Chiều hôm đó, Trịnh Cao đang ngâm nga câu hát quê hương trở về từ Hoàn Nhan bộ, khuôn mặt tươi cười khác thường. Hôm nay y tới Hoàn Nhan bộ cuối cùng đã được gặp A Cốt Đả, sau đó y lại thỉnh cầu giao dịch, còn chủ động nâng giá, cuối cùng A Cốt Đả suy nghĩ đôi lát rồi quyết định đồng ý trao đổi, nhưng số nhân sâm mà Hoàn Nhan bộ cất giữ rất nhiều, đặc biệt là cần giám định lại tuổi của một số nhân sâm, cho nên bắt đầu chính thức giao dịch từ ngày mai, đến lúc đó Trịnh Cao sẽ đưa người đến định giá cho số nhân sâm già tuổi cao đó.
Nghĩ đến chuyện thu mua nhân sâm lần này cuối cùng sắp hoàn thành, hơn nữa còn nghe ngóng được một số chuyện cơ mật liên quan đến Hoàn Nhan bộ khiến tâm trạng Trịnh Cao rất tốt, thậm chí y đã có thể tưởng tượng, mình sau khi quay về nhất định sẽ nhận được phong thưởng của bề trên, thăng chức là điều chắc chắn, chỉ không biết sẽ thăng đến vị trí nào?
Lúc ăn tối, Trịnh Cao đặc biệt sai người đi mua một số thú săn của Hoàn Nhan bộ, sau đó cải thiện thức ăn cho cả đoàn. Lúc này tất cả mọi người trong đoàn đều biết giao dịch với người Nữ Chân sắp hoàn thành, họ cuối cùng được về nhà, khiến ai nấy đều hết sức vui mừng, còn có người lấy rượu mình lén giấu đi ra, ăn uống no say, sau cùng rất nhiều người say mèm, doanh trại như một mớ hỗn độn.
Cũng chính lúc đám người Cao Ly Trịnh Cao đang ăn mừng, trong một khu rừng cách bốn năm mươi dặm hướng đông nam Hoàn Nhan bộ, một bộ lạc người Nữ Chân trên dưới một nghìn người sinh sống ở đây, đây gọi là bộ Gấu Đen, nổi tiếng giỏi về săn bắt gấu đen, chúng cũng là bộ lạc vừa chuyển tới đây, hơn nữa còn cùng đến với Hoàn Nhan bộ, vì chúng là một trong những bộ lạc phụ thuộc Hoàn Nhan bộ.
Lại nói tới Gấu Đen bộ cũng là bộ lạc khá lớn trong Nữ Chân, đặc biệt là bộ lạc chúng giỏi săn bắt gấu đen, đàn ông trong bộ lạc vô cùng dũng mãnh hiếu chiến, tuy chỉ có khoảng một nghìn người, nhưng rất ít có bộ lạc nào dám đụng vào chúng, nhưng mùa đông năm kia thức ăn bộ lạc chúng không đủ, trên dưới cả bộ lạc đều chịu đói, cuối cùng bất đắc dĩ mới cầu cứu Hoàn Nhan bộ giàu có, trở thành bộ lạc phụ thuộc chúng để đổi lấy đầy đủ thức ăn, mới miễn cưỡng qua được mùa đông rét buốt năm đó.
Năm nay khi Hoàn Nhan bộ tấn công Liêu quốc, Gấu Đen bộ cũng tham gia, hơn nữa vì bộ lạc chúng hoang dã thiện chiến, lập rất nhiều chiến công, khiến A Cốt Đả vô cùng trọng dụng chúng, không những thưởng của cải không lồ, mặt khác còn điều rất nhiều thanh niên trai tráng trong Gấu Đen bộ gia nhập đội hộ vệ thân cận của mình, khiến quan hệ giữa Gấu Đen bộ và Hoàn Nhan bộ càng trở nên thân mật.
Trước đó A Cốt Đả dự liệu được Liêu quốc nhất định sẽ báo thù chúng, cho nên dẫn Hoàn Nhan bộ và các bộ lạc phụ thuộc trốn sâu trong rừng, Gấu Đen bộ tất nhiên không ngoại lệ. Tuy trong trận chiến trước khiến Gấu Đen bộ tổn thất nhiều thanh niên trai tráng, nhưng chúng cũng có được lượng lớn của cải, chỉ riêng lượng của cải này đã đủ cho chúng ăn mấy mùa đông, thêm nữa sau khi chuyển đến bên bờ biển, bên cạnh chỉ có người Cao Ly mới có thể uy hiếp đến chúng, nhưng người Cao Ly khá yếu ớt, trước nay đều là người Nữ Chân bọn chúng đói đi cướp bóc họ, chưa từng có người Cao Ly nào chủ động tấn công chúng, hơn nữa Hoàn Nhan bộ cũng cách chúng không xa, vì thế Gấu Đen bộ chưa từng lo lắng cho sự an toàn của mình.
Tối hôm đó, vợ của thủ lĩnh Gấu Đen bộ lại sinh cho gã một tiểu tử bụ bẫm, tuy mới ra đời, nhưng nhìn vô cùng rắn rỏi, chắc có thể nuôi sống, khiến thủ lĩnh Gấu Đen bộ vô cùng sung sướng, liền mời một số nhân vật tầm cỡ trong bộ lạc đến, mọi người uống đến nửa đêm mới giải tán.
Sau khi tiễn khách, thủ lĩnh Gấu Đen bộ lại loạng choạng chạy đến ngắm đứa con trai mới ra đời của mình, ôm ghì lấy nó hôn, sau đó mới ngủ thiếp đi trong đống da thú, mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ con trai gã đã lớn lên trở thành một chiến sĩ uy phong lẫm liệt, thống lĩnh Gấu Đen bộ bọn chúng thống nhất người Nữ Chân, còn đánh bại Liêu quốc, quả thực còn oai phong hơn A Cốt Đả của Hoàn Nhan bộ.
Tuy nhiên đúng lúc thủ lĩnh Gấu Đen bộ đang ngủ say, gã lại không biết trong khu rừng phía đông Gấu Đen bộ, một đội quân đã sớm mai phục ở đó đang lặng lẽ bắt đầu hành động, men theo ánh trăng, đội quân bí mật này chậm rãi đi trong khu rừng núi, hơn nữa người trong đội rõ ràng đã được huấn luyện kĩ càng, trong khi hành quân không một ai lên tiếng nói, cho dù là lúc cần truyền tin cũng ra hiệu bằng tay, điều này không phải người bình thường có thể làm được.
Trong núi vốn dĩ không có đường, lại thêm trời đang tối, tốc độ hành quân không nhanh, gần hai canh giờ mới đến bên ngoài sườn đông của Gấu Đen bộ, nhưng lúc này họ cũng không dám tiến đến quá gần Gấu Đen bộ, vì họ biết trong Gấu Đen bộ nuôi rất nhiều chó săn, nếu lại gần, rất có thể kinh động đến chúng.
Tuy nhiên đội quân bí mật này cũng không mất quá nhiều thời gian bên ngoài Gấu Đen bộ, mấy người thủ lĩnh trong đội quân bàn bạc một lát, sau đó cả đội quân đột nhiên đốt rất nhiều đuốc, cả đội bắt đầu phát động tấn công đợt cuối Gấu Đen bộ, nháy mắt đã sắp vượt qua khoảng cách hơn một dặm, sau đó chỉ thấy những người này cầm một số đồ vật sau lưng lên, rồi đốt đuốc ném vào doanh trại của Gấu Đen bộ, kết quả chỉ nghe thấy âm thanh “loảng xoảng” không ngừng vang lên, những đồ vật vứt vào trong rơi xuống đất lập tức vỡ tan, chảy ra thứ dầu màu đen, rất nhanh bắt lửa, không lâu sau, cả Gấu Đen bộ chìm trong biển lửa.
Khi đội quân bên ngoài xông tới cách Gấu Đen bộ mấy trăm mét, chó săn trong bộ lạc đã sủa ầm lên, đàn ông trong bộ lạc đều phản ứng lại, nhưng mới đầu chúng nghĩ là bầy sói, cho nên chẳng lấy làm hoảng sợ, vì xung quanh bộ lạc chúng được bảo vệ bởi hàng rào cọc tre vững chắc, cho dù là lợn rừng cũng không chui vào được trong thời gian ngắn, huống chi là sói.
Tuy nhiên đợi đàn ông Gấu Đen bộ mặc xong quần áo cầm vũ khí đi ra khỏi lều, nghênh tiếp chúng lại là những bình dầu hỏa được châm lửa, người bên ngoài chẳng nói chẳng rằng đã phóng hỏa, khiến người của Gấu Đen bộ không phản ứng kịp, đợi chúng nghĩ ra định dập đám cháy, cả bộ lạc đã ngập trong biển lửa, trong đó còn có rất nhiều lều bị lửa đốt cháy, biết bao người chạy tán loạn trong bộ lạc, kêu gào thảm thiết.
Đêm hôm qua thủ lĩnh Gấu Đen bộ và các nhân vật quan trọng đều uống say, không nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài, đợi đến khi chúng bị đám cháy đánh thức, định kêu gọi mọi người dập lửa và xử lí đã không kịp nữa rồi, dưới hoàn cảnh này, thủ lĩnh Gấu Đen bộ cũng rất quyết đoán, lập tức hạ lệnh toàn bộ lạc rút lui, nếu bị đuổi giết thì sẽ dựa vào Hoàn Nhan bộ, còn bộ lạc không cần cũng được, dù sao chỉ cần người còn sống, tất cả vẫn có hi vọng.
Cũng chính vì như vậy, cho nên thủ lĩnh Gấu Đen bộ lập tức tập hợp mọi người lại, sau đó bảo vệ những phụ nữ và trẻ em tìm thấy chạy về hướng tây, nhưng những đám người tập kích kia không buông tha cho chúng, khi chúng vừa trốn khỏi doanh trại bộ lạc bị cháy, lập tức chào đón chúng bằng làn mưa mũi tên, tuy chúng cũng lập tức đánh trả, nhưng trong lúc vội vàng không tìm được vị trí kẻ địch, không biết hiệu quả ra sao, ngược lại chúng thương vong thảm hại, phần lớn đều ngã dưới mưa tên của kẻ thù.
Chỉ có số ít là có thể trốn thoát, đa số người tộc Gấu Đen vẫn bị nhốt trong bộ lạc không thể thoát ra ngoài, có rất nhiều người bị lửa thiêu chết, số còn lại mặc dù tạm thời thoát nạn, nhưng đến khi lửa cháy gần hết, đội quân thần bí bên ngoài mai phục đã lâu liền ập vào bắt giết, giết những người Nữ Chân mà họ nhìn thấy, kết quả ngoại trừ số ít người Nữ Chân may mắn trốn thoát, người Nữ Chân sót lại trong bản doanh hầu như đều bị giết chết.
Thủ lĩnh bộ lạc Gấu Đen dẫn hơn trăm người trong tộc liều mình tháo chạy, khi chúng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người trong doanh trại phía sau vang lên, ai nấy đều vô cùng đau đớn và phẫn nộ, một số thanh niên lập tức quay người định trở về báo thù cho đồng bào, nhưng lại bị những người lớn tuổi ngăn lại, vì họ biết bây giờ quay về chỉ có đường chết, hiện tại quan trọng nhất chính là bảo toàn chút lực lượng cuối cùng của Gấu Đen bộ, như vậy mai sau mới có thể quật khởi.
Vốn dĩ thủ lĩnh Gấu Đen bộ sau khi chạy thoát còn sợ sẽ bị đám người đánh lén truy sát, cho nên thoát ra xong gã không dám dừng lại, muốn đến được Hoàn Nhan bộ nhanh nhất, không ngờ đối phương không hề có ý đuổi theo mới khiến chúng an tâm trở lại. Trên đường đếm số người chạy thoát ra ngoài, chỉ còn lại hơn một trăm ba mươi người, chỉ có hơn một phần mười người trốn thoát, số người trong tộc còn lại mặc dù có thể cũng có người chạy kịp, nhưng chắc chắn cũng không quá nhiều, khiến thủ lĩnh Gấu Đen bộ cực kì đau buồn, không phải chỉ vì người đồng tộc, đồng thời cũng vì chính gã, vì thê tử và đứa con trai mới chào đời của gã cũng không thoát nạn.
Qua một ngày một đêm chạy trốn, hơn một trăm người trong bộ lạc Gấu Đen bị tàn phá cuối cùng tới được Hoàn Nhan bộ. Khi A Cốt Đả biết tin này cũng hết sức kinh hãi, bèn đích thân nghênh đón thủ lĩnh Gấu Đen bộ, sau đó hỏi thăm chi tiết việc đối phương bị đánh lén, đáng tiếc thủ lĩnh Gấu Đen bộ cũng không rõ điều này, chỉ biết đối phương trang bị đầy đủ, huấn luyện tinh nhuệ, chắc là quân chính quy của nước nào đó, song ở đây ngoài Cao Ly ra, không còn nước nào có thế lực có thể uy hiếp tới người Nữ Chân.
Tuy A Cốt Đả cảm thấy chắc người Cao Ly không có gan chủ động tấn công chúng, nhưng theo trần thuật của bộ lạc Gấu Đen, cũng chỉ có người Cao Ly mới hợp với kiểu đánh lén, nên dưới tình huống này, A Cốt Đả lập tức phái người bắt đám người Cao Ly Trịnh Cao lần này đến giao dịch lại, trước khi chưa điều tra rõ chân tướng sự việc, bọn họ đừng hòng ra khỏi đây.
Trịnh Cao cũng rất bất ngờ đột nhiên gặp phải tai họa trời giáng, y tự mình đi tìm A Cốt Đả giải thích, đám người mai phục bộ lạc Gấu Đen tuyệt đối không phải quân đội Cao Ly bọn họ, đáng tiếc A Cốt Đả trước nay thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thèm đếm xỉa đến lời giải thích của Trịnh Cao, để điều tra rõ chuyện này, y đích thân dẫn người đi đến nơi trú đóng của bộ lạc Gấu Đen.