- Thả!
Vương Đán gầm lên giận dữ, quân Tống trước mặt y liền buông đoạn dây thừng trong tay ra, một khúc gỗ lớn lập tức lăn xuống theo triền núi. Quân Tử Hạ đang tấn công ở dưới núi nhìn thấy khúc gỗ lăn xuống đều chạy trốn tán loạn. Đáng tiếc, dù họ có chạy nhanh như thế nào cũng thua tốc độ lăn của khúc gỗ, kết quả không ít người bị chẹn tại chỗ đến hộc máu, cho dù không chết cũng trọng thương.
Một đống gỗ lại lăn xuống về phía quân Tử Hạ khiến cho họ tạm thời không dám tiến lên lần nữa. Vương Đán thấy vậy đắc ý cười lớn, sau đó giải thích vài câu với Đô đầu ở bên cạnh rồi xoay người đi vào một mảnh đất bằng phẳng trong núi. Triệu Hạo và đám người Tào Chỉ huy sứ đang ở đây đợi y.
Nói đến Triệu Hạo, bọn họ cũng thật là xui xẻo, vốn dĩ định cố thủ trong phủ Hạ Vũ đợi cứu viện, nhưng không ngờ Lưu Càn Thiên đã sớm cho người đào kênh dẫn nước của các nhánh sông thượng lưu của sông Thái Ân tới phủ Hạ Vũ. May mà phủ Hạ Vũ địa thế tương đối cao nên nước lũ tràn vào thành không nhiều, thậm chí là không có ai thương vong, nhưng cũng khiến cho phủ Hạ Vũ rơi vào tình trạng ngập lụt.
Ngoài ra, vì nước lũ đến quá đột ngột nên mấy người Vương Đán cũng không có sự chuẩn bị, kết quả không ít đồ đạc vật tư đã bị ngập trong nước. Đồ đạc gì khác thì không sao, nhưng quan trọng là hỏa khí bị dính nước thì tạm thời không thể sử dụng được. Điều này khiến cho sức chiến đấu của đám người Vương Đán giảm đi đáng kể. Dù sao, hỏa khí cũng là vũ khí mang tính dấu hiệu lớn nhất của quân Tống, bình thường trên chiến trường chỉ cần xuất hiện hỏa khí thì gần như Đại Tống có thể nắm chắc phần thắng.
Vào ngày phủ Hạ Vũ bị ngập trong nước lũ, Lưu Càn Thiên liền chỉ huy quân đội tấn công mạnh mẽ. Lần này không còn tấn công làng nhàng như những lần trước nữa, mà là tấn công thực sự. Tuy sức chiến đấu của quân Tử Hạ không mạnh nhưng số lượng của chúng cũng đông gấp vài lần, hơn nữa quân Tống đã mất đi phần lớn hỏa khí nên khiến cho mấy người Vương Đán khá khổ sở, thậm chí có những lúc không ngăn cản nổi, chiến tuyến cũng phải lui về.
Nhìn thấy tình hình này, Triệu Hạo sợ tới mức người mềm nhũn. May mà có các lão tướng trên chiến trường như Vương Đán và Tào Chỉ huy sứ, sau khi co phòng tuyến lại cuối cùng đã ổn định được chiến tuyến, Lưu Càn Thiên cũng khó lòng tiến thêm được nữa. Điều này khiến cho Triệu Hạo tự tin lại ít nhiều.
Tuy chiến tuyến đã ổn định lại nhưng khắp nơi trong phủ Hạ Vũ đều là nước, thậm chí cả chỗ ngủ cũng không còn. Càng tệ hơn đó là Lưu Càn Thiên dùng máy bắn đá để bắn xác người vào trong thành. Những xác người này ngâm ở trong nước không bao lâu sẽ bốc mùi, dẫn đến dịch bệnh. Chiêu này có thể nói là vô cùng độc ác.
Trong tình hình này, mấy người Vương Đán lập tức thảo luận và đề nghị Triệu Hạo rút khỏi phủ Hạ Vũ, vì nếu tiếp tục ở trong thành thì chỉ còn đường chết. Về nơi rút lui họ cũng đã nghĩ ổn thỏa. Phía tây nam của phủ Hạ Vũ có một ngọn núi tương đối cao, nước lũ nhất định không ngập đến, hơn nữa, nhờ địa thế của ngọn núi cũng khiến cho họ dễ dàng phòng thủ hơn.
Triệu Hạo lúc này đã sợ đến mất hết tinh thần, chỉ ước có thể rời khỏi phủ Hạ Vũ đầy nước và thi thể này ngay lập tức cho nên liền gật đầu ngay. Mấy người Vương Đán lập tức tập kết quân đội, tìm cơ hội phá vòng vây của Lưu Càn Thiên để thoát ra ngoài, sau đó một mặt giao chiến với Lưu Càn Thiên một mặt lui đến đỉnh núi này cố thủ. Bây giờ đã vài ngày trôi qua, họ mượn địa thế dốc của ngọn núi đã đánh lùi được vô số lần tiến công của Lưu Càn Thiên, nhưng con số thương vong phải trả giá cũng không nhỏ.
- Đản Tử, thương vong ở bên ngươi thế nào?
Vương Đán vừa mới đi tới vùng đất bằng phẳng trên sườn núi, Tào Chỉ huy sứ đang ngồi gặm quả ở đó liền cất giọng hỏi. Lương thực của họ lúc này còn lại rất ít vì khi còn ở trong thành bị mất một số đồ đạc vật tư trong đó có cả lương thực. May mà khắp nơi trong núi đều là cây, không thiếu quả dại, ngoài ra cũng không thiếu thú rừng cho nên có thể giúp họ giảm bớt nguy cơ thiếu lương thực.
- Về cơ bản thì không có thương vong gì. Lưu Càn Thiên nhiều lần phái binh lính tấn công đều không được và phải rút lui. Ta đoán gã cũng sắp nản lòng rồi, không bao lâu nữa sẽ rút quân thôi.
Vương Đán lúc này cũng ngồi xuống cầm một quả dại cắn một miếng rồi nói. Lương thực của họ đã sắp hết, bây giờ chỉ có thể dựa vào hoa quả để lót dạ.
- Vậy là tốt rồi, theo tính toán thời gian thì có lẽ viện quân của Hô Diên Tướng quân cũng tới rồi. Ta lại hy vọng đám người Lưu Càn Thiên không rút quân, đến lúc đó có thể một lưới bắt gọn bọn chúng.
Tào Chỉ huy sứ nói.
- Nghĩ thì hay lắm, nhưng Lưu Càn Thiên không phải kẻ ngốc, tuyệt đối sẽ không ở lại để giáp mặt với kẻ địch từ hai phía.
Lúc này viên chỉ huy sứ dáng người thấp bé cũng nói rồi lại tiếp tục cúi đầu thay thuốc cho vết thương trên đùi mình. Hôm trước vì ngăn cản phản quân Tử Hạ tấn công, y đã tự mình ra trận và bị kẻ thù đuổi giết, kết quả bị kẻ địch chém một đao, may mà không bị thương quá nặng, hơn nữa vết thương cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng.
- Nhưng cũng phải nói, con người của Lưu Càn Thiên quả là khó đoán, không ngờ gã đã sớm cho người đào kênh đào, hơn nữa còn khiến cho cả thành Hạ Vũ bị ngập trong nước. Nhưng ta đoán những người dân Tử Hạ ở trong thành lần này đều thảm rồi.
Tào Chỉ huy sứ lại nói. Lần này bị thiệt hại nặng bởi Lưu Càn Thiên, Tào Chỉ huy sứ vô cùng không phục, đáng tiếc hiện giờ thế cục không ngang bằng, nên bây giờ tất cả hy vọng đều phải đặt trên người viện quân của Hô Diên Bình.
- Các vị tướng quân, viện quân của chúng ta rốt cuộc khi nào mới tới?
Đúng lúc này, Triệu Hạo vốn dĩ chỉ ngồi một chỗ không nói gì đã uể oải lên tiếng. Mặt Triệu Hạo tái nhợt giống như bị bệnh. Trước đó, khi từ trong thành ra, Triệu Hạo không hề bị thương, nhưng khi vừa vào núi, mỗi ngày đều phải ăn hoa quả chống đói, đám người Vương Đán thì không sao nhưng dạ dày Triệu Hạo thì không chịu nổi, đã bị tiêu chảy mấy ngày hôm nay. Triệu Hạo cảm giác, nếu cứ tiếp tục như thế này thì mình có thể sẽ chết ở đây mất.
- Điện hạ đừng nóng lòng, Lưu Càn Thiên làm cho phủ Hạ Vũ ngập lụt nên nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hành quân của Hô Diên Tướng quân. Vì thế chúng ta phải chờ thêm vài ngày cũng là chuyện rất bình thường.
Vương Đán lại nói.
- Haiz, hy vọng là như vậy.
Bây giờ Triệu Hạo đã không còn sức để hối hận nữa rồi. Bây giờ y chỉ có thể hy vọng viện quân của Hô Diên Bình đến sớm một chút, cứu mình thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này. Hơn nữa, Triệu Hạo đã quyết định, chỉ cần có thể an toàn trở về cảng Trầm Thủy thì sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện trấn an Lăng Châu nữa, sẽ lập tức cho người chuẩn bị thuyền để trở về phía bắc trở lại kinh thành, từ đó về sau chỉ ngoan ngoãn ở kinh thành, không rời đó nửa bước.