Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 783 - Chương 782: Đánh Nhau Tập Thể

Chưa xác định
Chương 782: Đánh nhau tập thể

Sườn đông trường tiểu học là một khu rừng nhỏ, trong rừng có một bãi đất trống, Triệu Nhan xuyên qua khu rừng đến bãi đất trống, rồi đứng sau một thân cây to lén quan sát, chỉ thấy trên bãi đất trống phía trước có một đám trẻ, đám trẻ này phân làm hai phe, trong đó phía đông là do con trai lớn Triệu Nhan-Triệu Giai cầm đầu, những đứa trẻ sau lưng nó Triệu Nhan cũng quen, trong đó có ba đứa là con trai hắn, còn lại chính là bạn bè của Triệu Giai, trước đây nó từng đưa chúng đến vương phủ chơi.

Còn ở đối diện Triệu Giai bọn chúng, cũng có một lũ trẻ số lượng tương đương, hai phe mới bắt đầu đã cãi vã chửi rủa ầm ĩ, cảnh tượng này Triệu Nhan quá quen thuộc, kiếp trước khi hắn đi dạy học thường xuyên bắt gặp, rõ ràng là hai đám trẻ vì mâu thuẫn mà gọi hội đánh nhau, hơn nữa thủ lĩnh của một bên trong đó chính là Triệu Giai con trai cả của hắn, còn đám trẻ đối diện Triệu Giai cũng có một đứa trẻ dẫn đầu, hơn nữa Triệu Nhan lấy làm lạ là, hắn luôn cảm thấy đứa nhóc này rất quen, dường như là gặp ở đâu rồi.

- Điện hạ, vừa rồi thuộc hạ đã hỏi thăm rõ ràng, đứa cầm đầu đám trẻ đánh nhau với thế tử là con cả của Ngô vương gia, tên là Triệu Quái, nghe nói từ sau khi thế tử nhập học đã xích mích với thế tử, đây không phải lần đầu tiên hai người đánh nhau.

Đúng lúc này, thủ lĩnh thị vệ phía sau Triệu Nhan là Ngưu Liệt tiến lên nhỏ nhẹ bẩm báo. Y vừa nhận được báo cáo của thị vệ, nói là Triệu Giai dẫn một đám trẻ đánh nhau với người ta, cho nên Triệu Nhan mới tới đây.

- Ngô vương? Không phải nhị ca ta sao?

Triệu Nhan nghe thấy lời bẩm báo của thị vệ liền sửng sốt, sau cùng mới nghĩ ra sao lại cảm thấy đứa trẻ kia quen đến vậy, vì nó chính là con trai của nhị ca Triệu Hạo của hắn, trước đây hắn từng gặp một lần.

Lại nói đến Triệu Hạo là người rất nhạt nhẽo, ngoài thích đọc sách ra, không có đặc điểm nổi trội gì khiến người khác có thể nhớ đến y, nhưng Triệu Nhan lại biết, thực ra Triệu Hạo cũng rất có hứng thú với hoàng vị, đặc biệt là trước khi Triệu Húc băng hà, Triệu Hạo thường xuyên ra vào trong cung, đáng tiếc lúc đó Triệu Húc sớm đã giao chuyện lựa chọn Thái tử cho Triệu Nhan, thậm chí đến Cao thái hậu cũng không đồng tình truyền lại ngai vàng cho huynh đệ của Triệu Húc, vì thế Triệu Hạo phí công vô ích.

Đúng lúc Triệu Nhan đang ngây người, hai đám trẻ Triệu Giai và Triệu Quái trên bãi đất trống bắt đầu xô sát, dù sao trẻ nhỏ đánh nhau, không nhiều lời như người lớn đánh trận, hai đứa cầm đầu đã hết sức giận dữ, cho nên cãi vã vài câu thì động thủ, mấy đứa nhỏ đằng sau cũng đồng loạt xông lên, đôi bên đánh đấm lẫn nhau trên bãi đất trống.

Một lũ trẻ đánh nhau tất nhiên không có gì đáng xem, nhưng trong đó còn có mấy con trai của Triệu Nhan, khiến hắn không thể không chú ý, Triệu Giai lớn nhất, hơn nữa từ nhỏ đã luyện quyền với Ngưu Liệt, sức vóc vô cùng khỏe mạnh, bây giờ đang đè Triệu Quái ra đánh, song một con trai khác của Triệu Nhan là Triệu Bội thì thân hình ốm yếu, Triệu Bội này là con trai của Gia Luật Tư, tuy có một nửa dòng máu của người Khiết Đan, nhưng bình thường chỉ thích đọc sách không thích vận động, bây giờ đánh nhau tất nhiên sẽ chịu thiệt, bị một thằng nhóc to con cưỡi lên người đánh, còn hai con trai khác của Triệu Nhan tuy không chịu thiệt, nhưng cũng không chiếm thế thượng phong, một nhóc trong đó còn bị người ta đấm một phát vào mặt, tím bầm mắt.

Nhìn mấy đứa con trai của Triệu Nhan bị đau, Ngưu Liệt và các thị vệ khác ở bên cạnh đều đứng ngồi không yên, liền xin chỉ thị của Triệu Nhan:

- Điện hạ, mấy tiểu vương gia đều bị đánh, chúng thần có nên giúp sức không?

- Giúp cái rắm, trẻ nhỏ đánh nhau sao người lớn có thể giúp sức, tất cả đứng im cho ta!

Triệu Nhan tức giận gầm nhẹ một tiếng. Thực ra nhìn thấy con trai bị đánh hắn xót xa hơn ai hết, nhưng trẻ nhỏ đánh nhau người làm cha như hắn cũng không thể lao đến giúp con trai mình đánh lũ nhóc kia, vì thế buộc lòng đứng nhìn.

May mà Triệu Giai không uổng công luyện võ, nhanh chóng đánh cho Triệu Quái phải xin tha. Lúc này nó cũng phát hiện đệ đệ Triệu Bội bị bắt nạt, thế là hét một tiếng rồi nhảy lên, xông vào thằng bé béo múp đang cưỡi trên người Triệu Bội đá một cước, kết quả thằng béo đó bị ngã lăn vài vòng, Triệu Bội nhân cơ hội bò dậy, cắn răng lao tới đánh trả tên béo lúc nãy đè trên người.

Giúp Triệu Bội xoay chuyển tình thế xong, Triệu Giai bèn bắt đầu giúp những người khác phe của mình. Trong đám nhỏ nó là cao to vạm vỡ nhất, hơn nữa còn từng luyện võ, đánh nhau cũng rất hiểm, Triệu Nhan nhìn thấy nó ít nhất đã đá vào đũng quần của không dưới ba đứa, lần nào cũng khiến đối phương lập tức mất đi sức chiến đấu.

Tuy nhiên mặc dù Triệu Giai rất dũng mãnh phi thường, nhưng đám trẻ bên Triệu Quái tổng thể lại lớn hơn bên Triệu Giai một chút, lúc đánh nhau cũng chiếm thế thượng phong, cho nên tóm lại vẫn là bên Triệu Giai chịu thiệt, nếu không có biến cố gì, e đám trẻ Triệu Giai bọn chúng cuối cùng sẽ bị thương nặng.

Triệu Nhan nấp sau thân cây nhìn thấy vậy, vô cùng sốt ruột, cùng lúc nghĩ thầm mình có nên che mặt, sau đó giúp con trai một tay, tuy như vậy có hơi vô liêm sỉ, nhưng còn hơn là giương mắt nhìn các con trai của mình bị đánh đau.

Tuy nhiên đúng lúc Triệu Nhan đang do dự, chợt nghe Triệu Giai hét lên “Ra giúp”, sau đó chỉ thấy từ một phía khác của khu rừng có vài đứa nhóc chạy đến, cầm đầu chính là huynh đệ Triệu Dật và Triệu Cận, tuy không nhiều, nhưng thình lình xuất hiện đúng thời khắc then chốt, kết quả chốc lát đã đánh cho bên Triệu Quái không kịp trở tay, không lâu sau đã có đứa trẻ không chọi được mà bỏ chạy, cuối cùng đến Triệu Quái cũng vừa lăn vừa bò chạy trốn, đám Triệu Giai và Triệu Dật liền reo hò vang dội, khuôn mặt dính đầy bùn đất trở nên sáng lạn niềm vui chiến thắng.

Triệu Nhan phía sau thân cây nhìn thấy vậy, không khỏi thở phào. Lúc này Ngưu Liệt đứng cạnh hắn cũng khen ngợi:

- Điện hạ, thế tử thật là tướng tài bẩm sinh, nhỏ tuổi vậy đã biết mai phục khi đánh nhau, hơn nữa vừa rồi thần thấy người ra tay vừa nhanh vừa độc, nếu lớn thêm chút nữa lên chiến trường, chắc chắn là một mãnh tướng!

- Phì nói mà không biết nghĩ, nếu đến lượt con trai ta lên chiến trường giết địch, thì Đại Tống chúng ta sẽ đến bước đường nào?

Triệu Nhan nghe thấy lời của Ngưu Liệt lại tức giận nói. Ai cũng có tính ích kỉ, đặc biệt thân là một người cha, hắn có thể vì Đại Tống mà bồi dưỡng ra bao tướng lĩnh, nhưng nếu thật sự bảo hắn đưa con trai mình lên chiến trường, Triệu Nhan dù thế nào cũng không làm được, dù gì hắn đâu phải thánh nhân, đặc biệt là đối với con cái của mình, hắn càng không mong muốn chúng gặp phải bất kì nguy hiểm gì.

Nghe thấy lời quở trách của Triệu Nhan, Ngưu Liệt ngại ngùng gãi đầu cười, Triệu Nhan cũng không chấp nhặt với y, càng không kinh động đến Triệu Giai bọn chúng đang hoan hô vui mừng, mà lặng lẽ đưa người rời khỏi khu rừng, sau đó quay về xe ngựa tránh qua một bên.

Không lâu sau, Triệu Nhan nhìn thấy Triệu Giai dẫn theo một đám trẻ đi ra từ khu rừng, sau đó lũ nhỏ đi vào một quán rượu, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn tiểu tử Triệu Giai này đánh nhau xong thì mời cơm, khiến Triệu Nhan dở khóc dở cười, không ngờ tiểu tử này ngày thường tỏ ra ngoan ngoãn, sau lưng lại kết bè kết cánh đi đánh nhau, nếu Tào Dĩnh biết chuyện này, e không đánh nó một trận thật đau không được.

Triệu Nhan không vội rời đi, mà chờ bên ngoài quán rượu, đến khi Triệu Giai bọn chúng ăn uống no nê, Triệu Giai đưa chúng ra ngoài tạm biệt xong, cuối cùng chỉ còn lại mấy huynh đệ Triệu Giai và Triệu Bội, lúc này Triệu Nhan mới thúc xe ngựa tiến lên, chặn đường trước mặt Triệu Giai bọn chúng.

Triệu Giai và Triệu Bội vừa đi vừa hào hứng tán gẫu về chuyện đánh nhau hôm nay, có thể đánh cho đám Triệu Quái lớn hơn chúng một lớp khóc lóc gọi mẹ, khiến mấy đứa nhóc vô cùng thích thú, nhưng đúng lúc này, xe ngựa Triệu Nhan thình lình dừng trước mặt chúng, khiến mấy đứa nó đều sửng sốt, lập tức có cảm giác không ổn, vì lúc này chúng vẫn chưa rửa ráy tắm gội, không những trên người dơ dớp đất cát, hơn nữa mặt còn có vết thương, liếc mắt đã có thể nhận ra là vừa đánh nhau.

Chưa đợi mấy đứa Triệu Giai phản ứng lại, Triệu Nhan đã mở cửa sổ xe nhìn chúng, sau đó nói hai chữ:

- Lên xe!

Vừa nhìn thấy ánh mắt Triệu Nhan, Triệu Giai bọn chúng đã giật thót, cả lũ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng đứa một ủ rũ lên xe ngựa, trong xe Triệu Nhan cố ý làm mặt nghiêm túc, bảo Triệu Giai bọn chúng ngồi đối diện mình, rồi mới trầm giọng nói:

- Nói đi, mặt các con đầy bùn đất vừa làm việc gì xấu?

- Chúng con...

Triệu Giai là anh lớn, vốn phải do nó trả lời, nhưng nó lại không muốn thừa nhận vừa đánh nhau, cho nên ấp a ấp úng không muốn nói ra.

- Cha, hôm nay con và đại ca tan học gặp phải một con chó dại, còn đuổi cắn chúng con, chúng con sợ hãi chạy bán sống bán chết, kết quả không cẩn thận bị ngã, khó khăn lắm mới thoát được con chó dại đó.

Lúc này Triệu Bội bỗng nhiên cướp lời nói. Tiểu tử này giờ đây mặt nổi tơ máu, trái mặt còn hằn hình bàn tay, chỉ cần mắt không vấn đề là có thể nhìn ra bị người ta đánh, nhưng nó lại nói dối không chớp mắt.

- Ơ, gặp chó dại cũng có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng dấu tay trên mặt con từ đâu ra?

Triệu Nhan cười ha ha nói.

Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Triệu Bội mới nhận ra trên mặt còn in dấu vân tay, liền ngại ngùng sờ lên mặt, nhưng lập tức che đậy cho bản thân:

- Dấu tay này là lúc con chạy bất cẩn đụng phải một bạn học có xích mích với con, thế là cậu ta đánh con một bạt tai, nhưng con không tính toán với cậu ta, vì cha nói quân tử động khẩu không động thủ mà.

Cái miệng này của Triệu Bội không biết học từ ai, mở mồm ra là nói dối, hơn nữa còn rất hợp lý, nếu không phải Triệu Nhan tận mắt nhìn thấy chúng đánh nhau, chắc đã bị chúng bịt mắt rồi, nhưng lúc này Triệu Nhan lại không nổi giận, mà mỉm cười nói với Triệu Bội:

- Bạn học mà con đụng trúng có phải là Triệu Quái của nhà bác hai không?

- Đúng ạ đúng ạ, cha thật thần thông quảng đại!

Triệu Bội suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, nói dối thế nào cũng sẽ lộ sơ hở.

Triệu Nhan nghe thấy vậy hừ lạnh một tiếng:

- Vậy thì thật tình cờ, lúc nãy trên đường ta gặp Triệu Quái, lúc đó trên người nó toàn bụi bặm, con có thể giải thích cho ta nghe rốt cuộc tại sao không?

Bình Luận (0)
Comment