Sau khi Cao chỉ huy sứ đuổi người báo tin đi, gã tiếp tục một giấc mộng đẹp, trong mộng gã mang theo công lao và thành tích trở lại kinh thành, được vô số dân chúng từ đường lớn hẻm nhỏ hoan nghênh, thậm chí ngay cả Cao Thái hậu cũng tự mình tiếp kiến gã, và phong gã làm Quan Quân Hầu, thống lĩnh toàn bộ Cấm quân kinh thành.
Tuy nhiên lúc Cao chỉ huy sứ mơ đẹp đến lúc vui thú bên mỹ nữ, bỗng nhiên bị một trận tiếng vang hỗn độn đánh thức, điều này làm cho gã không chịu được cho nên mở to mắt, vừa định gọi người đánh mấy chục quân côn cái tên đã đánh thức mộng đẹp của mình, lại không ngờ chỉ thấy một thân vệ trên mặt đầy máu tươi vội vàng hấp tấp chạy vào hét lớn:
- Tướng quân, việc lớn không tốt rồi, bên ngoài có người tạo phản giết vào!
- Cái gì!
Nghe thấy thân vệ bẩm báo, Cao chỉ huy sứ cũng lập tức từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt không thể tin được, tuy nhiên ngay sau đó gã bỗng nhiên kịp phản ứng, lập tức một nắm lấy áo thân vệ giận dữ hét:
- Bên ngoài không phải còn có quân đội của Vương Đán bọn họ ư, đám người tạo phản làm thế nào tiến vào được?
- Tiểu... Tiểu nhân không biết, bọn họ... Bọn họ thật giống như bỗng nhiên xuất hiện trong thành, hiện tại toàn thành đều là loạn quân tạo phản, hơn nữa còn bao vây chúng ta và phủ thành chủ lại, mặt khác bốn bề tường thành nơi đó cũng truyền đến tiếng kêu, giống như cũng gặp phải công kích!
Thân vệ này cũng bị hù không nhẹ, lập tức ấp a ấp úng đáp.
Thấy mình cũng không hỏi được cái gì, hơn nữa bên ngoài tiếng hò hét càng lúc càng lớn, giống như đám người tạo phản này đã giết tới gần chỗ ở của mình, điều này làm cho Cao chỉ huy sứ trong lòng bối rối, mặc dù gã là tướng lĩnh trong quân nhưng kỳ thật vẫn là nhậm chức Cấm quân ở kinh thành, có thể thăng đến vị trí hiện tại tất cả đều dựa vào trong nhà nâng đỡ, trên thực tế gã căn bản chưa trải qua chiến trường, thậm chí ngay cả binh thư cũng chưa có xem được mấy quyển chớ nói chi là để gã cầm binh đánh giặc.
- Nhanh! Tập kết đội ngũ, bảo vệ Ngụy Vương điện hạ!
Có điều Cao chỉ huy sứ bối rối nhưng cuối cùng cũng không quên Triệu Hạo, bởi vì gã biết nếu Triệu Hạo xảy ra chuyện, chỉ sợ người đầu tiên sẽ giết gã chính là Cao Thái hậu, đến lúc đó Cao gia cũng không bảo vệ được gã, thậm chí ngay cả cha mẹ vợ con đều sẽ bị liên lụy. Cho nên gã mới có thể nghĩ đến Triệu Hạo đầu tiên.
- Tướng quân, huynh đệ bên ngoài đều bị quân đội tạo phản tách ra rồi, căn bản không có biện pháp tập kết ạ!
Lúc này người báo tin lại cười khổ nói, y là gia nô Cao gia chuyên phụ trách bảo hộ an toàn cho Cao chỉ huy sứ, cho nên người khác có thể chạy, y lại không thể chạy.
Nghe thân vệ nói, Cao chỉ huy sứ cũng bị hù cho giật mình, ngay sau đó lao ra khỏi lều nhìn, lại phát hiện trong doanh địa toàn bộ đã loạn thành một bầy, tướng sĩ thủ hạ của gã phần lớn đến y phục cũng không mặc, ôm đầu chạy loạn ở trong doanh trại quân đội, căn bản không có khả năng nghe bất cứ mệnh lệnh của kẻ nào, mà ở hai mặt đông tây doanh trại quân đội thì có hai đội quân xung phong liều chết tiến đến, khiến đầu cuối khó có thể nhìn thấy nhau, càng làm cho cả doanh trại quân đội loạn càng thêm loạn.
- Tướng quân, huynh đệ thủ hạ đều bị dọa khiếp đảm, căn bản ngăn không được phản tặc liều chết xung phong. Chúng ta cũng mau chạy thôi!
Lúc này thân vệ báo tin kia lại quát to một tiếng nói với Cao chỉ huy sứ, nhìn thấy phản tặc đã giết tới, không trốn thì thật sự không còn cơ hội.
- Trốn cái gì, mau cùng ta thu nạp tướng sĩ, chúng ta nhất định phải đem quân cứu Ngụy vương ra, nếu không cho dù trốn được cũng chỉ còn đường chết!
Cao chỉ huy sứ đầu óc lại hết sức tỉnh táo, lúc này nổi giận gầm lên một tiếng, đáng tiếc cũng không có hiệu quả, điều này làm cho gã vừa tức vừa căng thẳng, dưới sự giận dữ rút yêu đao ra lại lớn tiếng quát lớn vài tiếng. Thậm chí còn tự mình chém ngã một binh lính chạy trốn, rồi mới miễn cưỡng uy hiếp một số người dừng lại, sau đó Cao chỉ huy sứ mệnh lệnh cho những người này cùng ở phía sau mình, chạy tới chỗ ở của Triệu Hạo, lại thu nạp binh lính đang giống như năm bè bảy mảng, cuối cùng khi đuổi tới chỗ ở của Triệu Hạo, không ngờ đã có năm sáu trăm binh sĩ được thu nạp, tuy rằng mỗi người quần áo đều không chỉnh tề, vẻ mặt bối rối, nhưng ít ra người nhiều thế nhiều, đồng thời cũng làm cho trong lòng Cao chỉ huy sứ bớt lo lắng thêm vài phần.
Triệu Hạo cũng sớm bị tiếng hò hét bên ngoài đánh thức. Khi y biết được tàn dư Tử Hạ tạo phản, cũng bị hù không nhẹ, đặc biệt khi biết được tàn dư Tử Hạ không ngờ lại xuất hiện trong thành, và bao vây khiến quân đội Cao chỉ huy sứ khiến chạy trốn bốn phía, lập tức xụi lơ ở bên giường, vài lần cố gắng cũng chưa thể đứng lên, cuối cùng vẫn là hộ vệ bên cạnh y tiến lên dìu y đứng lên.
So với đám thủ hạ Cấm quân kinh thành của Cao chỉ huy sứ kia trông thì ngon mà không dùng được, hộ vệ bên cạnh Triệu Hạo đều là tinh nhuệ được chọn lựa ra từ trong quân ngũ, đáng tiếc bọn họ quá ít người, tổng cộng chưa tới trăm người, ban đêm hỗn loạn thế này căn bản không đạt được tác dụng quá lớn, thậm chí muốn phòng thủ cũng có vẻ không đủ người, cho nên sau khi thủ lĩnh hộ vệ cân nhắc, quyết định vẫn là mạo hiểm bảo vệ Triệu Hạo giết đi ngoài, tuy rằng làm như vậy rất mạo hiểm nhưng ít ra còn có mấy phần cơ hội sống.
Nhắc tới cũng đúng lúc, ngay khi hộ vệ thủ lĩnh kéo Triệu Hạo toàn thân xụi lơ vừa tới trước đại môn, vừa lúc gặp được Cao chỉ huy sứ mang theo mấy trăm tàn binh chạy tới bảo vệ Triệu Hạo, kết quả Cao chỉ huy sứ lập tức chạy lên trước lớn tiếng nói:
- Điện hạ chớ hoảng sợ, mạt tướng hộ tống Điện hạ ra ngoài!
- Được, Cao chỉ huy sứ trung thành và tận tâm, thật sự khiến bổn vương khâm phục, nếu lần này có thể giết mở vòng vây, bổn vương có trọng thưởng!
Triệu Hạo nhìn thấy vài trăm người phía sau Cao chỉ huy sứ, lập tức cảm giác trong lòng bớt vài phần lo lắng, tay chân cũng cảm giác có lực rồi, không ngờ lập tức tự mình đứng lên lớn tiếng nói, vừa rồi hoảng loạn y chẳng còn nghĩ được gì nữa
- Điện hạ không được! Tuy nhiên khiến Triệu Hạo tuyệt đối không ngờ chính là, lúc này thủ lĩnh hộ vệ của y lại đứng ra phản đối.
- Cái gì không được?
Triệu Hạo hơi sửng sốt hỏi.
- Điện hạ, vừa rồi mạt tướng thấy chúng ta bên này ít người, đối mặt với địch tiến công căn bản không có lực lượng phòng thủ cho nên mới quyết định bắt buộc mạo hiểm giết mở vòng vây, nhưng hiện tại Cao chỉ huy sứ dẫn người đến đây, chúng ta tổng cộng có chừng gần bảy trăm người, hơn nữa chúng ta đang ở bên trong tòa thành phủ là hoàng cung Tử Hạ cũ, kiến tạo vô cùng chắc chắn, do đó nếu bố trí thích đáng, khẳng định có thể phòng thủ một thời gian ngắn, mà bên ngoài Vương, Tào cùng các chỉ huy sứ nghe thấy động tĩnh trong thành, nhất định sẽ mau chóng dẫn binh tới cứu, đến lúc đó chúng ta liền an toàn!
Ở góc độ của thủ lĩnh hộ vệ, an toàn của Triệu Hạo so với bất cứ chuyện gì khác đều trọng yếu hơn cho nên y thường chọn phương án ổn thỏa nhất, lúc trước vì ít người, vạn bất đắc dĩ mới quyết định mạo hiểm lao ra, nhưng hiện tại lực lượng phòng thủ cũng đủ, đương nhiên ở lại trong phủ thành chủ phòng thủ mới an toàn nhất.
Tuy nhiên Triệu Hạo nghe thủ lĩnh hộ vệ nói cũng chau mày, đặc biệt nhìn thấy cách đó không xa đã mơ hồ xuất hiện một vài bóng dáng tàn dư Tử Hạ, điều này làm cho trong lòng y càng thêm hoảng sợ, căn bản không dám ở lại thêm nữa cho nên trong khi tức giận liền quyết định nói:
- Không cần phải nói nữa, bổn vương không thể đem tính mạng giao vào tay đám người Vương Đán đó, vẫn là giết mở trùng vây an toàn hơn một chút.
Khi Triệu Hạo nói tới đây lại quay đầu hướng về Cao chỉ huy sứ nói:
- Cao chỉ huy sứ, hiện tại ngươi dẫn theo tướng sĩ ở phía trước mở đường, giết tới bảo vệ bổn vương đi ra ngoài!
Nhìn thấy Triệu Hạo ngoan cố muốn giết mở trùng vây, thủ lĩnh hộ vệ càng thêm sốt ruột, y hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, lúc này trong đêm tối căn bản không thấy rõ tình hình chung quanh, hơn nữa trong thành tất cả đều là phản quân, vài trăm người bọn họ này nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng nếu chẳng may rơi vào trong đống phản quân, phỏng chừng không được bao lâu cũng sẽ bị tiêu diệt, đặc biệt y còn biết thủ hạ của Cao chỉ huy sứ chính là binh sĩ thuộc hạng không ra gì, những người này trên chiến trường căn bản không đáng tin.
Nghĩ đến điều này, thủ lĩnh hộ vệ vốn còn muốn khuyên nữa, nhưng Triệu Hạo lại vung tay lên cắt lời y, sau đó để Cao chỉ huy sứ lập tức mang binh bảo vệ mình đi ra ngoài, điều này làm cho thủ lĩnh hộ vệ cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể động viên tinh thần huynh đệ xung quanh để chuẩn bị sẵn sàng, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ Triệu Hạo giết mở vây ra ngoài.
Triệu Hạo đối với chuyện trên chiến trường căn bản một góc nhỏ cũng không hiểu, y cũng không biết rằng phá vây vào buổi tối kỳ thật không phải người càng nhiều thì càng an toàn, đặc biệt còn là đám thủ hạ của Cao chỉ huy sứ, những tên Cấm quân kinh thành chưa từng lên chiến trường, lập tức khiến cho mục tiêu của bọn họ tăng lên đáng kể, tốc độ cũng chậm lại, kết quả bọn họ vừa mới ra khỏi phủ thành chủ không bao lâu đã lập tức gặp phải hai đám dư nghiệt Tử Hạ kêu gào lao đến.
Những tên dư nghiệt Tử Hạ này không biết chui ra từ khi nào, một đám trần như nhộng, trong tay quơ quào nhiều loại vũ khí, vừa nhìn đã biết không phải quân chính quy nhưng lại vô cùng hung hãn, nhìn thấy quân Tống đã tiến lên chém giết. Hơn nữa trên đường đi đều là thi thể của quân Tống, điều này làm cho Cao chỉ huy sứ vô cùng đau lòng, bởi vì những người chết này đều là thủ hạ của gã.
Nhìn thấy nhiều người bị chết trong tay phản quân như vậy, Cao chỉ huy sứ cũng đỏ cả mắt, đặt biệt khi hai đám dư nghiệt Tử Hạ giết tới, gã nóng đầu lên rút yêu đao ra hét lớn một tiếng:
- Giết!
Có lẽ là nhìn thấy chủ tướng vẫn còn anh dũng như thế, binh lính đi theo phía sau Cao chỉ huy sứ rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí đón đầu phản quân đang giết tới, tuy nhiên có đôi khi dũng khí cũng không thể quyết định tất cả, đặc biệt đám người thủ hạ của Cao chỉ huy sứ này tất cả đều là mấy tên gia binh già sống an nhàn sung sướng, tuy rằng Cấm quân kinh thành cũng đã bắt đầu tiến hành chế độ thay phiên liên tục nhưng những người bọn họ vẫn chưa đến lượt, hơn nữa bên trên lại có Cao chỉ huy sứ che chở, bình thường huấn luyện cũng cực kỳ làm cho có lệ, lúc này đã ở trên chiến trường lập tức lộ nguyên hình.
Vẻn vẹn được một lát, khi thấy binh lính vọt lên phía trước bị phản quân hung hãn giết chết, máu tươi cùng đầu người bay tứ tung lập tức khiến cho tất cả những kẻ này đều không chịu nổi, không ít kẻ hét lên một tiếng xoay người bỏ chạy, kết quả có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, trong nháy mắt đám người xông lên tất cả đều chạy trở về.
- Xông lên mau, tất cả xông lên hết cho ta!
Nhìn thấy bọn thủ hạ chẳng hăng hái chút nào, Cao chỉ huy sứ tức giận cầm lấy yêu đao chém lung tung, nhưng bởi vì có câu “Binh bại như núi đổ”, chỉ dựa vào một mình gã căn bản không thể ngăn cản quân đội bắt đầu tan tác, thậm chí những tên chạy trốn đó trong lúc hoảng hốt chạy bừa lại làm nhiễu loạn cả đội ngũ hộ vệ đang bảo vệ cho Triệu Hạo, điều này làm cho thủ lĩnh hộ vệ cũng vừa tức vừa giận, liên tiếp chém sáu bảy tên lính đào ngũ, lúc này mới khiến đám người chạy trốn không dám xông bừa vào nữa.
- Lúc này… Lúc này làm thế nào mới tốt đây?
Triệu Hạo cũng không ngờ thủ hạ của Cao chỉ huy sứ vài trăm tên đều là đồ bỏ đi, chỉ có điều trong nháy mắt bọn chúng cũng đã chạy trốn hơn phân nửa, mà phản quân hung hãn này lại càng thuận thế giết tới đây, hiện bên cạnh y chỉ còn lại một trăm tên hộ vệ, chỉ trông vào những người này sợ rằng căn bản không thể ngăn cản được phản quân, chẳng lẽ hôm nay gã thật sự phải chết ở chỗ này?