Cao Thái hậu tuy rằng tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, đối với thế cục Lăng Châu bên kia cũng không tán thành việc phái binh chinh phạt, cho nên bà cũng như Tăng Bố dùng kế sách trấn an, chẳng qua đứng ở trên lập trường của bà, nhất định là sẽ không đồng ý cho Triệu Nhan đi Lăng Châu, vừa vặn Tư Mã Quang cũng có ý kiến tương tự, vì thế bà cũng liền thuận nước đẩy thuyền, bảo các đại thần chọn một ứng cử viên trấn an.
Nghe được Cao Thái hậu nói vậy, Chương Đôn và Tăng Bố cũng nhìn nhau cười, bọn họ đã sớm dự đoán được Cao Thái hậu sẽ nói như thế, tuy nhiên kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, dựa theo an bài lúc trước, tới lượt Tô Thức ra sân.
Quả nhiên, chỉ thấy phía trước có một vài đại thần đề cử vài ứng cử viên, nhưng cũng không phải đặc biệt thích hợp, lúc này Tô Thức rốt cuộc đứng ra nói:
- Thái hậu, lúc trước Lăng Vương Điện hạ bình định Lăng Châu, ở Lăng Châu uy vọng rất lớn cho nên thần thấy tốt nhất là có thể lại phái một vị hoàng tộc tiến đến trấn an, hẳn là có thể đạt tới hiệu quả tốt hơn.
Tô Thức vừa thốt lên xong, lập tức được không ít người đồng ý, những người này có một số là thật tâm cảm thấy Tô Thức nói có đạo lý, tuy nhiên càng nhiều người do Triệu Nhan an bài hơn, tỷ như Tăng Bố và Chương Đôn còn có Tô Tụng, bọn họ đều gật đầu, mà dựa vào lực ảnh hưởng của bọn họ ở trong triều, dĩ nhiên kéo theo càng nhiều người đồng ý.
Cao Thái hậu đối với Tô Thức cũng hết sức kính trọng, nghe được lời của y cũng cảm thấy rất có đạo lý, tuy nhiên bà rất nhanh lại nhíu mày nói:
- Tô học sĩ nói thật ra có lý, chỉ là phái vị hoàng tộc nào đây?
Nhìn thấy Cao Thái hậu cũng đồng ý phái hoàng tộc, đại thần cũng không tranh chấp thêm, bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem nên phái ai đi, lại nói tiếp vị hoàng tộc tiến đến trấn an dân chúng này thân thế không thể quá thấp, nếu không còn không bằng phái một đại thần đi, thân phận cao thật ra có không ít, nhưng đa phần tuổi khá lớn, Lăng Châu cách Khai Phong lại quá xa. Nếu chẳng may người không tới được, chết ở nửa đường, chẳng những chậm trễ sự tình, hơn nữa cũng không giải thích được gì, cho nên trong lúc nhất thời thật đúng là không biết chọn ứng cử viên nào phù hợp.
- Khởi bẩm Thái hậu, thần có một người đề cử!
Đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy một dáng người cao gầy là một quan viên trung niên đứng ra nói. Mà bọn Chương Đôn và Tăng Bố khi nhìn thấy người này, tất cả đều âm thầm cười, bọn họ toàn lực biểu diễn cũng là vì dẫn dụ người này ra, lúc trước bọn họ còn có chút bận tâm người này có mắc câu hay không, hiện tại cuối cùng có thể yên tâm rồi.
- Ồ, không biết Hình tả ti đề cử người nào?
Cao Thái hậu nhìn thấy quan viên này cũng mở lời hỏi, quan viên này tên là Hình Thứ, phong hiệu Tả ti Viên Ngoại Lang, người này có lẽ đời sau biết không nhiều lắm nhưng ông ta cùng Thái Kinh, Lã Huệ Khanh nổi tiếng là kẻ "gian thần truyền ", tuy nhiên so sánh, đám người Thái Kinh và Lã Huệ Khanh bị liệt vào “Gian thần truyền ít nhiều có chút oan uổng, dù sao bọn họ chủ yếu là đã bị phái cải cách liên lụy, nhưng Hình Thứ người này vẫn là người kiên định ở phái thủ cựu, nhưng ông ta vẫn được liệt vào Gian thần truyền cùng đám người Thái Kinh, từ đó có thể biết người này phẩm hạnh thế nào rồi.
- Khởi bẩm Thái hậu, thần nghĩ người hoàng tộc được phái đi trấn an thân phận tuyệt đối không thể thấp. Ít nhất thân phận cũng phải gần như Lăng Vương, như vậy tính ra trong triều cũng chỉ có Ngụy vương và Ích Vương thích hợp nhất, tuy nhiên nghe nói Ích Vương vẫn say mê y thuật, chưa từng để ý tới triều chính, cho nên thần nghĩ đến hẳn là phái Ngụy vương tiến đến trấn an Lăng Châu!
Lúc này chỉ thấy Hình Thứ mặt không đổi sắc mở miệng nói, sau khi Triệu Hú đăng cơ, danh hiệu của Triệu Hạo và Triệu Quần đều đã xảy ra thay đổi. Duy chỉ có Triệu Nhan cự tuyệt thay đổi danh hiệu, bởi vì danh hiệu Lăng Vương vẫn là danh hiệu lúc trước hắn đề xuất với Triệu Hú.
Nhìn thấy Hình Thứ đề nghị do Triệu Hạo tiến đến trấn an Lăng Châu, đám người Chương Đôn và Tăng Bố lại nhìn nhau cười, bởi vì lời nói của Hình Thứ rất đúng ý họ, hơn nữa người tên Hình Thứ này trước giờ vẫn đi lại rất thân thiết với Triệu Hạo. Lúc trước Triệu Húc bệnh nặng tuy rằng trong cung vẫn phong tỏa tin tức, nhưng Hình Thứ lại hết sức nhạy bén nhận thấy được cái gì đó, vì thế không do dự khuyến khích Triệu Hạo tiến cung, Triệu Hạo đối với điều này cũng càng nhiệt tâm, mỗi ngày đều chạy tới chỗ Cao thái hậu, đáng tiếc sau đó Triệu Húc lại truyền Triệu Nhan trở về, Triệu Hạo ngay lập tức im hơi lặng tiếng.
Tuy nhiên cho dù là Triệu Hạo tranh giành ngôi vị Hoàng đế không thành công, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến quan hệ của Hình Thứ và Triệu Hạo, Triệu Hạo mặt ngoài vẫn ở nhà một lòng đọc sách, nhưng thường xuyên tiếp kiến Hình Thứ, thông qua Hình Thứ y cũng có thể hiểu biết được hướng đi trên triều đình, thuận tiện lôi kéo một số người, mà Hình Thứ lại đảm nhiệm một mưu sĩ, vì Triệu Hạo ra mưu hiến kế, về phần mục đích đơn giản là muốn tranh quyền, đương nhiên nếu có thể nâng đỡ Triệu Hạo đi lên ngôi vị Hoàng đế thì tốt hơn.
Hiện tại Hình Thứ đứng ra đề cử Triệu Hạo đi Lăng Châu, thật ra là có tư tâm, bởi vì ông ta biết Triệu Hạo chênh lệch lớn nhất với Triệu Nhan chính là do y đối với triều đình không có lập bất công lao gì, điều này cũng khiến cho y ở triều đình không có bất kỳ uy vọng nào, hiện tại Lăng Châu bên kia thế cục không xong, Hình Thứ nhận thấy đây tuyệt đối là tin tức tốt, chỉ cần để Triệu Hạo đi tới đó một chuyến, bất kể có hữu hiệu hay không, sau khi trở về đều là một phần công lao, mặt khác vùng Nam Dương cũng càng ngày càng trọng yếu, trước kia Triệu Nhan ở đó, bọn họ muốn nhúng tay cũng không có biện pháp, tuy nhiên từ khi Triệu Nhan rời khỏi, Nam Dương liền biến thành nơi vô chủ, mới dễ dàng mượn cơ hội này nhúng tay vào Nam Dương.
Cao Thái hậu nghe được Hình Thứ đề nghị con trai thứ hai của mình đi Lăng Châu, trên mặt cũng lộ ra thần sắc chần chừ, dù sao bà tổng cộng cũng có hai con ruột, Triệu Húc tráng niên mất sớm, cho nên bà đối với Triệu Hạo cũng liền yêu thương hơn bình thường, vừa nghĩ tới muốn phái Triệu Hạo đến Lăng Châu xa xôi như vậy, hơn nữa nghe nói bên kia lại quá mức nóng bức, điều này làm cho Cao Thái hậu trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý.
- Thái hậu, thần nghĩ Hình tả ti nói lại nghĩ đến Ngụy vương và tiên hoàng, Lăng Vương đều là huynh đệ, thân phận tôn quý cực kỳ, nếu y có thể tiến đến Lăng Châu, tất nhiên có thể ổn định Lăng Châu!
Lúc này chỉ thấy lại có một quan viên dáng người hơi béo đứng ra nói, người này tên là Chu Phó, bình thường cùng Hình Thứ, Triệu Hạo cũng đi lại rất gần, xem ra y cũng hiểu được Hình Thứ đề cử Triệu Hạo đi Lăng Châu nơi đó là một chuyện tốt rất lớn, cho nên cũng đứng ra ủng hộ.
- Thái hậu, nếu là Ngụy vương đi tới Lăng Châu, thần nguyện ý đi cùng Ngụy vương, hiệp trợ Ngụy Vương bình định Lăng Châu!
Lúc này chỉ thấy Hình Thứ mở miệng lần nữa nói, muốn nhúng tay vào phía nam, chỉ dựa vào một mình Triệu Hạo là không thể được, cho nên hắn ông ta đề xuất tự mình đi một chuyến.
Hình Thứ và Chu Phó tỏ thái độ như vậy, các quan viên bị Triệu Hạo lôi kéo cũng đều tỏ vẻ phụ họa, cuối cùng ngay cả Tư Mã Quang cũng cho rằng để Triệu Hạo đi một chuyến là vô cùng thích hợp, dù sao cùng là hoàng tử, lúc trước Triệu Nhan có thể bình định Tử Hạ, hiện tại Triệu Hạo chỉ là trấn an Lăng Châu một chút, khẳng định không vấn đề gì.
Nhìn thấy ý kiến quần thần nhất trí, Cao Thái hậu cũng không phản đối, mặt khác bà cũng hiểu được để Triệu Hạo đi ra ngoài cũng không phải là một chuyện xấu, dù sao y so với Triệu Nhan còn lớn hơn một chút, Triệu Nhan có thể làm nên chuyện, con của mình khẳng định có thể làm rất tốt. Có loại ý nghĩ này, cuối cùng Cao Thái hậu rốt cuộc khẽ gật đầu, chuyện cuối cùng liền quyết định như vậy.
Sau khi đại triều hội kết thúc, Triệu Hạo hẳn phải được triệu vào cung một chuyến, lúc này Hình Thứ chủ động xin đi giết giặc tiến đến Ngụy vương phủ, lại nói tiếp lúc trước Triệu Hú vừa mới đăng cơ, Triệu Hạo cũng đã lập gia đình rồi, nhưng lại ở trong cung như cũ, nguyên nhân là Cao Thái hậu không nỡ để đứa con trai này xuất cung, điều này làm cho Triệu Hú còn có chút bất mãn, sau đó vẫn là một vài triều thần ở trên triều đình đề xuất ý kiến Triệu Hạo xuất cung, lúc này mới khiến Cao Thái hậu cấp cho Triệu Hạo một tòa Ngụy vương phủ xa hoa ở bên ngoài, so sánh với tòa Lăng vương phủ cứ đến mùa hè động một chút là ngập lụt kia, chỗ Ngụy vương phủ này đã hơn một bậc rồi, chẳng những ngay tại bên cạnh hoàng cung, hơn nữa chiếm diện tích cũng lớn, kiến trúc dĩ nhiên vô cùng xa hoa, bởi vậy liền có thể biết Cao Thái hậu bất công như thế nào.
Hình Thứ đi vào Ngụy vương phủ, Triệu Hạo đang ngồi trong thư phòng đọc sách, chuyện y thích đọc sách cũng không phải giả dối, đáng tiếc bất kể y đọc nhiều hơn nữa đều không thể so sánh với sự bác học của Triệu Nhan, đây cũng là chuyện khiến Triệu Hạo buồn bực nhất, y thật sự không nghĩ ra kẻ cả ngày không đọc sách như Triệu Nhan rốt cuộc là lấy được học thức từ đâu?
- Điện hạ, tin tức tốt đây!
Hình Thứ là khách quen của Ngụy vương phủ cho nên cũng không cần bẩm báo, trực tiếp liền xông vào thư phòng vẻ mặt vui mừng hét lớn.
- Hả? Sự tình gì khiến Hòa Thúc huynh cao hứng như thế?
Triệu Hạo nhìn thấy Hình Thứ tiến vào cũng cười nói, chỉ thấy Triệu Hạo năm nay hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn diện mạo nho nhã, nếu nhìn qua có thể thấy được hắn cùng với Triệu Húc, Triệu Nhan đều có chút tương tự, dù sao đều là huynh đệ, tuy rằng mẫu thân bất đồng nhưng tướng mạo của bọn họ đều có điểm thiên hướng về Triệu Thự, chẳng qua Triệu Hạo là đọc sách nhiều quá, trên người luôn luôn có một khí độ âm trầm cổ quái, điềm ấy khác hẳn với người luôn sáng lạn thoải mái như Triệu Nhan.
- Chuyện tốt rất lớn! Hôm nay ở trên triều đình...
Hình Thứ biểu hiện cực kỳ hưng phấn, lập tức nói lại sự tình hôm nay trên triều đình một lần, đặc biệt cuối cùng còn nói việc mình chủ động đề cử Triệu Hạo đi Lăng Châu trấn án vô cùng cường điệu, biểu hiện công lao của mình.
Tuy nhiên Triệu Hạo nghe xong Hình Thứ nói cũng nhíu chặt mày, qua một hồi lâu lúc này mới để quyển sách trên tay xuống bàn nói:
- Hòa Thúc huynh, đi Lăng Châu trấn an bọn thổ dân thiếu văn minh có cái gì tốt hay sao? Hơn nữa ta nghe nói Lăng Châu khí hậu nóng bức, chướng khí dịch bệnh hoành hành, cẩn thận mà nghĩ còn không biết tiếp theo chết ở nơi nào, ta đi vào trong đó chẳng phải là phiêu lưu quá lớn ư?
Nghe được Triệu Hạo nói như thế, Hình Thứ cũng không khỏi thầm than một tiếng, nghĩ thầm rằng Triệu Hạo những phương diện khác đều tốt, có điều hơi nhát gan sợ phiền phức, cho dù là muốn tranh giành hoàng vị cũng lén lén lút lút, bình thường lại không chịu được một chút phiêu lưu, điểm ấy sao có thể sánh bằng Triệu Nhan, lúc trước Triệu Nhan còn chủ động đi phía nam, hơn nữa còn một tay phát triển mậu dịch Nam Dương trở nên hưng thịnh.
Đương nhiên phương diện này Hình Thứ không dám nói ra, cho nên ông ta chỉ có thể rất bất đắc dĩ khuyên nhủ:
- Điện hạ, hoàn cảnh Lăng Châu nơi đây tuy rằng ác liệt một chút, nhưng nếu có thể bình định nơi đó, đối với Điện hạ quả là một công tích không nhỏ, có thể tăng cường uy vọng trong triều, mặt khác từ sau khi Lăng Vương trở lại kinh thành, ảnh hưởng ở Nam Dương nhất định sẽ yếu bớt, lúc này nếu Điện hạ có thể thừa dịp mà vào, nắm Nam Dương trong tay, đây đối với Điện hạ là một cái lợi lớn đó!
- Chuyện...
Nghe được Hình Thứ nói như thế, Triệu Hạo cũng có chút chần chừ, y đối Triệu Nhan vừa ghen tị lại hâm mộ, biết Triệu Nhan có địa vị hôm nay chủ yếu cũng là bởi vì sau lưng của hắn có được thực lực rất lớn, trong đó hải mậu Nam Dương từ phía nam chính là một trong số đó, nếu mình có thể cướp việc buôn bán về tay, đây chẳng phải có nghĩa rằng ngày sau mình cũng có thể có được thực lực giống Triệu Nhan hay sao?
hương 834: Triệu Hạo rời kinh
Trong buồng sưởi của hoa viên trước trong biệt viện Lăng Vương, Triệu Nhan ngồi cười ha hả ở chỗ kia, Tô Tụng, Tô Thức, Tăng Bố và Chương Đôn bốn người cũng đều ở đây, năm người trước mặt bày tiệc rượu phong phú vừa ăn vừa nói chuyện.
- Điện hạ, Ngụy vương đã hộ tống Hình Thứ vào cung, thấy người của y đều nói, Ngụy vương mặt mày hớn hở, xem ra lần này y cũng quyết định muốn đi Lăng Châu rồi.
Lúc này chỉ thấy Chương Đôn giơ chén rượu lên cười ha ha nói, ngày đó trên triều đình chuyện Lăng Châu thế cục không xong hoàn toàn là bẫy bọn họ thiết lập, chính là để dẫn Triệu Hạo rời kinh.
- Ta thấy Nhị ca đối với ngôi vị Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định, hơn nữa lại thích âm thầm giở trò quỷ, để huynh ấy đi phía nam chịu chút đau khổ cũng tốt!
Triệu Nhan lúc này cũng cười ha hả nói, đang ngồi đều là tâm phúc và bằng hữu của hắn, trước đây đã biết Triệu Hạo âm thầm châm ngòi mối quan hệ giữa Triệu Nhan và Triệu Hú, hơn nữa bọn họ cũng đều không hy vọng ngôi vị Hoàng đế lại có phong ba gì, cho nên dĩ nhiên không muốn thấy Triệu Hạo gây sóng gió ở trên triều đình.
- Điện hạ, chuyện Lăng Châu mặc dù là để dẫn Ngụy Vương rời kinh, nhưng thật sự thế cục không xong cũng là sự thật, nếu Ngụy vương đi mà không thể trấn an dân tâm, nói không chừng sẽ làm thế cục Lăng Châu chuyển biến xấu, đến lúc đó có thể sẽ không thu dọn được!
Lúc này Tô Tụng bỗng nhiên có chút bận tâm mở miệng nói, y thân là Tể tướng Đại Tống, suy xét sự tình dĩ nhiên cũng càng lấy đại cục làm trọng.
- Chuyện này vô phương, kỳ thật đối với những dư nghiệt Tử Hạ đó, ta cũng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác, sớm muốn đem bọn họ một lưới bắt hết rồi, chỉ là bọn hắn cũng hết sức giảo hoạt, vẫn ở trong rừng không ra ngoài, lần này bọn họ rốt cuộc không kìm nổi nhảy ra, vừa vặn một lần giải quyết xong, miễn cho ngày sau lại phải bận tâm vì những người này.
Triệu Nhan nghe được lời Tô Tụng cũng cười lớn một tiếng nói.
Hắn mặc dù cách biệt với phía nam, nhưng đối với tình hình phía nam nắm trong tay lại không có chút nào thả lỏng, tỷ như chuyện Lăng Châu lần này, Hô Diên Bình và Hô Diên Khánh cũng đã mang binh tới Quỳnh Châu rồi, nghiêm mật giám thị biến hóa ở Lăng Châu, chỉ chờ tất cả dư nghiệt Tử Hạ đều nhảy ra, đại quân sẽ lập tức giết vào, hoàn toàn giải quyết tai hoạ ngầm.
Nghe được Triệu Nhan nói như thế, lúc này Tô Tụng mới yên lòng lại. Kế tiếp lại thảo luận một chút một số đại sự trong triều, tỷ như trong khoảng thời gian này nổi danh nhất đúng là Lã công bệnh nặng thập tử nhất sinh, lại nói tiếp Lã công cũng là một nhân vật trung kiên của đảng cũ, phản đối tân pháp bị giáng chức ra ngoài địa phương. Cao Thái hậu cầm quyền sau này triệu hồi ông ấy về, phong làm Môn hạ Thị lang, thăng lên Thượng thư Hữu Phó Xạ, kiêm Trung thư Thị lang, cùng với Tư Mã Quang đồng tâm phụ chính, chẳng qua năm nay Lã công đã hơn bảy mươi tuổi rồi, bắt đầu vào mùa đông liền phát cơn bệnh nặng, bây giờ vẫn nằm trên giường không dậy nổi, nghe nói rất khó sống qua mùa đông này.
Lã công là một vị tể tướng trong triều. Nếu ông qua đời, khẳng định sẽ để lại ghế trống, đối với điều này bất kể là Tăng Bố hay là Chương Đôn đều như hổ rình mồi, bất quá hai người bọn hắn thuộc phái biến pháp, Cao Thái hậu đối với phe phái này vốn có thành kiến, cùng với việc Tư Mã Quang rất chán ghét, phỏng chừng khả năng bọn họ được phong tướng khá thấp.
- Kỳ thật không chỉ Lã tướng công, Điện hạ ngài chắc vẫn không biết Tư Mã tướng công thân thể chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi rồi!
Đúng lúc này, chỉ thấy Tô Tụng bỗng nhiên thở dài mở miệng nói.
- Tử Dung huynh cớ gì nói ra lời ấy, hôm nay trong triều hội ta thấy Tư Mã tướng công dường như vẫn là bộ dạng tinh thần chấn hưng, cũng không có bệnh trạng gì?
Tô Tụng vừa dứt lời, Tô Thức liền giành trước mở miệng nói, chính kiến của y cùng với Tư Mã Quang mặc dù có khác nhau, nhưng giao tình cũng không tệ, cho nên nghe được Tô Tụng nói cũng không khỏi có chút gấp gáp.
Triệu Nhan nghe được lời nói của Tô Tụng cũng sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Tô Tụng chờ câu tiếp theo của y, chỉ thấy Tô Tụng lúc này lại thở dài một tiếng nói:
- Kỳ thật từ lúc hai năm trước, Bệ hạ vừa mới đăng cơ không lâu sau, Tư Mã tướng công liền phát bệnh, lúc ấy thiếu chút nữa khó có thể cứu được. May mắn Tào thần y cứu trị, rốt cuộc bảo vệ một mạng, bất quá tâm tật của ông căn bản không thể trừ tận gốc, chỉ có thể mỗi ngày dùng dược vật giảm bớt, nhưng trong khoảng thời gian này bệnh tình của ông lại càng thêm nghiêm trọng, mấy ngày hôm trước khi yết kiến Thái hậu bỗng nhiên té xỉu, tuy nhiên bị Thái hậu phong tỏa tin tức, hơn nữa tâm tật của Tư Mã tướng công không phát tác trước mặt người ngoài, cho nên người ngoài mới không có phát hiện ra.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng sững sờ, theo hắn lý giải, tâm tật của Tư Mã Quang rất có thể chính là bệnh tim, loại bệnh này sợ nhất là mệt nhọc và ăn uống không điều độ, nhưng lấy thân phận Tư Mã Quang, bình thường xử lý chính vụ tăng giờ làm việc đều là chuyện thường, bận rộn căn bản không có thời gian ăn cơm, kể từ đó tự nhiên sẽ chỉ làm bệnh tình càng ngày càng nặng.
Nghe được Tô Tụng nói, trên mặt Tô Thức cũng lộ ra vẻ đau thương, tuy nhiên Tăng Bố và Chương Đôn cũng liếc nhau, đều từ trong mắt nhìn ra vài phần may mắn, bởi vì từ khi Tư Mã Quang nhậm chức, đối với phái biến pháp bọn họ cũng là bốn phía chèn ép cho nên đứng ở trên lập trường của bọn họ, dĩ nhiên hận Tư Mã Quang không thể chết sớm hơn.
- Xem ra mùa đông năm nay thật sự là gian nan!
Triệu Nhan lúc này cũng có chút xúc động nói, bởi vì hắn nghĩ đến lúc trước Cổ Thiên Kiệt và Hoàng Ngũ Đức đã qua đời, mặt khác còn có Lý Lượng Tộ, hiện tại lại có Tư Mã Quang và Lã công bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời, bất kể những người này là địch là bạn, bọn họ đều xem như cố nhân, hiện tại những người này cùng rời khỏi nhân thế, điều này làm cho Triệu Nhan cũng có cảm giác bi thương.
Sau khi tiệc rượu tàn, Triệu Nhan tự mình tiễn đám người Tô Tụng ra cửa phủ, sau đó một thân một mình đi vào thư phòng, hồi tưởng lại chuyện của mình sau khi xuyên việt ở lại nơi đây mười mấy năm, mọi chuyện đều tốt giống như nằm mơ, khiến Triệu Nhan cũng có loại cảm giác không chân thực.
- Phu quân nghĩ gì thế?
Đúng lúc này, chỉ thấy cửa thư phòng bị mở ra, sau đó Tào Dĩnh vẻ mặt mỉm cười đi tới nói.
- Á, không có gì!
Triệu Nhan nhìn Tào Dĩnh tiến vào, lập tức từ trong cơn ngẩn tỉnh táo lại nói, bất kể cuộc sống có phải là một giấc mộng hay không, ít nhất nữ tử trước mắt này cũng là thê tử thân ái của mình, mặt khác còn có Tiết Ninh Nhi, Âu Dương Uyển Linh các nàng, cùng với những người thân này của mình, bọn họ chính là động lực sống của mình.
Tào Dĩnh cũng nhìn ra Triệu Nhan vừa rồi dường như suy nghĩ cái gì đó, tuy nhiên Triệu Nhan không nói, nàng cũng liền không có hỏi tới, ngược lại mở miệng cười nói:
- Phu quân, hôm nay chàng mời Tô Tụng bọn họ đến uống rượu, chỉ sợ Nhị ca đã rơi vào bẫy của các người rồi chăng?
- Nương tử thần cơ diệu toán, Nhị ca đã tiến cung gặp qua Thái hậu rồi, chừng hai ngày này sẽ có chỉ chính thức bổ nhiệm.
Triệu Nhan lúc này cũng cười ha hả nói, chuyện hắn thiết kế bẫy đối với Triệu Hạo cũng không giấu Tào Dĩnh, trên thực tế chuyện này ban đầu chính là hắn thảo luận với Tào Dĩnh, sau đó dưới đề nghị của Tào Dĩnh, Triệu Nhan mới quyết định lừa Triệu Hạo ra khỏi kinh thành, chỉ cần Triệu Hạo đi Lăng Châu, như vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về, mà kinh thành thiếu y, Triệu Nhan cũng liền không cần lo lắng có người ở sau lưng làm chuyện mờ ám.
- Khà khà, không biết phu quân định dùng thủ đoạn gì đối phó Ngụy vương?
Tào Dĩnh lúc này lại cười mở miệng nói, mặc dù là nàng đề nghị điều Triệu Hạo khỏi kinh thành, tuy nhiên nàng cũng chỉ chỉ điểm một chút phương hướng, chuyện cụ thể vẫn là do Triệu Nhan cùng người khác thảo luận, cho nên nàng biết về chuyện này cũng không nhiều.
- Ha hả, lần này ta chuẩn bị cho Nhị ca không ít bữa tiệc lớn, chờ y đi là có thể từ từ nhâm nhi rồi!
Vừa nghe Tào Dĩnh hỏi vấn đề này, Triệu Nhan cũng không kìm nổi âm hiểm cười nói, tuy nói những bữa tiệc lớn hắn chuẩn bị cho Triệu Hạo sẽ không hại mạng người, nhưng chỉ sợ Triệu Hạo cũng sẽ phải nếm trải không ít đau khổ, mặt khác cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể trở về trong khoảng thời gian ngắn.
Cùng lúc đó, Triệu Hạo cũng cao hứng phấn chấn chuẩn bị việc đi về phía nam, vốn y đối với chuyện này còn có chút chần chừ, tuy nhiên trải qua nghe Hình Thứ khuyên bảo, y cũng phát hiện đó là một cơ hội hiếm có, nếu việc này thuận lợi, chẳng những có thể gia tăng uy vọng, đồng thời cũng có thể tăng cường thực lực bản thân, đợi khi y trở lại kinh thành, nhất định sẽ khiến mọi người chấn động, đến lúc đó mình thường xuyên đến chỗ mẫu thân Cao Thái hậu, một ngày nào đó cũng không phải là hoàn toàn không có hi vọng đoạt lại ngôi vị Hoàng đế.
Vài ngày sau, triều đình chính thức hạ chỉ, sắc phong Triệu Hạo là Lăng Châu An Phủ Sứ, Hình Thứ là Phó sứ, mặt khác còn có không ít quan viên đi theo, mà Cao Thái hậu vì an toàn của Triệu Hạo, thậm chí còn phái ra một chi ba nghìn Cấm quân làm như hộ vệ, nếu chẳng may thế cục Lăng Châu không thể vãn hồi cũng có thể dùng chi quân đội này bình định, có thể nói suy xét vô cùng chu đáo.
Sau khi nhận được thánh chỉ, Triệu Hạo lập tức sốt ruột khó chịu nổi suất lĩnh đội ngũ rời khỏi kinh thành, lại nói tiếp y lớn như vậy, đây là lần đầu tiên rời khỏi kinh thành, chỉ có điều một lòng nghĩ phải nhanh lên một chút đuổi tới Lăng Châu, cho nên căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh ven đường, mà y lại không biết, chuyến đi này khiến cho y rơi vào một vũng bùn lớn, muốn thoát thân là rất không có khả năng.
Sau khi Triệu Hạo rời khỏi kinh thành, cuộc sống của Triệu Nhan lại khôi phục lại nhịp điệu bình thường, bộ lạc Hoàn Nhan được coi là uy hiếp to lớn đã bị đánh cho tàn mất một nửa, hiện tại phỏng chừng đang rừng sâu núi thẳm trong Trường Bạch Sơn vùng vẫy giành sự sống, Liêu quốc cũng đã một nửa bị phế, Gia Luật Tuấn sớm đã không còn sảng khoái đầy nhuệ khí, hiện tại chỉ biết ăn uống vui đùa, giống y hệt phụ thân Gia Luật Hồng Cơ của y, điều này cũng khiến cho Đại Tống gần như không có uy hiếp gì. Trên triều đình hắn lại vừa mới lừa được Triệu Hạo đi, Cao Thái hậu cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc hắn.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên trong khoảng thời gian này Triệu Nhan trải qua vô cùng thư thái, thậm chí còn dành một thời gian ngắn tự mình tham dự quy hoạch đường sắt từ Đông Kinh đến Lạc Dương, Vương Thù và Thẩm Quát đã nghiên cứu chế tạo được xe lửa đi vào sử dụng, mà việc còn lại là chế tạo đường sắt từ Đông Kinh đến Lạc Dương, chẳng qua đường sắt này hoàn toàn là do Triệu Nhan tự bỏ vốn xây dựng cải tạo, đương nhiên ngày sau tiền lời cũng về tay hắn và Lăng Vương phủ.
Trong nháy mắt đã đến cuối năm, hai ngày nữa chính là 30 tết, trên dưới Lăng Vương phủ cũng trở nên vô cùng náo nhiệt, chẳng những trong phủ phải làm lễ mừng năm mới, mặt khác còn có vô số người đến viếng thăm, trước cửa phủ cũng là người đến xe đi rất náo nhiệt, đương nhiên Triệu Nhan không có khả năng tiếp kiến tất cả mọi người, rất nhiều người đều chỉ có thể được mời vào trong phủ uống một ngụm trà, như vậy cũng đủ làm cho bọn họ cảm thấy hâm hỉ ra mặt.
Buổi chiều hôm đó, Triệu Nhan tiếp kiến vài bằng hữu đến viếng thăm, sau đó đang chuẩn bị tính toán trở về, không nghĩ rằng lại nhận được một phần bái thiếp, chẳng qua là khi nhìn thấy phần bái thiếp này, Triệu Nhan cũng sửng sốt, sau đó sờ lên cằm lẩm bẩm:
- Tại sao bọn họ lại đến đây?