Dĩnh nói, thành hôn bao nhiêu năm nay, hắn đã sớm xem Tào Dĩnh như một nửa khác không thể thiếu của mình rồi.
Chỉ thấy lúc này Tào Dĩnh do dự một lát, sau đó mới mở miệng nói:
- Phu quân, lúc đầu sở dĩ chàng đồng ý đảm nhiệm chức vị nhiếp chính, chủ yếu là vì đại ca bệnh nặng, không ai xử lý triều chính, lại thêm đại ca tín nhiệm chàng, cho nên chàng mới không hề cố kỵ nắm đại quyền quân chính, nhưng hiện giờ tân hoàng đã đăng cơ, tuy rằng hiện giờ y vẫn là một đứa trẻ, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày y trưởng thành, lỡ như vì vậy mà sinh ra nghi kỵ với phu quân, đến lúc đó phu quân sẽ xử lý như thế nào?
Lời nói của Tào Dĩnh mặc dù có chút chói tai, nhưng cũng rất thật, cho dù danh tiếng của Triệu Nhan có cao hơn nữa, nhưng nói tóm lại hắn chỉ là một Thân Vương, mà không phải Hoàng đế của Đại Tống, nhưng hiện giờ hắn lại nắm đại quyền của Hoàng đế, hiện giờ Triệu Dung là một đứa trẻ thì không sao, nhưng đợi sau này Triệu Dung lớn hơn một chút, khó tránh khỏi sẽ xem hắn như một tảng đá ngăn cản con đường tự mình chấp chính của y.
Nghĩ đến những điều trên, Triệu Nhan cũng lộ ra vẻ mặt trầm tư, qua một lúc lâu lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Vấn đề này nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, nói đến cùng đơn giản chỉ là nắm chắc được thời gian và mức độ, Triệu Dung do ta đích thân chọn ra làm tân hoàng, tính tình của y ta cũng hiểu biết một ít, ngoài ra ta cũng đã nhận lời đại ca, phải đích thân dạy bảo tân hoàng, cho nên ta quyết định sẽ kiêm thêm chức Thái phó, phụ trách trọng trách dạy bảo Triệu Dung, ngoài ra cũng từ từ để y tiếp xúc một vài chính vụ, chỉ cần ta có thể nắm vững được thời gian và mức độ này, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa ta và Triệu Dung.
Nghe thấy Triệu Nhan nói thế, Tào Dĩnh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, bởi vì về đạo lý thì đích thật là vậy, nhưng lòng người quả thật là khó dò, lỡ như Triệu Nhan không nắm chắc được thời gian và mức độ, từ đó khiến Triệu Dung nảy sinh lòng bất mãn với hắn, e là sẽ khiến quan hệ chú cháu bọn họ nảy sinh ra xa cách, đương nhiên với danh vọng và địa vị hiện nay của Triệu Nhan, cùng với thực lực mà hắn nắm giữ ở đằng sau, cho dù là Hoàng đế cũng không dám đụng đến hắn, chỉ là lỡ như hai người phát sinh xung đột, thì sẽ mang đến hậu hoạn trầm trọng cho Đại Tống.
Nhìn thấy Tào Dĩnh vẫn mang bộ dạng lo lắng, Triệu Nhan lại kìm không nổi cười nói:
- Được rồi, nương tử nàng cũng đừng quá lo lắng, Dung nhi y tuổi vẫn còn nhỏ, nghĩ đến những chuyện này vẫn có chút xa vời rồi, càng huống hồ gì chuyện sau này ai cũng không nắm chắc được, chúng ta chỉ cần làm cho tốt hiện tại là được rồi.
Nghe thấy Triệu Nhan nói thế, Tào Dĩnh cuối cùng cũng gật gật đầu, vừa vặn lúc này trà cũng đã đun xong, thế là nàng liền đích thân biểu diễn trà nghệ cho Triệu Nhan, nói ra thì cái thời đại Đại Tống này bánh trà vẫn là chủ yếu, mà không phải là trà sao của hậu thế, loại bánh trà này công nghệ chế tác phức tạp, phương thức uống cũng vô cùng cầu kỳ, trong những nữ nhân bên cạnh Triệu Nhan, trà nghệ của Tiết Ninh Nhi và Âu Dương Uyển Linh là tốt nhất, khoảng thời gian này cũng không biết vì sao Tào Dĩnh lại nảy sinh hứng thú với trà nghệ, thế là liền theo Ninh Nhi và Uyển Linh học tập, hiện giờ cũng đã có dáng có vẻ rồi, chỉ là mùi vị lại không được ngon cho lắm.
Triệu Nhan uống một hớp nước trà thêm vào các loại hương liệu và chất điều vị, tuy là mùi vị của bản thân lá trà gần như là bị những vị khác áp chế, nhưng miệng hắn vẫn khen không ngớt, điều này khiến Tào Dĩnh càng thêm vui vẻ, liên tục rót cho hắn mấy chén, Triệu Nhan chỉ đành vờ cười uống hết toàn bộ, dù gì thì thứ này uống cũng không chết người, coi như là bổ sung vitamin vậy.
Thật vất vả mới uống hết trà, Triệu Nhan lại cùng Tào Dĩnh đi gặp con, tuy nhiên trong nhà chỉ còn lại vài đứa trẻ tuổi nhỏ một chút, những đứa tuổi hơi lớn, ví dụ như đám Triệu Giai, toàn bộ đều được đưa tới trường tiểu học Đông Kinh và trường nữ sinh ở bên cạnh đi học, hôm nay không phải ngày nghỉ, bởi vậy những đứa trẻ kia đều không ở nhà, Triệu Nhan chỉ đành cùng mấy đứa nhỏ chơi, đợi đến khi xế chiều tan học, mấy đứa trẻ vừa về tới nhà, lúc nhìn thấy Triệu Nhan liền đều nhảy nhót hoan hô, cả biệt viện LăngVương lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, Triệu Nhan cũng cảm thấy sức khoẻ và tinh thần của mình đã khôi phục không khác trước lắm, thế là vào sáng sớm ngày thứ ba, lại rời giường sớm, đi xe ngựa vào trong Chính sự đường của hoàng cung.
Chính Sự Đường là nơi làm việc của các vị tướng công, từ ngoài nhìn vào kỳ thật cũng là một ngôi điện bình thường, tuy nhiên bởi vì tấu chương mà bá quan trong thiên hạ dâng lên gần như đều được dồn lại đây để xử lý, cho nên nơi này trở thành trung tâm quyền lực của Đại Tống, khiến cho ngôi điện bình thường này được bao trùm một sắc thái thần thánh.
Quy mô của Chính Sự Đường rất lớn, trong đó chính giữa chính đường nhất dĩ nhiên là nơi Triệu Nhan và các vị tướng công xử lý chính vụ, mà ở phía dưới Chính Sự Đường, còn sắp đặt các chức quan tri chế cáo hoặc trực xá nhân viện, ngoài ra còn có năm phòng Khổng Mục, Lại, Hộ, Binh và Hình, những quan viên cấp dưới này cũng thường xuyên ra vào Chính Sự Đường để làm việc, hơn nữa những cơ cấu này đều nằm dưới Chính Sự Đường, cho nên những quan viên này cũng được gọi là Đường Hậu quan, đa số Đường Hậu quan đều do một số quan viên trẻ tuổi có năng lực đảm nhiệm, tiền đồ ngày sau không lường hết được, đám người Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi trước khi đảm nhiệm chức vị Tể Tướng, đều từng đảm nhiệm qua chức Đường Hậu quan.
Triệu Nhan vừa đến Chính Sự Đường, liền nhìn thấy rất nhiều Đường Hậu quan ra vào Chính Sự Đường làm việc, ban đầu hắn cũng không để ý, chỉ là lúc đến gần, bỗng phát hiện hôm nay trong số những quan viên ra vào Chính Sự Đường có rất nhiều gương mặt lạ lẫm, điều này khiến hắn cũng sững sờ, bởi vì Đường Hậu quan giống Tể Tướng vậy, bình thường xuất hiện thay đổi vô cùng nhỏ, mà khi hắn vừa đi vào Chính Sự Đường, lại thấy trong đó có một người nhào ra, kéo hắn lại thấp giọng nói:
- Điện hạ! Đại sự không ổn rồi.
-- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --