Phản quân của Lưu Càn Thiên chiếm đóng phủ Hạ Vũ, hơn nữa còn muốn sau khi kế hoạch tróc nã Triệu Hạo thất bại, lập tức suất lĩnh quân đội dời về phía tây nam, nơi đó là nơi mà sức ảnh hưởng của gã lớn nhất, cũng là nơi mà bộ lạc ủng hộ gã tập trung đông nhất, vốn là gã muốn sau khi chiếm được phủ Hạ Vũ, lấy nơi đó là nền tảng phát triển thế lực, nhưng kế hoạch hiện tại lúc này, chỉ có thể lui lại mà chờ lần sau thôi.
Tuy nhiên đối với phản quân của Lưu Càn Thiên, Đại Tống không thể ngồi yên không ngó ngàng, Hô Diên Bình sau khi giải cứu Triệu Hạo liền lập tức men theo phương hướng rút lui của Lưu Càn Thiên mà đuổi theo, hơn nữa so với Triệu Hạo, Hô Diên Bình có thể nói là vô cùng có kinh nghiệm trong việc giao tranh ở Lăng Châu nơi này, lúc đầu Tử Hạ chính là do y đưa binh xuống đánh đấy, y cũng biết chỉ dựa vào quân đội của Đại Tống thì khẳng định không được, cho nên trong quân đội mà y đưa đến lần này, ngoại trừ 3 vạn người là của quân đội Đại Tống, còn điều tập từ hậu phương 5 vạn đại quân được tổ thành từ thổ dân Tử Hạ, những thổ dân này đánh trận ở bình địa thì không được, nhưng đến rừng rậm thì lại là chiến sĩ trời sinh.
Đợi khi quân đội thổ dân đến, Hô Diên Bình lập tức suất lĩnh 8 vạn đại quân đuổi theo, trước đó y đã phát hiện tuyến đường rút quân của Lưu Càn Thiên, lại có thổ dân quen thuộc rừng núi dẫn đường, cuối cùng chỉ tốn 4 ngày, Hô Diên Bình đã tìm được đội chủ lực rút lui của Lưu Càn Thiên, ngay sau đó liền phát động tiến công.
Đối với truy kích của quân Tống, Lưu Càn Thiên cũng đã sớm có chuẩn bị, chỉ là gã không ngờ động tác của Hô Diên Bình lại nhanh như vậy, căn bản là không cho gã có thời gian để phản ứng, phía sau đã toàn là truy binh của Đại Tống, đối với loại tình huống này, gã cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lui, dọc đường trả một cái giá thương vong không nhỏ cuối cùng mới đến được vùng đất của bộ lạc thổ dân.
Lúc trước sau khi Triệu Nhan diệt Tử Hạ, chủ yếu là tiêu diệt quân chính quy dưới tay Lưu Thiên Đạo mà không hề động đến thế lực bộ lạc địa phương, dù gì thì những thế lực bộ lạc này tuy đều không phải là rất mạnh, nhưng số lượng đông đảo, hơn nữa quan hệ đôi bên dây mơ rễ má. Rút dây thì động rừng, muốn hoàn toàn thanh trừ căn bản là không khả thi cho lắm, trừ phi y hạ lệnh tiến hành một cuộc đồ sát lớn phi nhân tính, tuy nhiên cho dù là vậy, Đại Tống cũng phải trả một cái giá khổng lồ, quả thật là có chút không đáng.
Cũng chính vì những nguyên nhân trên cho nên từ sau khi Lăng Châu được thành lập cũng áp dụng thái độ cam chịu đối với thế lực bộ tộc của địa phương, pháp lệnh của Đại Tống cũng không truyền đến những bộ lạc này, giống như là những vương quốc độc lập vậy, cũng nhờ Lăng Châu cách khu vực đầu não của Đại Tống quá xa cho nên triều đình Đại Tống mới dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của bọn họ.
Tuy nhiên trải qua mấy năm phát triển này, Lăng Châu từ sớm đã không còn là Tử Hạ trước kia nữa, đặc biệt là cùng với sự phát triển của việc mua bán trên biển, nền kinh tế của vùng duyên hải phía đông Lăng Châu cũng tăng trưởng rất nhiều, không ít thế lực địa phương đều nhờ vậy mà được lợi, mức sống cũng được nâng lên rõ rệt, những bộ lạc được lợi này cũng dần dần chấp nhận nền thống trị của Đại Tống, sức ảnh hưởng của bộ lạc ở địa phương cũng không ngừng giảm bớt, mà ngược lại sức ảnh hưởng của triều đình càng ngày càng lớn, tin rằng không bao lâu nữa, những bộ lạc địa phương này sẽ theo đó mà tan rã.
Tuy nhiên so với vùng duyên hải phía bắc, ảnh hưởng mà phía nam Lăng Châu chịu lại khá ít, đa số các bộ lạc vẫn giống như trước đây. Đây cũng là nơi ủng hộ Lưu Càn Thiên hoạt động, dưới sự âm thầm hoạt động của Lưu Càn Thiên, không ít bộ lạc phía tây, đặc biệt là phía tây nam đã trở thành người ủng hộ cho Lưu Càn Thiên, lần này Lưu Càn Thiên tạo phản, đại quân phản loạn dưới tay đều được triệu tập từ trong những bộ lạc này.
Vốn dựa theo chính sách của Đại Tống đối với các bộ lạc địa phương Lăng Châu, quân đội Đại Tống thường thì sẽ không động võ với bộ lạc, dù gì nếu làm như vậy ảnh hưởng quả thật là quá lớn, đây cũng là nguyên nhân mà Lưu Càn Thiên cứ luôn chạy trốn về phía tây nam, bởi vì chỉ cần đến đó, gã liền có thể trực tiếp xé lẻ phản quân ra, trở về bộ lạc của mình, còn gã cũng có thể ẩn náu trong những bộ lạc này, đến lúc đó nếu quân đội Đại Tống dám động thủ với những bộ lạc này, khẳng định sẽ khiến cho tập thể những bộ lạc này đánh trả, do đó dẫn đến càng nhiều nhiễu loạn hơn.
Đáng tiếc là lần này Lưu Càn Thiên lại coi thường quyết tâm của Đại Tống rồi, Hô Diên Bình trước khi suất lĩnh quân dẹp loạn đã nhận được thư của Triệu Nhan, bảo y không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt đám dư nghiệt Tử Hạ Lưu Càn Thiên này, mặt khác thế lực bộ lạc của Lăng Châu cũng đã ảnh hưởng đến sự phát triển của Lăng Châu, trước đây không động đến chúng là vì ảnh hưởng quá lớn, nhưng những năm nay Đại Tống đã tiến hành phân hoá những bộ lạc này, ví dụ như bộ lạc vùng duyên hải đã nhào vào vòng tay của Đại Tống, những bộ lạc phía tây nam còn lại này cũng không khó giải quyết.
Chính vì những nguyên nhân trên cho nên đại quân của Hô Diên Bình vẫn luôn bám riết lấy Lưu Càn Thiên, cho dù đối phương trốn vào trong đàn bộ lạc tây nam và xé nhỏ phản quân ra phân tán đến các bộ lạc, giống như là trong thoáng chốc liền biến mất vậy, nhưng Hô Diên Bình vẫn đuổi đến đây, sau đó triệu tập thủ lĩnh của các bộ lạc, hy vọng bọn họ sẽ giao hết toàn bộ người tham gia phản loạn ra.
Đối với yêu cầu của Hô Diên Bình, những bộ lạc này lại liên hợp lại, nhất trí nói trong bộ lạc của mình không hề có người tham gia phản loạn gì cả, càng không biết Lưu Càn Thiên gì đó. Theo họ thấy, nơi này của mình người đông thế mạnh, có câu pháp luật không thể trị số đông, đại quân của Hô Diên Bình tuy là lợi hại, nhưng cũng không thể giết hết bọn họ được.
Tuy nhiên lần này những bộ lạc này lại tính sai rồi, sau khi bị những bộ lạc này cự tuyệt, Hô Diên Bình lập tức xé toạt gương mặt vốn hiền lành xuống, giơ đao lên liền hạ tử thủ đối với những bộ lạc này, trong vòng 10 ngày liên tiếp diệt 10 bộ lạc lớn, hơn nữa trước đó y đã điều tra kỹ, 10 bộ lạc này chính là những bộ lạc lớn nhất âm thầm ủng hộ Lưu Càn Thiên, một nửa phản quân dưới tay của Lưu Càn Thiên đều xuất ra từ những bộ lạc này.
Liên tiếp 10 ngày đồ sát đẫm máu, vô số đầu người lăn trên mặt đất, thậm chí vì để làm những thổ dân Tử Hạ này kinh sợ, Hô Diên Bình lệnh cho những tướng sĩ thủ hạ chất đầu người thành một đài quan sát thật cao, xa xa nhìn lại giống như một ngọn núi nhỏ vậy, lần này khiến cho những bộ lạc còn lại đều sợ tái mặt, một vài bộ lạc nhát gan sau khi cân nhắc, cuối cùng giao những tộc nhân lúc trước tham gia phản loạn ra, dù gì thì so với toàn tộc bị diệt, hy sinh một bộ phận tộc nhân để bảo vệ những người khác tuyệt đối là có lời.
Bất quá đối với biểu hiện của những bộ lạc này, Hô Diên Bình vẫn cảm thấy không hài lòng, bởi vì tốc độ giao người của bọn họ quá chậm, hơn nữa y cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lưu Càn Thiên, cho nên sau mấy ngày, y lại lần nữa suất lĩnh đại quân liên tục đồ sát mấy bộ lạc, lần này cuối cùng cũng khiến những bộ lạc còn lại sợ đến vỡ mật, tất cả thổ dân tham gia phản loạn rất nhanh liền bị giao ra hết, hơn nữa còn có rất nhiều thông tin liên quan đến Lưu Càn Thiên cũng được đưa lên, nhờ những tin tức này, Hô Diên Bình rất nhanh đã tìm ra tung tích của Lưu Càn Thiên, đồng thời bắt đầu tiến hành bắt giữ gã, tuy rằng tạm thời vẫn chưa bắt được người những cũng không còn có bộ lạc nào dám hiệp trợ cho Lưu Càn Thiên nữa, hẳn là không mất bao lâu, Lưu Càn Thiên sẽ bị sa lưới thôi.
Đối với chuyện đuổi bắt Lưu Càn Thiên, Triệu Hạo không hề đích thân tham dự mà lưu lại ở hậu phương, kỳ thật y cũng rất muốn tự tay bắt lấy tên Lưu Càn Thiên suýt chút nữa hại chết mình lại, tuy nhiên Hình Thứ lại khuyên y không nên mạo hiểm nữa, cuối cùng y chỉ có thể nghe theo ý kiến của ông ta, tạm thời trở về cảng Trầm Thuỷ chờ tin tức.
Sau khi chiến báo trong khoảng thời gian này của Hô Diên Bình không ngừng được truyền về, Triệu Hạo cuối cùng cũng thở phào, đối với thủ đoạn lãnh khốc của Hô Diên Bình cũng không phản đối gì, mà ngược lại cảm thấy cuối cùng đã báo được thù cho mình, tuy nhiên y cũng đích thân hạ một mệnh lệnh cho Hô Diên Bình, đó chính là nhất định phải bắt sống Lưu Càn Thiên, y nhất định phải nhìn xem mặt mũi của tên này rốt cuộc ra sao. Ngoài ra Triệu Hạo cũng chỉnh lý một chút tình huống Lăng Châu bên này, sau đó báo lại chi tiết lên triều đình.
Chẳng qua là ngay cả Triệu Hạo cũng không ngờ tới, chiến báo mà y gửi về cho triều đình lại khiến cho triều đình bị chấn động không nhẹ, trước tiên là một vài gián quan tỏ vẻ oán giận đối với việc đồ sát của Hô Diên Bình ở Lăng Châu, cho rằng Hô Diên Bình quả thật là lạm sát kẻ vô tội, tuy rằng đó là thổ dân, nhưng Lăng Châu đã trở thành lãnh thổ của Đại Tống, cho nên những thổ dân đó cũng được xem là người Tống, mà Hô Diên Bình lại mượn cớ dẹp loạn lạm sát con dân Đại Tống, quả thật là tàn bạo bất nhân, cho nên bọn họ kiến nghị triều đình bắt Hô Diên Bình về để hỏi tội.
Ngàn vạn lần đừng xem thường sức mạnh của những gián quan đó, tuy là chức quan của họ không cao nhưng quyền lực nắm trong tay lại rất lớn, thậm chí ngay cả mấy vị tướng công cũng có thể bị bọn họ buộc tội đến nỗi bị lật đổ, có lúc ngay cả Triệu Nhan cũng bị gián quan buộc tội, đương nhiên lấy địa vị bây giờ của hắn, lời buộc tội của những gián quan này đối với hắn căn bản là không có tác dụng gì.
Lý do mà những gián quan này buộc tội Hô Diên Bình cũng không thể nói là sai được, dù gì thì dưới ảnh hưởng của Nho gia, hành vi đồ sát quy mô lớn như vậy của Hô Diên Bình đã phạm phải quan niệm “nhân”, rất nhiều sĩ phu đều phản cảm đối với hành vi đồ sát quy mô lớn này của quân đội, bởi vậy cùng với sâm tấu của những gián quan kia cũng thu hút không ít quan viên tham dự, đều buộc tội cách làm này của Hô Diên Bình, trong lúc nhất thời trên triều đình có không ít người đều đòi cắt chức Hô Diên Bình, đồng thời áp giải về kinh thẩm vấn.
Đối với chuyện buộc tội Hô Diên Bình trên triều đình, Triệu Nhan cũng sớm nhận được tin, hắn đương nhiên không thể ngồi không mà không ngó ngàng gì, cho nên dưới sự thúc đẩy của hắn, đám người lấy Tô Tụng làm đầu cũng bắt đầu phản kích, bọn họ chủ yếu là phân tích tình hình địa phương Lăng Châu, tỏ rõ cách làm này của Hô Diên Bình mới có thể giải quyết triệt để vấn đề của Lăng Châu, cho nên Hô Diên Bình chẳng những không sai, mà ngược lại có công lớn, chính vì cách làm này của y, hoàn toàn loại trừ được khả năng Lăng Châu lại lần nữa phát sinh phản loạn.
Hai thế lực trên ở trên triều không ngừng tranh cãi, khiến cho Cao Thái Hậu vô cùng khó xử, bà cũng biết Hô Diên Bình là người của Triệu Nhan, nếu có thể hỏi tội Hô Diên Bình, khẳng định có thể làm suy yếu ảnh hưởng của Triệu Nhan trong quân đội, nhưng bà cũng biết nếu làm vậy, rất có thể sẽ hoàn toàn chọc giận Triệu Nhan, đến lúc đó giữa bà và Triệu Nhan rất có thể bởi vì vậy mà trở mặt, đây cũng là việc mà bà không hề muốn nhìn thấy, dù gì thì hiện giờ Triệu Nhan không quản chuyện trên triều khiến bà có thể nắm hết quyền hành, nhưng nếu Triệu Nhan đứng ra tranh quyền với bà, vậy bà sẽ mất nhiều hơn được.
Cao Thái Hậu do dự hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được biện pháp giải quyết tốt nào, tuy nhiên lúc này lại bỗng nhiên có người đưa ra một đề nghị tuyệt diệu cho bà, khiến bà ngay lập tức cảm thấy trời quang mây tạnh.