Hạ quan tri phủ Lăng Châu Đặng Oản bái kiến Ngụy Vương Điện hạ!
Thuyền Triệu Hạo vừa mới cập bờ, trên bờ sớm đã có người chờ đã lâu, đó là một vị quan viên trung niên tiến lên hành lễ, chỉ thấy quan viên này thân hình cao lớn vẻ mặt chính khí, nhưng Triệu Hạo và Hình Thứ khi gặp đối phương cũng là nhìn nhau cười, vì bọn họ cũng đều biết cách làm người của Đặng Oản này, đây cũng là nguyên nhân bọn họ hoàn toàn yên tâm với việc khống chế Lăng Châu.
Nói tới Đặng Oản người này cũng là đại danh đỉnh đỉnh, gã đã từng là Trạng Nguyên Đại Tống, ở phương diện tài học tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì, nhưng gã đồng thời lại là tiểu nhân thay đổi thất thường, lúc trước vào thời cải cách Vương An Thạch, gã chính là kiên định phái cải cách, nhưng đợi cho Vương An Thạch bỏ đi, kết quả gã lại đầu nhập vào chỗ Lã Huệ Khanh và trợ giúp đối phương chèn ép vây cánh Vương An Thạch, sau Vương An Thạch lại được phong tướng, kết quả gã lại chạy tới đầu nhập vào phủ Vương An Thạch, lại bị Vương An Thạch đuổi đánh, cuối cùng vạn bất đắc dĩ, gã không ngờ đầu nhập vào trợ giúp Tư Mã Quang đối kháng Lã Huệ Khanh.
- Bổn vương thấy Đặng Oản nhân phẩm tuy rằng không được, nhưng vận khí gã lại không tệ, cuối cùng đứng trong đúng đội ngũ, trở thành thành viên phái bảo thủ, sau khi Cao Thái hậu buông rèm chấp chính, Tư Mã Quang gần như là độc tài đại quyền, dựa vào năng lực của Đặng Oản, vốn hẳn nên tranh thủ chức vị ở trong triều đình, đáng tiếc Tư Mã Quang lại khinh thường Đặng Oản thay đổi thất thường, kết quả mấy năm trước lại giáng chức đến Lăng Châu đảm nhiệm Tri châu, từ đó đến nay đã là khá nhiều năm rồi.
- Ha hả, Đặng Tri châu không cần đa lễ, chúng ta đều quen biết đã lâu rồi, chẳng qua là khi đó từ biệt ở kinh thành, lại không nghĩ rằng sẽ tái ngộ tại hải ngoại này!
Triệu Hạo còn chưa mở miệng, chỉ thấy Hình Thứ cũng đã giành nói, lão cùng với Đặng Oản trái lại có chút giao tình, lúc trước Đặng Oản rời kinh lão cũng từng tiến đến đưa tiễn, lúc này mới dễ dàng khơi lên một chút giao tình.
- Hình tả ti quá khách khí rồi, hạ quan nghe được Điện hạ và Hình tả ti tiến đến cũng kích động đêm không thể say giấc, hiện tại đã bày một bàn tiệc rượu ở Huyền Hải Lầu lớn nhất cảng Trầm Thủy, đón gió cho Điện hạ và Tả ti!
Lúc này chỉ thấy Đặng Oản đứng ngay ngắn trên mặt tràn đầy nịnh nọt tươi cười nói.
- Ha ha. Đặng Tri châu có tâm rồi, bổn vương lần này tiến đến Lăng Châu, mong Đặng Tri châu hiệp trợ mới đúng, nếu hết thảy thuận lợi, ngày sau bổn vương chắc chắn sẽ không quên công lao của ngươi!
Lúc này Triệu Hạo cũng cười nói, ý lôi kéo trong lời nói đã hết sức rõ ràng rồi.
- Tạ Điện hạ, hạ quan nhất định toàn lực hiệp trợ Điện hạ!
Đặng Oản nghe đến đó vẻ mặt vui mừng như điên, dường như vô cùng cảm kích ơn tri ngộ của Triệu Hạo. Nhìn đến đây, Triệu Hạo và Hình thứ lại nhìn nhau cười. Lúc trước bọn họ ở Quảng Châu và Quỳnh Châu vấp phải trắc trở, kế hoạch lúc đầu cũng không có chút tiến triển nào, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Đặng Oản thế này làm cho bọn họ cuối cùng đã nhìn thấy vài phần hy vọng.
Ngoại trừ Đặng Oản ra, đón tiếp còn có một vài quan viên địa phương của Lăng Châu, lập tức Đặng Oản cũng giúp bọn hắn giới thiệu một chút, chỉ có điều Triệu Hạo và Hình Thứ lại nhạy cảm phát hiện ra, so sánh với sự nhiệt tình Đặng Oản, những quan viên khác tuy rằng mang vẻ mặt mỉm cười, nhưng đều có cảm giác xa cách. Đối với điều này Triệu Hạo cũng thấy không nằm ngoài dự liệu, dù sao Lăng Châu nơi này là địa bàn của Triệu Nhan, quan viên nơi này phỏng chừng cũng có giao tình với Hô Diên Bình, đối với việc y đến có chút bài xích.
Đám người Đặng Oản cùng đi xuống, Triệu Hạo và Hình Thứ xuống thuyền đi lên bến tàu, sau đó cùng đối phương đi đến một quán rượu cách bến tàu đó không xa, chỉ thấy tòa tửu lâu này tọa lạc tại một chỗ trông ra vách đá, dưới vách núi chính là biển rộng, vì vậy được gọi là Huyền Hải lầu, nơi này là quán rượu do một đại thương gia Quảng Châu mở. Mời tới đầu bếp điêu luyện từ Quảng Châu, là nơi làm món hải tiên yến ngon nhất cảng Trầm Thủy.
Đặng Oản đã bao một nhã gian ở Huyền Hải lầu, đợi cho mọi người ngồi xuống, lúc này Đặng Oản mới cười nâng chén nói với Triệu Hạo đang ngồi ghế chủ tọa:
- Điện hạ đường xa mà đến. Hạ quan đại diện cho dân chúng Lăng Châu trước tiên kính Điện hạ một ly!
Triệu Hạo cũng cố ý muốn lôi kéo Đặng Oản, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng nâng chén rượu lên làm tư thế cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, kế tiếp Đặng Oản lại kính Hình Thứ, sau đó lại từ những người khác mời rượu. Đợi sau khi rượu quá ba tuần, Triệu Hạo này mới mở miệng nói:
- Đặng Tri châu, bổn vương lần này tiến đến bình ổn thế cục, chẳng qua bổn vương đối với Lăng Châu không hiểu rõ cho lắm, cho nên kính xin Đặng Tri châu nói qua một chút được không?
- Vốn hạ quan muốn đợi Điện hạ nghỉ ngơi một đêm mới báo cáo với ngài một số tình hình, tuy nhiên nếu Điện hạ không để ý mệt nhọc mà hỏi chuyện này, vậy hạ quan liền nói qua với Điện hạ luôn!
Đặng Oản nghe đến đó vội vàng lại đứng lên nói, thuận tiện trong lời nói còn tâng bốc Triệu Hạo một chút, điều này cũng càng làm cho Triệu Hạo lộ ra nét mỉm cười.
- Điện hạ, Lăng Châu vốn là Tử Hạ ngày xưa, sau đó Lăng Vương Điện hạ tiêu diệt Tử Hạ, đem Tử Hạ sáp nhập vào lãnh thổ Đại Tống, sau mới cải biên thành Lăng Châu, so sánh với châu phủ quốc nội, địa giới Lăng Châu phải rộng lớn gấp mấy lần, tuy nhiên đại bộ phận địa khu đều là rừng cây là chủ yếu, những rừng cây âm u ẩm ướt đó, ngoại trừ thổ dân địa phương ngoài kia, người Tống chúng ta tới gần như là cửu tử nhất sinh, cho nên Đại Tống khống chế đối với Lăng Châu chủ yếu là tập trung trong các thành trấn, những thành trấn này giao thương lẫn nhau do có đường xi-măng nối liền, nếu có địa phương sinh phản loạn, ngay lập tức sẽ có quân đội cứu viện toàn bộ, cho nên cũng không cần lo lắng sự an toàn ở các nơi, tuy nhiên...
Đặng Oản tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng thật sự có tài hơn người, đối với tình huống Lăng Châu cũng nắm trong lòng bàn tay, đầu tiên là đem tình huống giới thiệu một chút, sau đó lại nói về nguyên nhân thế cục không ổn. Hoá ra lúc trước Lưu Thiên Đạo, vợ của gã cùng con cái toàn bộ trở thành tù binh của Ma Kim Cảnh, nhưng con của Lưu Thiên Đạo quá nhiều, hơn nữa lúc ấy phủ Hạ Vũ lại rất loạn, kết quả cũng không biết như thế nào khiến một vài gian tế lăn lộn đến nơi giam giữ con Lưu Thiên Đạo, kết quả thả cho con của gã là Lưu Càn Thiên chạy thoát, sau đó Hô Diên Bình tuy rằng phái người đuổi bắt, nhiều lần thiếu chút nữa quơ được đối phương, thậm chí Lưu Càn Thiên còn bị một quân Tống bắn một mũi tên, kết quả bản thân bị trọng thương, sau đó đối phương rơi vào đường cùng chạy vào sâu trong núi rừng, dựa vào thương thế của gã gần như là tự tìm đường chết, hơn nữa quân Tống lại không dám xâm nhập rừng cây, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Đối với chuyện Lưu Càn Thiên chạy trốn, Triệu Nhan cũng nhận được tin tức, tuy nhiên theo hắn, Tử Hạ đã bị diệt, cho dù lưu lại một vài kẻ chưa từ bỏ ý định làm bậy cũng căn bản không đủ trở thành mối họa, cho nên hắn cũng không để ý, trên thực tế cũng đúng là như thế, khi hắn trấn thủ phía nam, Lăng Châu vẫn vô cùng bình ổn, Lưu Càn Thiên cũng không có tin tức gì, giống như là đã chết ở trong rừng vậy.
Nhưng ngay khi Triệu Nhan trở lại kinh thành không bao lâu sau, Lưu Càn Thiên tác nghiệt của Tử Hạ liền nhảy ra, đám người này vừa mới bắt đầu không dám hoạt động, chỉ có điều âm thầm liên lạc một số bộ lạc bất mãn với Đại Tống, lại nói tiếp Lăng Châu tuy rằng có không ít thành trấn, nhưng nhiều nhất vẫn là thổ dân bộ lạc, thậm chí có vài thành trấn đã bị những bộ lạc này nắm trong tay, muốn hoàn toàn dẹp sạch những bộ lạc này cũng là chuyện phiền phức, cho nên chỉ cần bọn họ không thể hiện rõ lòng phản đối Đại Tống thống trị, quan phủ địa phương cũng sẽ không gây khó dễ cho bọn chúng.
Kỳ thật bằng lương tâm mà nói, từ khi Tử Hạ bị Đại Tống thống trị, bởi vì giao thông và buôn bán thông suốt, khiến cho mức sống đều được đề cao, điều này cũng khiến cho không ít bộ lạc đều an tâm tiếp nhận Đại Tống thống trị, nhưng có một vài bộ lạc lại nhìn thấy người Tống tới đây so với bọn họ giàu có gấp trăm lần, hơn nữa địa vị cũng cao hơn bọn họ, cho nên bọn chúng liền sinh lòng bất mãn, kết quả những người này liền trở thành đối tượng để Lưu Càn Thiên lôi kéo, và rất nhanh hình thành một lực lượng không nhỏ.
Lưu Càn Thiên có những bộ lạc này làm thành viên, làm việc cũng càng thêm càn rỡ, mấy nơi ở địa khu tây nam Lăng Châu có lẽ đã thành thiên hạ của bọn họ, Đại Tống chính lệnh cũng không truyền đạt được đến nơi đó, thậm chí đoạn thời gian trước còn có mấy người người Tống ở nơi đó bị ngộ hại, quan phủ tuy rằng phái người truy tra, nhưng vì bộ lạc này cố ý giấu diếm, khiến cho quan phủ căn bản tìm không ra hung thủ. Mặt khác người của Lưu Càn Thiên còn liều mạng đột nhập vào phủ Hạ Vũ, tuy rằng phủ Hạ Vũ đã biến thành một thành nhỏ bị tàn phá, nhưng đối với người Tử Hạ lại có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu, nếu để cho Lưu Càn Thiên một lần nữa nắm trong tay phủ Hạ Vũ, gã rất có thể sẽ cử binh tạo phản.
- Thật to gan! Không nghĩ tới những tên tác nghiệt Tử Hạ lại kiêu ngạo đến thế, bổn vương phải bắt hết bọn chúng lại áp giải về kinh thành đền tội!
Triệu Hạo nghe đến đó cũng vỗ bàn nói, cũng không phải y quan tâm đến tĩnh mạng của người dân Tống, chỉ có điều đám người Lưu Càn Thiên này đang khiêu khích uy nghiêm của Đại Tống, mặt khác đối mặt với nhiều quan viên địa phương như vậy, y cũng muốn làm dáng một chút để mua chuộc lòng người.
- Điện hạ anh minh, hạ quan cũng hiểu được Lưu Càn Thiên những người này nhất định phải chịu cực hình mới có thể biểu hiện được sự uy nghiêm của Đại Tống ta!
Đặng Oản lúc này cũng phụ họa, tuy nhiên ngay sau đó gã lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nói:
- Tuy nhiên Lưu Càn Thiên những người này thế lực đã thành, không biết Điện hạ tính toán đối phó những người này như thế nào?
- Chuyện này còn không đơn giản ấy ư, Lưu Càn Thiên có chỗ dựa chỉ là kẻ còn lại của cố quốc Tử Hạ, những bộ lạc đầu nhập với gã cũng là do trong lòng còn nghĩ sẽ may mắn, nghĩ Đại Tống chúng ta sẽ không xử bọn họ, nhưng hiện tại bổn vương đến đây, bộ lạc này tự nhiên biết đi theo Lưu Càn Thiên càn quấy cũng chỉ có một con đường chết, hơn nữa bổn vương lại mang đến mấy ngàn nhân mã, nếu còn có người dám ngu ngốc, liền chọn lựa vài kẻ đi đầu mà tiêu diệt, dùng cách này để giết gà dọa khỉ, đợi cho Lưu Càn Thiên mất sự ủng hộ, lại bắt lấy gã, Lăng Châu tự nhiên cũng liền bình định xong!
Triệu Hạo vô cùng tự đắc nói, theo y, mình là thân vương tôn giá thân lâm Lăng Châu, các tiểu bộ lạc Lăng Châu tự nhiên sẽ cảm thấy vạn phần sợ hãi, một Lưu Càn Thiên nho nhỏ căn bản không thể so sánh với y.
Tuy nhiên Đặng Oản và các quan viên nghe được lời Triệu Hạo nói trên mặt đều lộ vẻ khó xử, vì bọn họ cũng đều biết Triệu Hạo nghĩ quá đơn giản, nếu Lăng Châu có thể dễ dàng bình định như thế, bọn họ cũng sẽ không mấy lần phải gửi thư lên triều đình.
Nghĩ đến đây, Đặng Oản vừa định nói thêm gì nữa, tuy nhiên lúc này lại chỉ nghe ngoài cửa nhã gian truyền tới một âm thanh đông cứng nói:
- Nếu dựa theo biện pháp này, chỉ sợ không ngoài một tháng, toàn bộ Lăng Châu sẽ loạn cả lên!