- Cảm nghĩ?
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi vậy, khuôn mặt trắng bệch của Triệu Hú lộ ra vẻ trầm tư, lúc lâu sau mới mở miệng:
- Thực ra cũng không có cảm nghĩ gì, chỉ là trông thấy đường đường là vua một nước lại rơi vào bước đường này, trong lòng có chút cảm khái mà thôi.
- Thắng làm vua thua làm giặc, từ cổ chí kim đều như vậy, nếu năm đó nước bị hủy diệt là Đại Tống chúng ta, e rằng kết cục của vương công quý tộc chúng ta còn thảm hại hơn Lý Lượng Tộ, dù gì người Tây Hạ không nuôi tù binh giống chúng ta.
Triệu Nhan lại cười nhạt nói. Triệu Hú có thể cảm nhận được phần nào bi thương của quân vương mất nước từ Lý Lượng Tộ là hắn đã đạt được mục đích rồi.
- Tam thúc, nghe nói năm đó người đã áp giải Lý Lượng Tộ về?
Lúc này Triệu Hú chợt nhớ tới một chuyện bèn cười hi hi nói với Triệu Nhan, vẻ mặt đã hồng hào lên nhiều, dù sao trẻ con quên rất nhanh, sự ghê tởm ban nãy đã bị cậu quên sạch rồi.
- Đúng vậy, để áp giải Lý Lượng Tộ về, ta cùng Chủng Ngạc tướng quân đã mang theo năm vạn binh mã, khi đó còn gặp vô số nguy hiểm, mất đi mấy trăm huynh đệ mới đưa gã về kinh thành an toàn. Khi đó lúc Lý Lượng Tộ ngồi trong xe tù binh vào kinh, cả kinh thành đều chấn động, may mà ông nội con đã sớm phái Cấm quân đi dẹp đường, mới có thể vào kinh thuận lợi.
Triệu Nhan hồi tưởng lại hình ảnh năm xưa áp giải Lý Lượng Tộ vào kinh, nhất thời cảm thấy xúc động, những chuyện đó cảm giác giống như mới xảy ra hôm qua, nhưng ai mà nghĩ được đã mười mấy năm trôi qua rồi.
- Hi hi, con nghe nói thê tử Lương hoàng hậu của Lý Lượng Tộ cũng chết trên đường đi?
Lúc này Triệu Hú lại cười quỷ quyệt nói. Cậu từng nghe được một tin đồn liên quan đến vị tam thúc này của mình, lâu nay vẫn chưa có cơ hội hỏi, hôm nay có thể mượn cơ hội này hỏi cho rõ ràng.
- Không sai, đúng là chết trên đường, hơn nữa chính là do Lý Lượng Tộ tự tay giết chết, giờ nhớ lại, chỉ chuyện này thôi Lý Lượng Tộ đã đáng chết rồi!
Triệu Nhan khi nói tới cuối không khỏi nhìn về phía nhà bếp nơi Lý Lượng Tộ chết. Hắn coi trọng nhất là tình cảm vợ chồng, cho dù Lương Hoàng hậu có đáng ghét thế nào, nhưng nàng ta cũng là thê tử của Lý Lượng Tộ, chắc rằng nàng cũng không ngờ sẽ chết trong tay phu quân của mình.
- Ha ha, không phải chứ, sao con lại nghe nói tam thúc người thích Lương hoàng hậu đó, không ngờ đối phương lại thà chết không theo?
Lúc này Triệu Hú lại cười lí nhí, nụ cười trên mặt trông rất quỷ quyệt.
- Vớ vẩn, tình cảm của ta với các thẩm nương của con ai là không biết, sao có thể thích Lương Hoàng hậu tâm địa ác độc đó!
Triệu Nhan nghe thấy vậy bèn tức giận lớn tiếng quát. Lời đồn đại mà Triệu Hú nói này đã có từ mấy năm trước, hắn vừa áp giải Lý Lượng Tộ về kinh thành đã có rồi. Khi ấy hắn còn bực dọc, được Tào Dĩnh khuyên nhủ mới không để bụng nữa, ngờ đâu mười mấy năm trôi qua, lời đồn này vẫn chưa biến mất.
- Con tất nhiên tin tam thúc người sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng bên ngoài họ cứ đồn đại như thế, con không tin cũng không được!
Triệu Hú lại bụm miệng cười nói. Hôm nay nó cứ bị Triệu Nhan cho chạy đông chạy tây, bây giờ coi như tới mình khiến cho tam thúc lúng túng rồi.
- Cây ngay không sợ chết đứng, ta cũng chẳng buồn giải thích, nhưng Lý Lượng Tộ chết rồi, chuyện này có thể gây ra chuyện lớn có thể không, đợi Vương Triều bọn họ làm rõ nguyên nhân cái chết của Lý Lượng Tộ xong sẽ bảo họ báo chuyện này lên trên, để Thái hậu bọn họ xử lí!
Triệu Nhan không muốn tranh cãi gì về cái chết của Lương hoàng hậu nữa, liền đổi chủ đề nói.
Nghe thấy phải giao lại chuyện Lý Lượng Tộ qua đời cho Cao Thái hậu định đoạt, Triệu Hú liền sị mặt nói:
- Lại giao cho Thái hậu xử lí, lúc nào con mới có thể thực sự giải quyết một công việc đây?
Thấy vẻ mặt không bằng lòng của Triệu Hú, Triệu Nhan không khỏi buồn cười, liền cốc trán cậu nói:
- Năm nay con mới mười tuổi, cho dù giao cho con xử lí việc triều chính, e rằng con cũng không làm chu toàn, cho nên đối với con mà nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là học tập tất cả các lĩnh vực, đợi con lớn thêm vài tuổi nữa, cho dù con không muốn, ta cũng yêu cầu Thái hậu an bài một số chính vụ cho con giải quyết.
Khi nói tới đây, Triệu Nhan bỗng chột dạ, lúc lâu sau mới thở dài lên tiếng:
- Năm xưa khi phụ thân con vẫn là hoàng tử, ta và tứ thúc con vẫn còn vô lo vô nghĩ, cả ngày chỉ lo ăn chơi, nhưng phụ hoàng con lại bị ông nội con giao cho rất nhiều chính sự, ngày ngày chạy tới chạy lui, đến đệ đệ là ta cũng thường cả tháng không được gặp huynh ấy, nhưng huynh ấy lại lấy đó làm vui, đến giờ ta vẫn không hiểu được việc quốc gia đại sự đó thật sự hấp dẫn vậy sao?
Nghe thấy Triệu Nhan nhắc tới phụ thân mình, khuôn mặt của Triệu Hú không giấu nổi sự buồn bã, nhưng sau đó cậu lại lộ ra vẻ chần chừ, dường như có điều gì muốn nói, nhưng không tiện nói ra.
Lúc này Triệu Nhan cũng thấy vẻ mặt của Triệu Hú, liền cất lời:
- Sao vậy, có chuyện gì cứ nói đi, lẽ nào con còn điều gì giấu tam thúc sao?
Thấy Triệu Nhan chủ động hỏi, Triệu Hú cuối cùng lấy hết can đảm, liền trầm ngâm một lát rồi cất tiếng:
- Tam thúc, năm xưa khi phụ hoàng vừa thi hành cải cách, sao người lại rời khỏi kinh thành, nếu lúc đó người ở lại trợ giúp phụ hoàng, có lẽ biến pháp cũng không có kết cục như vậy.
Nghe thấy Triệu Hú còn nhỏ đã hỏi điều này, lòng của Triệu Nhan chợt trùng xuống, tuy Triệu Hú không nói rõ, nhưng thực ra trong đó có phần oán trách Triệu Nhan, dù sao tuy nó rất thân thiết với Triệu Nhan nhưng tình cảm đối với phụ thân còn sâu sắc hơn, cho nên đối với chuyện cải cách của Triệu Húc thất bại vẫn luôn canh cánh trong lòng, ngoài ra càng khiến Triệu Nhan tức giận là, với độ tuổi của Triệu Hú, chắc sẽ không nghĩ ra những điều này, nói cách khác, nó rất có thể bị người nào đó đứng sau xúi giục.
Nghĩ tới có người gièm pha sau lưng, trong lòng Triệu Nhan không khỏi giận dữ, nhưng lại tỏ ra như không có gì mà suy nghĩ lúc lâu mới trả lời Triệu Hú:
- Hú nhi, chuyện cải cách lúc đó vô cùng phức tạp, không phải một hai câu là có thể nói rõ, nhưng khi xưa ta sở dĩ rời khỏi kinh thành, ngoài xảy ra bất đồng ý kiến với phụ hoàng con về chuyện cải cách ra, còn vì một nguyên nhân khác, đó chính là muốn khai thác vùng Nam Dương, phụ hoàng con vô cùng ủng hộ ta làm việc này, bây giờ con thấy vùng Nam Dương, hằng năm đều có thể mang lại cho triều đình thu nhập lớn từ thuế, cũng nhờ sức mạnh của nguồn thuế này mới giúp Đại Tống ta sau khi cải cách thất bại có thể hồi phục trong thời gian ngắn nhất.
Triệu Hú còn trẻ con đích thực có đôi chút khúc mắc về chuyện trước đây Triệu Nhan rời khỏi kinh thành, nhưng giờ nghe được Triệu Nhan thẳng thắn nói ra hắn và phụ thân mình thực sự vì cải cách mà mâu thuẫn, nhưng cũng nhờ mâu thuẫn này mà khai thác được Nam Dương, khiến nó nhận ra sự quang minh lỗi lạc của Triệu Nhan, nút thắt trong lòng trong chốc lát được cởi bỏ, dù sao tuy tam thúc và phụ thân có xảy ra bất đồng nhưng không hề ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của họ, trong lúc phụ thân mình lâm trọng bệnh, việc đầu tiên nghĩ đến là triệu tam thúc mình hồi kinh quản lí triều chính, hơn nữa cũng chính nhờ sự ủng hộ của tam thúc mới giúp mình đăng cơ hoàng vị.
Nghĩ đến những điều đó, Triệu Hú không khỏi thấy có lỗi với Triệu Nhan, có điều đúng lúc này, chỉ thấy Vương Triều đột nhiên gấp gáp đi tới, sau đó tiến lên trước bẩm báo:
- Điện hạ, đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Lý Lượng Tộ rồi!
- Hả? Tại sao chết?
Triệu Nhan nghe thấy vậy vội vàng hỏi. Hắn muốn biết Lý Lượng Tộ chết rốt cuộc là sự cố ngoài ý muốn, hay còn có ẩn tình gì khác?
- Theo quan khám nghiệm tử thi vừa nãy tiến hành giải phẫu phát hiện, Lý Lượng Tộ chết do lạnh và đói!
Vương Triều lập tức trả lời.
- Cái gì? Lạnh đói mà chết ư, hơn nữa còn ở trong bếp?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi nghi ngờ mình nghe nhầm, nếu không phải hắn rất hiểu tác phong làm việc của Vương Triều, chắc chắn sẽ nghi ngờ y có phải đang lừa mình không?
- Điện hạ, thủ hạ biết kết luận này có thể khiến người không thể tin, nhưng chính là sự thực, ban nãy quan khám nghiệm tử thi ngoài phát hiện nguyên nhân cái chết của Lý Lượng Tộ ra, còn phát hiện khi còn sống Lý Lượng Tộ mắc một bệnh.
Vương Triều lại cất lời, mới đầu y cũng nghi ngờ kết quả khám nghiệm của quan khám nghiệm tử thi, nhưng khi nghe xong quan khám nghiệm tử thi giải thích mới hiểu ngọn ngành.
- Hả? Là bệnh gì?
Triệu Nhan gấp gáp hỏi.
- Trúng gió!
Vương Triều ngẩng đầu thốt ra hai chữ, sau đó mới giải thích tiếp:
- Theo kết quả của quan khám nghiệm tử thi, Lý Lượng Tộ rất có thể đột ngột phát bệnh khi đang chuẩn bị nấu cơm trong nhà bếp, kết quả toàn thân tê liệt nằm trên đất, nhưng bệnh này không nguy hại đến tính mạng Lý Lượng Tộ, sau đó gã chắc chắn đã tỉnh lại, nhưng vì sau khi phát bệnh không thể cử động, cả ngôi phủ chỉ có gã và lão nô bộc, lúc nãy người cũng nhìn thấy lão nô bộc rồi, theo suy đoán của thần, rất có thể lão nô bộc kia vì bệnh mà mất trí nhớ, khiến Lý Lượng Tộ buộc lòng phải tự mình nấu cơm ăn, không ngờ gã đột nhiên phát bệnh, kết quả khiến Lý Lượng Tộ không thể kêu cứu, cuối cùng nằm vật ra sàn lạnh đói mà chết.
Nghe thấy lời suy đoán của Vương Triều, Triệu Nhan lộ ra vẻ trầm tư, cả câu chuyện tuy có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng hoàn toàn có thể giải thích nguyên nhân cái chết của Lý Lượng Tộ, hơn nữa hắn cũng tin vào năng lực của Vương Triều, cho nên cái chết của Lý Lượng Tộ rất có khả năng giống như y suy đoán, hoàn toàn là một sự cố, trách chỉ trách người trông coi Lý Lượng Tộ chỉ phái cho gã một lão nô bộc, hơn nữa hằng ngày cũng không thường xuyên tới xem Lý Lượng Tộ sống chết ra sao, nếu thêm vài người hầu nữa, hoặc bình thường có người vào thăm, có lẽ sẽ không xảy ra thảm kịch này.
Tuy nhiên nghĩ kĩ cũng không thể trách người trông coi Lý Lượng Tộ quá tắc trách, dù sao gã đã bị giam cầm ở đây mười mấy năm rồi, có thể sai một người đến chăm sóc cho cuộc sống của gã là tốt lắm rồi, hơn nữa hơn chục năm nay không xảy ra chuyện gì, người trông coi Lý Lượng Tộ cũng không thể mười mấy năm giữ sự cảnh giác giống như ban đầu, huống hồ Lý Lượng Tộ vốn chỉ là một phạm nhân, gã chết cũng càng sạch sẽ, tránh khỏi sau này tàn dư của Tây Hạ có ý đồ gì đó.
Triệu Nhan bèn bảo Vương Triều đi tìm người của quân đội và Hoàng Thành ty phụ trách trông coi đến thảo luận, báo chuyện này lên trên, sau đó hắn đưa Triệu Hú rời khỏi phủ Tây Nhung công, nhưng Lý Lượng Tộ đã chết, chắc ngôi phủ Tây Nhung công này cũng sẽ đi vào quên lãng thôi.
Hôm sau trời vừa sáng, Triệu Nhan tiễn Triệu Hú đi, nhìn xe ngựa của Triệu Hú dần dần biến mất ở góc đường, sắc mặt Triệu Nhan chợt trở nên nặng nề. Hôm qua Triệu Hú hỏi hắn năm xưa khi cải cách tại sao lại rời khỏi kinh thành, khiến Triệu Nhan bỗng cảnh giác có người đứng đằng sau giở trò, đối với người như vậy, Triệu Nhan nhất định phải nhanh chóng điều tra ra rõ chân tướng, nếu không hắn không thể ngủ ngon giấc.