Sáng hôm nay, Đồ chưởng quỹ vừa thức dậy liền nghe thấy ngoài khoang tàu truyền đến một loạt âm thanh huyên náo, gã còn đang thấy kỳ quái không biết xảy ra chuyện gì? Kết quả lúc này chỉ thấy khoang tàu bị mở ra, một tiểu nhị dưới tay gã vẻ mặt kinh hoàng chạy vào bẩm báo:
- Chưởng quỹ, những người trong đội tàu được phái đi thăm dò tin tức đã trở về, tuy nhiên thoạt nhìn dường như tình huống không được tốt cho lắm.
Nghe thấy tiểu nhị bẩm báo, Đồ chưởng quỹ lập tức nhảy khỏi giường, thân thể béo mập kia của gã dường như không hề ảnh hưởng chút nào đến tốc độ của gã, sau đó chỉ thấy gã giống một cơn gió xông ra khoang tàu đến boong tàu, tay vịn mạn tàu nhìn ra ngoài bờ cát, kết quả chỉ thấy trên bờ cát quả nhiên có một nhóm người trở về, chỉ là trong những người này có không ít người bị thương, cho dù đã dùng băng gạc băng bó lại nhưng vẫn có thể nhìn ra vết máu thấm ra từ miệng vết thương.
- Chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người bị thương như vậy?
Nhìn thấy những người bị thương trên bờ cát kia, Đồ chưởng quỹ cũng không khỏi kinh sợ kêu lên, trên gương mặt lộ ra vài phần lo lắng, một là lo lắng cho sự an toàn của đội tàu, hai là cũng lo lắng mối làm ăn này có thể tiếp tục làm hay không?
- Đồ lão đệ, mắt của ngươi không được tốt cho lắm rồi, người trên bờ cát tuy bị thương không ít, nhưng thu hoạch của bọn họ cũng không nhỏ, ngươi nhìn bọc đồ mà học gánh trên lưng xem, bọc nào bọc nấy nặng trịch khẳng định có không ít đồ tốt.
Ngay khi Đồ chưởng quỹ vừa dứt lời, lại chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói của một người trung niên. Đồ chưởng quỹ không cần quay đầu lại cũng biết người nói là ai, bởi vì con tàu dưới chân họ được hai thương nhân bao, ngoại trừ gã, nửa còn lại là bị Mã chưởng quỹ vừa nói chuyện này bao.
- Đa tạ Mã chưởng quỹ nhắc nhở, tuy nhiên những người này không phải là đi để thăm dò tin tức ư, sao lại có nhiều người bị thương như vậy, hơn nữa còn thu hoạch được không ít đồ, hẳn là không phải do bọn họ phát sinh xung đột với người Nữ Chân, sau đó cướp đi đồ của người Nữ Chân chứ?
Đồ chưởng quỹ lúc này xoay người lại, cười ha hả nói với Mã chưởng quỹ.
Chỉ thấy vị Mã chưởng quỹ này không hổ là người họ Mã, có một gương mặt vừa dài vừa rộng, gương mặt dài như vậy, ngũ quan đương nhiên sẽ hơi cách xa nhau. Thoạt nhìn không ngờ thật sự có chút tương tự ngựa, trên thực tế chỉ cần là người biết vị Mã chưởng quỹ này, ở sau lưng đều gọi y là Mặt ngựa, không sai, chính là “mặt ngựa” trong đầu trâu mặt ngựa, bởi vì y giống Đồ chưởng quỹ vậy, đều là loại người hung ác trên lĩnh vực làm ăn, nghe nói có một lần y vì một đảo nhỏ ở Nam Dương có nhiều hương liệu, không ngờ lại câu kết với hải tặc giết sạch mấy bộ lạc nhỏ sinh sống trên đảo, khiến cho đảo nhỏ này trong mấy tháng liền đầy tràn ngập mùi hôi thối của thi thể, nghe nói những người từng đến đảo nhỏ này đều nói nơi đó giống hệt địa ngục vậy, bởi vậy cũng khiến cho Mã chưởng quỹ có được cái tên lóng Mặt ngựa.
- Ha ha, anh hùng chí lớn gặp nhau, Lão ca ta cũng cho là vậy, dù gì nơi này ngoại trừ người Nữ Chân ra, quả thật không có người nào có thể khiến cho những người đi thăm dò tin tức bị thương đến mức độ này.
Mã chưởng quỹ lúc này cũng cười mở miệng nói.
Vị Mã chưởng quỹ này trước kia có hợp tác làm ăn mấy lần với Đồ chưởng quỹ, đôi bên cũng hiểu rõ về nhau, cho nên lần này mới hợp lại bao con tàu này, trên tàu ngoại trừ thuyền viên là người của đội tàu, người và hàng hoá còn lại đều là của hai người họ. Mặt khác đáng đề cập đó là, lần này cũng không biết là đội tàu cố tình hay vô tình an bài, những thương nhân đi cùng đội tàu đến đây gần như đều giống hệt Đồ chưởng quỹ và Mã chưởng quỹ, danh tiếng không được tốt đẹp gì, làm ăn cũng chẳng vẻ vang gì.
Ngay lúc Mã chưởng quỹ nói chuyện với Đồ chưởng quỹ, chỉ thấy Từ quản sự rốt cuộc cũng xuất hiện trên boong tàu, sau đó ngồi thuyền nhỏ đi lên bờ, những người trở về kia lập tức vây đến, sau đó mấy thủ lĩnh cũng lần lượt đi lên, giống như là bẩm báo gì đó với Mã chưởng quỹ. Những người được phái đi thăm dò tin tức thoạt nhìn cũng không nhiều, thường là 10 người tổ thành một đội, cộng lại với nhau cũng chỉ mới 10 đội, tổng cộng 100 người, 100 người này tuy bị thương không ít, nhưng ít nhất đều sống sót trở về.
Từ quản sự sau khi biết một vài tình huống, lập tức cho đội tàu phái ra vài con thuyền nhỏ, đón những người đi thăm dò tin tức này về tàu nghỉ ngơi, tuy nhiên lúc này Đồ chưởng quỹ, Mã chưởng quỹ và một vài thương nhân cùng đến cũng lập tức hành động, người nào người nấy chen lên thuyền của Từ quản sự, một là để quan sát trong khoảng cách gần những người trở về này, hai là cũng muốn biết những người này rốt cuộc gặp phải chuyện gì, và nghe ngóng được tin tức gì?
Hai người Đồ chưởng quỹ đến rất nhanh, lúc này những người trên bờ cát mới bắt đầu lên thuyền, điều này cũng khiến cho bọn họ có thể cẩn thận quan sát những người trở về này, kết quả rất nhanh bọn họ liền phát hiện, trong những người này tuy có không ít người bị thương, nhưng người nào người nấy đều tỏ ra vô cùng vui vẻ, xem ra những người khiến họ bị thương khẳng định cũng không có kết cục tốt.
Mặt khác Đồ chưởng quỹ còn phát hiện, những người này lúc lên thuyền đều vô cùng tự giác ném túi đồ trên người xuống boong tàu, sau đó do những người chuyên môn đến kiểm kê, cho đến lúc này bọn họ mới phát hiện, trong túi đồ của những người này cái gì cũng có, tuy nhiên chủ yếu là da lông và nhân sâm, có chút da lông vẫn còn dính không ít vết máu, từ đó có thể biết được những thứ này khẳng định không phải do họ dùng tiền mua về.
Thông qua những điều trên, cũng càng thêm chứng minh cho suy đoán lúc trước của Đồ chưởng quỹ bọn họ, những người đi thăm dò tin tức này rất có thể đã cướp sạch một bộ lạc nhỏ của người Nữ Chân, sở dĩ khẳng định là bộ lạc nhỏ, đương nhiên là vì người đi thăm dò tin tức không nhiều, nếu là bộ lạc người Nữ Chân khá lớn, chỉ sợ hôm nay bọn họ không về được.
- Đồ lão đệ, ngươi nhìn những thứ mà những người này mang về, da lông tuy rằng bẩn một chút, xử lý cũng có phần cẩu thả, nhưng đều là da lông thượng hạng, thu về xử lý một chút liền có thể bán với giá tốt, còn về nhân sâm cũng toàn là nhân sâm dại trên 10 năm, cũng có mười mấy cây nhân sâm già trên trăm năm, chỉ một bộ lạc nhỏ như vậy đã có nhiều đồ vật đáng giá đến thế, xem ra thu thập của người Nữ Chân cũng rất phong phú đấy!
Lúc này Mã chưởng quỹ sờ cằm lần nữa mở miệng nói.
So với Mã chưởng quỹ chỉ chú ý đến thu hoạch của những người này, Đồ chưởng quỹ vẫn luôn chú ý đến những người trở về này, trên gương mặt béo tròn cũng lộ ra vài phần thần sắc suy tư, cuối cùng chỉ thấy sắc mặt gã bỗng thay đổi, dường như là nghĩ đến điều gì, tuy nhiên ngay sau đó lại chau mày càng chặt hơn, giống như là vẫn có chuyện gì chưa nghĩ ra.
Lại qua một lúc, Từ quản sự rốt cuộc đã trở lại từ bờ cát, hơn nữa tiếp kiến đám người Đồ chưởng quỹ đến nghe ngóng tin tức trên thuyền của mình, chỉ thấy lúc này Từ quản sự lại mở miệng nói với vẻ mặt phẫn nộ:
- Chắc hẳn là các vị vừa nãy đều nhìn thấy, những người được phái đi thăm dò tin tức gặp phải chút phiền toái, vốn là hành động của họ lúc bắt đầu cũng xem như là thuận lợi, cũng đại khái làm rõ được phân bố của người Nữ Chân ở khu vực này, tuy nhiên ngay khi bọn họ tập hợp lại với nhau chuẩn bị trở về, lại cùng một bộ lạc nhỏ trong đó nảy sinh xung đột, may mà người của chúng ta đều có trang bị vũ khí, cuối cùng đã đánh bại bộ lạc nhỏ đó, thuận lợi giành được một số thứ, cũng xem như là trong hoạ có phúc, tuy nhiên cũng từ đó có thể thấy được, những người Nữ Chân này thật sự là dã man tàn bạo, lỡ không cẩn thận liền xảy ra tranh đấu ngay, ngày sau nếu các vị muốn cùng họ làm ăn, thì phải cẩn thận.
- Từ quản sự, ta thấy các huynh đệ bị thương đều không nặng lắm, xem ra khả năng chiến đấu của đám người Nữ Chân kia cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đúng lúc này, chỉ thấy một người trẻ tuổi trong đám thương nhân mở miệng cười nói, người thanh niên này họ Lâm, cũng là một nhân vật tàn bạo trên thương trường, tuổi còn trẻ đã dựa vào thủ đoạn của mình tích luỹ không ít của cải, điều này khiến cho tính cách của gã có chút gàn dở, chưa bao giờ để người khác vào trong mắt.
- Lâm chưởng quỹ ngàn vạn lần đừng cho là vậy, bộ lạc nhỏ nảy sinh xung đột với thủ hạ của ta kia nhân số không nhiều, hơn nữa trong lúc nảy sinh xung đột, gần nửa nam nhân trong bộ lạc bọn họ đều ra ngoài đi săn, trong bộ lạc chỉ có mấy chục nam nhân tráng niên, cho nên mới bị người dưới tay ta chiếm mất doanh địa, tuy nhiên cho dù là vậy, vẫn khiến cho không ít thủ hạ của ta bị thương, cho nên các vị ngàn vạn lần không nên xem thường người Nữ Chân.
Lúc này Từ quản sự lại dặn dò với vẻ mặt trịnh trọng, tuy nhiên những thương nhân bên dưới nghe thấy đối phương mấy chục người cũng chỉ khiến cho người của đội thuyền bị thương mà không bị chết, điều này khiến cho không ít người trong số họ càng không để người Nữ Chân vào mắt.
- Lần này tuy có không ít người bị thương, nhưng cũng vô cùng đáng giá, những chiến lợi phẩm mà bọn họ mang về đều là thứ yếu, mấu chốt là đã thăm dò rõ ràng phân bố của người Nữ Chân trong khu vực này, hiện giờ đều ở trong tấm bản đồ này, các vị có thể nhìn xem.
Lúc này chỉ thấy Từ quản sự lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ, sau đó mở ra ngay trước mặt mọi người nói.
Nhìn thấy không ngờ Từ quản sự lại chia sẻ tin tức tình báo vất vả lắm mới nghe ngóng được cho họ, những người có mặt đều giống như Đồ chưởng quỹ hôm qua, người nào người nấy đều có vẻ hết sức kích động, đều chen nhau lên xem, chỉ thấy bản đồ trong tay Từ quản sự không chỉ ghi chú chi tiết địa hình của khu vực này, hơn nữa còn có phạm vi phân bố và thế lực của một vài bộ lạc Nữ Chân, thậm chí còn tiến hành đánh dấu nhân số của một vài bộ lạc, bản đồ chi tiết như vậy, đối với bọn họ mà nói quả thực là bảo vật vô giá, cho nên liền có người bắt đầu vẽ ngay tại chỗ, chuẩn bị sau khi trở về nghiên cứu kỹ một phen.
Đối với hành động của những thương nhân này, Từ quản sự cũng không hề ngăn cản, mà ngược lại vô cùng kiên nhẫn chờ những thương nhân này vẽ xong, lúc này mới thu bản đồ lại, sau đó lại hàn huyên với họ vài câu, lúc này mới xoay người vào khoang thuyền, mà lúc này đám thương nhân Mã chưởng quỹ đều tản đi, bọn họ cần trở về tiêu hoá những tin tức vừa nhận được, thuận tiện nghiên cứu bảo đồ khu vực này, làm tốt việc chuẩn bị cho cuộc làm ăn sắp tới.
Tuy nhiên những thương nhân này không hề hay biết, ngay khi Từ quản sự vừa vào khoang tàu, thủ lĩnh của những người trở về lúc nãy đã sớm ở trong phòng đợi y, lúc này chỉ thấy Từ quản sự thu hồi nét cười trên gương mặt hỏi:
- Những huynh đệ còn lại đều ở đâu, khi nào thì có thể trở về?
- Khởi bẩm quản sự, những huynh đệ còn lại đều ở lại trong rừng núi biên giới tây nam, tối nay liền có thể trở về.
Một đầu lĩnh trong đó mở miệng đáp, kỳ thật những người đổ bộ bọn họ không phải là 100 người, mà là đủ 500 người, chỉ là 400 người còn lại thì lặng lẽ rời khỏi đội tàu, đám thương nhân Mã chưởng quỹ bọn họ không hề hay biết.
- Tốt lắm, các huynh đệ trở về ta sẽ mừng công cho bọn họ, những người tử chiến cũng sẽ được thu xếp thích đáng, Điện hạ tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị huynh đệ.
Từ quản sự lần nữa nói. Người lúc trước đánh lén bộ Gấu Đen chính là 500 người mà y phái đi này, vốn là bộ Gấu Đen đã bị bọn họ đốt thành tro tàn, đương nhiên không thể có chiến lợi phẩm gì, thậm chí những chiến lợi phẩm lúc nãy cũng là bọn họ mang đi trước đó, chính là để diễn một tuồng kịch trước mặt Đồ chưởng quỹ bọn họ.