Triệu Nhan bước ra khỏi Khôn Ninh cung mà Cao Thái hậu ở, sau đó cũng không hề dừng lại mà đi ra khỏi cung, khi đi ngang qua Chính Sự Đường, hắn thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không nhìn một cái, Trần Thăng Chi trong Chính Sự Đường sau khi nghe xong tin tức này, thì lại thở dài một tiếng ngồi trên ghế, thật lâu không có mở miệng, còn về Lã Huệ Khanh thì đắc ý cười to ba tiếng, cho là mình đi đúng một nước cờ hay, đáng tiếc gã lại không biết rằng, ngày tháng tươi đẹp của gã cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa.
Ngay khi Triệu Nhan chuẩn bị ra khỏi cửa cung, bỗng nhiên trong lúc vô tình thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong đình cách đó không xa, chỉ thấy cái bóng này chợt loé rồi biến mất, giống như là biến mất ở trong đình vậy, nếu không phải Triệu Nhan tinh mắt, chỉ sợ căn bản không chú ý đến.
Vốn với tâm tình hiện nay của Triệu Nhan, căn bản không có tâm tư quản những chuyện vặt vãnh khác, nhưng lúc này hắn cũng không biết là bị sao, dường như là trong lòng có một âm thanh cứ thúc dục hắn đi qua xem thử, kết quả Triệu Nhan chuyển bước, đi thẳng đến cái đình kia, dù sao thì cái đình này cách chỗ hắn cũng không xa, cũng chỉ là đi thêm mấy bước mà thôi.
Khi Triệu Nhan đến trong cái đình này, lại phát hiện sau trụ cột trong cùng nhất của đình không ngờ lại có một bóng lưng gù đang trốn tránh, tuy là y đã cố gắng co thân mình lại, nhưng vẫn lộ ra mái tóc bạc xơ khô trên đỉnh đầu, điều này khiến Triệu Nhan không khỏi sửng sốt, lập tức vòng qua cây cột nhìn, lại phát hiện người trốn ở đây không ngờ lại là bằng hữu cũ của hắn.
- Lão… Lão Hoàng, ngươi thấy ta sao lại trốn?
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến người trốn trong này lại là Hoàng Ngũ Đức, lập tức vô cùng kỳ quái hỏi.
- Điện… Điện hạ, ngài… ngài gặp qua Cao Thái hậu rồi hả?
Chỉ thấy trên gương mặt của Hoàng Ngũ Đức nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, nói, ngữ khí lại mang theo vài phần uỷ khuất và bất đắc dĩ.
- Lão Hoàng, ngươi… ngươi đây là…
Cho đến lúc này Triệu Nhan mới chợt phát hiện, Lão Hoàng ở trước mắt này không ngờ lại mặc trang phục của thái giám cấp thấp nhất, tay phải mang theo một cái thùng nước, tay trái cầm một cái khăn lau, bộ dạng mặt xám mày tro, còn đâu là đại thủ lĩnh của Hoàng Thành Ty lúc trước, quả thật không khác gì những thái giám tạp dịch tuổi già trong cung.
Nhìn thấy Triệu Nhan chú ý đến quần áo của mình, Hoàng Ngũ Đức liền cười khổ nói:
- Điện hạ ngài cũng thấy rồi. Bộ dạng hiện giờ lão nô sao dám gặp mặt ngài, cho nên mới trốn sau cây trụ, lại không ngờ vẫn bị Điện hạ nhìn thấy được.
- Ta hiểu rồi, có phải là Cao Thái hậu đã tước đi chức vị của ngươi hay không?
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hoàng Ngũ Đức, lại liên tưởng đến cuộc đoạt quyền mà Cao Thái hậu phát động hôm trước, nhưng mình lại không nhận được chút tin tức nào, tuy nhiên bà có thể che giấu được người khác thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể lường gạt được tai mắt trải rộng khắp kinh thành của Hoàng Thành Ty, với quan hệ giữa mình và Hoàng Ngũ Đức. Y chỉ cần biết chuyện này, chỉ sợ sẽ nghĩ cách để thông báo cho mình để chuẩn bị từ trước, nhưng không ngờ hắn lại không nhận được chút tin tức gì, cách giải thích duy nhất đó chính là bên này của Hoàng Ngũ Đức đã xảy ra chuyện rồi.
- Điện hạ anh minh, 10 ngày trước ta liền nhận thấy Thái hậu bên kia không được bình thường, ngay sau đó liền biết Thái hậuliên lạc với đám người Tư Mã Quang, Lã Huệ Khanh, âm thầm mưu đồ bí mật phải đoạt đi đại quyền trong tay của Điện hạ, lúc ấy ta vừa định thông báo cho Điện hạ, lại không ngờ Thái hậuđã sớm gài gian tế bên người ta, ta vừa phái người đi, liền bị gian tế khống chế, sau đó Thái hậuđích thân hạ chỉ đoạt đi chức vị của ta, đồng thời đày ta thành thái giám cấp thấp nhất làm việc, khiến Điện hạ chê cười rồi!
Hoàng Ngũ Đức lúc nói xong lời cuối, gương mặt già nua lại lần nữa nở nụ cười khổ, y sớm đã qua tuổi 60, những năm này phí tâm phí sức, xương cốt lại càng không được như trước, lại thêm thái giám vốn sẽ già nhanh hơn người bình thường, hiện giờ lại phải làm những công việc tốn nhiều sức này. Chỉ 10 ngày ngắn ngủi đã khiến y cảm thấy lực bất tòng tâm, phỏng chừng cứ thế này nhất định sẽ mệt đến bệnh mất.
Triệu Nhan nghe đến đó, trên gương mặt cũng không khỏi lộ ra vài phần tức giận, Hoàng Ngũ Đức những năm nay chấp chưởng Hoàng Thành Ty, có thể nói là công lao to lớn, cho dù nguyên nhân là do mình, Cao Thái hậu muốn cắt chức y, nhưng cũng không cần phải nhục nhã y như vậy, thử nghĩ xem một người vốn ở địa vị cao, nhưng hiện giờ thoát cái liền trở thành tạp dịch. Sự chênh lệch này tuyệt đối không phải người bình thường có thể chấp nhận được, lại thêm trong cung nơi này vốn không có tình người gì, hẳn là những ngày nay Hoàng Ngũ Đức bị không ít người chế nhạo, tuy y không nói, nhưng Triệu Nhan dùng ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.
- Lão Hoàng, ném thứ trong tay ngươi xuống, cùng ta ra khỏi cung, nếu trong cung không cho ngươi dưỡng lão, vậy ngươi liền đến chỗ ta dưỡng lão!
Triệu Nhan lập tức thở phì phò nói, tuy nhiên Hoàng Ngũ Đức khi nghe hắn nói lại có chút do dự, y đã là người tuổi đã xế chiều, hơn nữa lại không có con cái, ngược lại không có gì để cố kỵ, chỉ là y lo lắng mình đi như vậy liệu có liên luỵ đến Triệu Nhan hay không, dù gì thì trong cung quy củ nghiêm khắc, cho dù là Triệu Nhan cũng không thể tuỳ tiện phá hỏng.
Nhìn thấy Hoàng Ngũ Đức đứng bất động ở đó, Triệu Nhan lập tức đi lên, đưa tay nhận thùng nước và giẻ lau trong tay y rồi ném xuống đất, sau đó kéo y đi ra ngoài, Hoàng Ngũ Đức cũng không dám cãi lời, chỉ đành theo Triệu Nhan ra khỏi đình. Vừa đúng lúc này Triệu Nhan nhìn thấy ở không xa có một nội thị giám sát luôn ngó về chỗ mình, hẳn là người phụ trách giám sát Hoàng Ngũ Đức, nhưng lúc nhìn thấy mình lại không dám tiến lên, ngay sau đó Triệu Nhan liền chỉ về phía nội thị giám sát đó, hộ vệ xung quanh liền lập tức tiến lên kéo đối phương lại, lúc này Triệu Nhan mở miệng phân phó:
- Trở về bẩm báo Cao Thái hậu, nói là Hoàng Ngũ Đức bị bổn vương đưa đi rồi, y tuổi đã cao, bổn vương sẽ an bài người để y dưỡng lão, không phiền Thái hậu phí tâm nữa!
- Vâng… vâng!
Nội thị giám sát này cũng bị doạ không nhẹ, liên tục gật đầu thưa vâng, sau đó nhìn thấy Triệu Nhan cho gã rời đi, kết quả tên nội thị này xoay người liền bỏ chạy, tựa hồ chạy chậm một bước thì liền bị đánh vậy, tuy nhiên Triệu Nhan lại không biết, chuyện hắn đánh Lã Huệ Khanh ở Chính Sự Đường lúc trước đã truyền khắp cung, cho nên người trong cung lúc nhìn thấy hắn đều cung kính hơn so với lúc thường.
- Điện hạ, lão nô tuổi đã cao, ở đâu cũng vậy, hơn nữa ta đã sống mấy chục năm trong cung, đi ra ngoài cũng không biết có thể làm gì, còn không bằng cứ để ta ở lại trong cung là được rồi!
Lúc này Hoàng Ngũ Đức bỗng lần nữa mở miệng nói, y nói là đúng sự thật, người lớn lên trong cung từ nhỏ, hơn nữa đã sống cả đời ở trong cung như y, nếu đi ra khỏi cung quả thật là không biết nên sống như thế nào, ngoài ra y cũng không muốn vì chuyện của mình mà liên luỵ đến Triệu Nhan.
- Chính ngươi cũng nói là mình tuổi đã cao, hơn nữa trong cung lại không có người thân gì, đợi khi ngươi không đi nổi nữa ai sẽ chăm sóc cho ngươi, cho nên vẫn là theo bổn vương về đi, những thứ khác không nói, chí ít có thể để ngươi có chỗ dựa khi về già!
Triệu Nhan đương nhiên là hiểu tâm tư của Hoàng Ngũ Đức, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, sau đó kéo y liền lên xe ngựa xuất cung.