Cao thái hậu nghĩ Cốt Đầu giống như những phụ nữ Đại Tống bình thường, nhưng bà lại không biết, từ nhỏ Cốt Đầu đã lớn lên trong bộ tộc Nữ Chân, trẻ con ở đó đều dám lấy đầu người thay bóng để đá, giết người đối với chúng thực ra chẳng khác gì giết một con gà, Cốt Đầu trưởng thành trong môi trường như vậy tất nhiên cũng không sợ giết người, huống chi kẻ đó lại là kẻ thù của nàng.
Cũng chính vì thế, cho nên động tác giết người của Cốt Đầu cũng hết sức nhanh gọn. Mặc dù Vương Luân đã cảm thấy bất an định trốn về phía sau, nhưng Cốt Đầu lại bật người lao đến trước mặt ông ta, cây trâm trong tay đâm mạnh vào cổ Vương Luân, Vương Luân chỉ là một nho sĩ, hơn nữa tuổi đã cao, không thể né tránh, trong lúc hoảng loạn theo bản năng đưa tay lên che, khiến Cốt Đầu đâm chệch, trúng vào vai ông ta, ông ta đau đớn kêu thảm thiết, cuống cuồng lùi về phía sau.
Tuy nhiên Cốt Đầu lại quyết tâm tự tay giết chết Vương Luân báo thù cho toàn gia, cho nên một nhát không trúng lập tức rút cây trâm ra hung hãn đâm tiếp, kết quả Vương Luân không kịp né lại bị trúng vào vai, tuy không bị thương nặng, nhưng máu chảy ròng ròng, cùng lúc Vương Luân cũng bị đau đến nỗi khuỵu xuống đất, lúc này Cốt Đầu tấn công lần thứ ba, Vương Luân giờ đây không thể trốn nữa, cánh tay đã bị Cốt Đầu dùng một tay khống chế, Cốt Đầu nhanh như cắt đâm vào yết hầu, khiến ông ta co quắp toàn thân, sau đó nằm bất động.
Đến lúc này, mọi người trong đại điện mới phản ứng lại, đáng tiếc Cốt Đầu đã đâm chết Vương Luân rồi, máu tươi chảy lênh láng xuống đất, khiến cung nữ và thái giám trong đại điện đều không kìm được hét toáng lên, nhưng mau chóng nhớ ra Cao thái hậu đang ở đây, tất cả đều bịt chặt mồm lại, còn đám người Tư Mã Quang mặc dù kinh hãi, nhưng chí ít còn giữ được khí chất của tể tướng một nước, nghiêm chỉnh đứng đó.
“Rầm rầm rầm!”
Lúc này cấm vệ bên ngoài cuối cùng chạy vào, khi thấy có một xác chết trên sàn, tất cả đều giật thót mình, liền rút vũ khí định bắt hung thủ giết người Cốt Đầu lại.
- Dừng tay!
Triệu Nhan lập tức hét lớn, hắn không ngờ Cốt Đầu hành động nhanh như vậy, chớp mắt đã đâm chết Vương Luân, khiến hắn không khỏi đau đầu, vì đây là điện Thùy Củng, Cốt Đầu giết người trước mặt Cao thái hậu ít nhất cũng phạm tội thất lễ, tội này phải bị lưu đày.
Cấm vệ trong cung đều nhận ra Triệu Nhan, thấy hắn lên tiếng ngăn cản, họ nhất thời không biết nên bắt hay nên thả người, đứng đực đó nhìn Triệu Nhan, sau đó lại nhìn Cao thái hậu phía sau lớp rèm, đợi một kết quả xác thực từ họ.
Tuy không nhìn rõ vẻ mặt của Cao thái hậu sau bức rèm, nhưng đoán rằng bà cũng kinh hãi như đám người Tư Mã Quang, rất lâu sau mới cất lời:
- To gan, tuy ai gia đồng ý cho ngươi tự tay báo thù, nhưng ngươi dám giết người ngay tại điện Thùy Củng, thực sự là...
Nghe thấy ngữ khí giận dữ của Cao thái hậu, Chu Đồng đang đứng một bên đỡ thi thể của Cổ Thiên Kiệt vô cùng lo lắng, chỉ thấy y một tay ôm lấy thi thể của Cổ Thiên Kiệt, sau đó quỳ gối đi tới ngắt lời Cao thái hậu:
- Thái hậu bớt giận, thê tử của thần từ nhỏ sống ở nơi hoang dã, nhạc phụ lại mang trọng bệnh, không thể dạy nàng ấy lễ nghĩa, cho nên nàng ấy mới làm ra chuyện thất lễ như vậy, nhưng có câu “xuất giá tòng phu”, lỗi lầm nàng ấy phạm phải thần nguyện một mình gánh chịu.
- Mẫu hậu, đây là hộ vệ mà năm xưa cùng nhi thần lưu lạc chỗ Nữ Chân - Chu Đồng, lúc đó nếu không có cậu ấy bảo vệ, e rằng nhi thần đã chết trong rừng núi ở cực bắc rồi, hơn nữa cha con Cốt Đầu và Cổ Thiên Kiệt nương tựa vào nhau sống ở chỗ người Nữ Chân, tuy Cốt Đầu không hiểu lễ nghĩa, song lại vô cùng hiếu thuận với cha, từ khi muội ấy hiểu chuyện, luôn ở bên chăm sóc Cổ Thiên Kiệt bệnh nặng, hôm nay Cổ Thiên Kiệt bệnh nặng qua đời, muội ấy chắc chắn đau khổ khôn cùng, lại muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người cha đã mất, cộng thêm được sự cho phép của mẫu hậu, nhất thời hiểu lầm ý của mẫu hậu, mới hành sự lỗ mãng như thế, mong mẫu hậu khoan dung!
Lúc này Triệu Nhan cũng ra mặt cầu xin giúp Cốt Đầu, cùng lúc còn nhắc đến Chu Đồng từng cứu mạng của mình, cho nên bất luận thế nào hắn cũng không khoanh tay đứng nhìn Cốt Đầu vì thế mà bị xử phạt.
Thực ra Cao thái hậu cũng có chút buồn bực, vì giống như Triệu Nhan nói lúc cuối, rõ ràng bà đồng ý cho Cốt Đầu tự tay báo thù, nhưng vì nàng ấy không hiểu quy tắc, mới dẫn đến chuyện ngoài ý muốn này, nói thực khi bà nhìn Cốt Đầu dáng người mảnh khảnh nhưng lại có sức mạnh lớn như vậy, chỉ dùng một cây trâm cài mà đâm chết Vương Luân, khiến bà bị dao động không nhỏ, bà trước nay chưa từng nghĩ trên đời này lại có một nữ nhân dũng mãnh linh hoạt như vậy.
Lúc này Cốt Đầu cuối cùng biết mình đã sai, liền lẳng lặng đến bên cạnh Chu Đồng, sau đó quỳ xuống cùng trượng phu, khi nhìn thấy thi thể của cha trong lòng phu quân, nước mắt không kìm được chảy ra, từng giọt từng giọt rơi trên nền đại điện.
- Thái hậu, tuy Cốt Đầu không hiểu lễ nghĩa, nhưng hiếu thuận với cha, hành động vừa rồi tuy lỗ mãng nhưng có thể hiểu được, thậm chí có thể so sánh với những nữ nhân bất khuất trong truyền thuyết, nếu truyền ra ngoài chắc sẽ được mọi người ca ngợi, cho nên xin Thái hậu khai ân, tha cho Cốt Đầu tội thất lễ!
Lúc này Tô Thức cũng bừng tỉnh trong nỗi kinh hoàng, y cũng là người quen của Cốt Đầu, tất nhiên giúp xin xỏ.
Có lẽ là kiêng dè Triệu Nhan, cũng có lẽ là nể mặt Tô Thức, Cao thái hậu sau bức rèm trầm ngâm đôi lát, rồi thở dài nói:
- Bỏ đi, nếu Lăng vương và Tô đại học sĩ đều cầu xin cho dân nữ nhà ngươi, ai gia sẽ không làm người xấu nữa, niệm tình ngươi hoàn cảnh đáng thương, chuyện này không truy cứu nữa!
Nghe thấy lời của Cao thái hậu, Chu Đồng đang quỳ hết sức sung sướng, liền vội vàng tạ ơn Cao thái hậu. Mặc dù Cốt Đầu vẫn đang ngây ra, nhưng cũng biết mình đã không sao, liền cùng dập đầu tạ Cao thái hậu với Chu Đồng, Cao thái hậu thấy Chu Đồng vẫn đang ôm thi thể của Cổ Thiên Kiệt, cũng không thể cứ ở trong đại điện, thế là bảo hai phu thê họ trở về, ít nhất cũng phải giải quyết hậu sự cho Cổ Thiên Kiệt, còn xác của Vương Luân, tất nhiên cũng sai người khiêng ra ngoài, sau đó cho người dọn dẹp sạch sẽ đại điện.
Thấy sự việc đã kết thúc, hơn nữa Triệu Nhan và Cổ Thiên Kiệt cũng xem như là bạn, tang sự của ông Triệu Nhan dù thế nào cũng phải tham gia, cho nên lúc này hắn nói với Cao thái hậu:
- Mẫu hậu, chuyện của Vương Luân đã xong, nhi thần xin cáo lui.
Tuy quan hệ giữa Cao thái hậu và Triệu Nhan đã dịu đi, nhưng bà cũng không muốn Triệu Nhan tiếp xúc quá nhiều với chính sự, cho nên vừa định đồng ý cho Triệu Nhan rời đi, nhưng đúng lúc này, một thái giám thình lình hộc tốc chạy vào, sau đó thì thầm vài câu với Cao thái hậu sau tấm rèm, sau đó Cao thái hậu chợt lên tiếng:
- Lăng vương, bên người Nữ Chân xuất hiện động thái mới, con khá hiểu về tình hình bên đó, ở lại nghe chút xem!
Cao thái hậu nói xong, thái giám báo tin nhanh chóng chạy ra ngoài, không lâu sau, lại thấy y đưa một người đi vào, khi Triệu Nhan trông thấy người này cũng sửng sốt, vì y chính là Tiết Lang.
Thần sắc của Tiết Lang có chút nóng vội, sải bước vào đại điện liền hành lễ với Cao thái hậu bọn họ, sau đó bèn bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái hoàng thái hậu, bên Liêu quốc vừa truyền tin đến, nội bộ người Nữ Chân xảy ra xung đột, thủ lĩnh cũ Doanh Ca bị giết, cháu của y là A Cốt Đả trở thành thủ lĩnh mới.
- Cái gì? A Cốt Đả trở thành thủ lĩnh của Hoàn Nhan bộ?
Triệu Nhan nghe thấy tin này suýt chút nữa nhảy dựng lên, hắn vạn lần không ngờ hắn đã chèn ép người Nữ Chân đến đường cùng, nhưng lịch sử người Nữ Chân vẫn không thay đổi quá lớn, cuối cùng A Cốt Đả vẫn trở thành thủ lĩnh của người Nữ Chân, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, lịch sử kiếp trước chẳng phải sẽ tái diễn sao?
- Đúng vậy, A Cốt Đả không những lên làm thủ lĩnh mới của Hoàn Nhan bộ, mà còn thống lĩnh người Nữ Chân vượt qua gọng kìm của hai đội quân Liêu phía đông tây tiến đánh bọn chúng, đánh úp thành Thông Châu mà Gia Luật Tuấn đang đóng, kết quả quân Liêu ở thành Thông Châu bị đánh đại bại, Gia Luật Tuấn khó khăn lắm mới thoát thân, suýt chút nữa bị người Nữ Chân bắt giữ làm tù binh.
Tiết Lang lại bẩm báo.
- Quả nhiên là lợi hại, có thể vượt qua nhiều quân Liêu để đánh từ phía sau chúng như vậy, không hổ là anh hùng một phương!
Triệu Nhan nghe đến đây liền thay đổi sắc mặt nói. Tuy Tiết Lang nói nghe dường như rất dễ dàng, nhưng nghĩ kĩ càng, A Cốt Đả phải vượt qua sự bao vây của hàng vạn quân Liêu, hơn nữa còn có sức lực tấn công thành Thông Châu mà Gia Luật Tuấn ở, đây không phải là việc một tướng lĩnh tầm thường có thể làm được, khiến Triệu Nhan càng thêm dè chừng A Cốt Đả.
- Lăng vương, A Cốt Đả này là người thế nào, sao trông con có vẻ kiêng dè như vậy?
Lúc này Cao thái hậu thấy thái độ của Triệu Nhan, liền khó hiểu hỏi. Đám người Tư Mã Quang cũng vô cùng kinh ngạc trước biểu hiện của Triệu Nhan, vì theo họ thấy, Triệu Nhan hầu như đều tự tin bình thản trước tất cả mọi chuyện, nhưng chỉ duy lần này khi nghe thấy A Cốt Đả cướp vị trí thủ lĩnh người Nữ Chân khiến hắn có chút e dè, cho nên họ không khỏi tò mò về người tên A Cốt Đả này.
- Khởi bẩm mẫu hậu, A Cốt Đả chính là con trai Hặc Lý Bát, thủ lĩnh trước kia của Hoàn Nhan bộ bị con trong cơn tức giận giết chết. Hồi trước khi ở Hoàn Nhan bộ từng gặp y, khi đó y vẫn chỉ là một đứa nhóc chưa đầy mười tuổi, không ngờ bao năm trôi qua, y lại giết chết thúc thúc của mình đoạt lại vị trí thủ lĩnh của Hoàn Nhan bộ.
Triệu Nhan cũng không thể giải thích hậu quả đáng sợ sau khi A Cốt Đả lên làm thủ lĩnh Nữ Chân, vì thế chỉ đành nói giữa mình và A Cốt Đả có mối thù giết cha.
- Thì ra là thế, con giết cha của A Cốt Đả, bây giờ y trở thành thủ lĩnh của người Nữ Chân, chắc chắn sẽ không liên minh với Đại Tống chúng ta, nhưng may mà đối thủ lớn nhất hiện tại của chúng là nước Liêu, có Liêu quốc che chắn ở giữa, chúng ta không cần lo.
Lúc này Cao thái hậu lại cất lời, ngữ khí tỏ vẻ xem nhẹ. Dù sao theo bà thấy, Nữ Chân cách Đại Tống quá xa, ở giữa còn có Liêu quốc chắn ngang, tuy mấy năm nay Liêu quốc hơi suy sụp, nhưng vẫn là cường quốc mạnh nhất sau Đại Tống, một tộc Nữ Chân nhỏ bé cũng chỉ có thể khiến Liêu quốc hao tốn chút tinh lực, không thể hủy diệt cả Liêu quốc mà uy hiếp Đại Tống.
Tuy nhiên Triệu Nhan thì biết Cao thái hậu quá coi thường người Nữ Chân, nếu không can thiệp, e rằng người Nữ Chân chỉ cần vài năm nữa là có thể càn quét lãnh thổ Liêu quốc, đến lúc đấy đến lượt Đại Tống phải đau đầu vì chúng rồi.