Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 861 - Chương 861: Chí Hướng Của Triệu Giai

Chưa xác định
Chương 861: Chí hướng của Triệu Giai

Biển xanh thăm thẳm, một đội tàu do hàng chục chiến hạm tạo thành đang chậm rãi đi về phía trước, Triệu Giai đứng ở trên boong thuyền nhìn phong cảnh, trên mặt cũng lộ ra thần sắc mê say, sở dĩ y ghi danh vào Học viện Hải quân, cũng là bởi vì y si mê nơi hải ngoại biển rộng trước mắt thật mênh mông thần bí, y muốn dùng hai tay của mình vạch tấm màn bí ẩn của hải dương.

- Giai ca nhi, nghĩ gì thế?

Đúng lúc này, Triệu Giai nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của một người, sau đó chỉ thấy một người cùng tuổi với y nhưng lại hết sức cao lớn cường tráng đi tới, đồng dạng tay vịn mép thuyền nhìn phía xa.

- Không có gì, chỉ là đang nghĩ biển rộng cuối cùng có cái gì? Phụ thân nói thế giới này rất lớn, nhưng bảy phần trở lên đều là hải dương, biển rộng bát ngát như thế, khẳng định cất giấu rất nhiều bí mật, chỉ là suy nghĩ ở trong đầu một chút, cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy hết sức kích động rồi.

Triệu Giai liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó tiếp tục nhìn biển rộng thần bí, vẻ mặt mê say mở miệng nói.

- Ngươi thật là bị biển rộng mê hoặc, có điều biển rộng tuy rằng thần bí, nhưng đồng thời cũng đầy nguy hiểm, điểm ấy ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Chỉ thấy thiếu niên cao lớn cường tráng cười nhắc nhở. Y tên là Dương Sĩ Lượng, là con thứ hai của Dương Hoài Ngọc vừa vặn cùng tuổi với Triệu Giai, hai người khi ở tiểu học đã là bạn đồng học, hơn nữa còn cực kỳ thân, càng khéo chính là hai người đều hết sức hứng thú với hải quân, cho nên năm trước đều ghi danh Học viện Hải quân, hiện tại trở thành học sinh năm thứ hai, lần này rời bến chính là để huấn luyện thao tác thực tế trên biển cho bọn họ.

- Ta đương nhiên biết có nguy hiểm, tuy nhiên cũng chính là nguy hiểm mới khiến cho biển rộng càng thêm mê người, từ nhỏ ta đã mơ ước có một ngày có thể rong ruổi mở mang hải vực, hiện tại cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện này rồi.

Triệu Giai lúc này mỉm cười mở miệng nói, mặc dù y là Vương thế tử nhưng đối với y mà nói, thân phận gì địa vị gì cũng không bằng nơi biển rộng thần bí đầy mê hoặc này.

- Thật không rõ ràng đầu óc của ngươi là sao thế, dù sao ta tham gia hải quân chỉ là vì kiến công lập nghiệp, ông nội và phụ thân ta đều là tướng lĩnh lục quân, đánh giặc trên mặt đất bọn họ khiến ai cũng sợ, nhưng nếu ra tới trên biển, nói ra không sợ ngươi chê cười, đừng nhìn cha ta ở trong quân đội uy phong lẫy lừng, nhưng lại sợ nước, nếu ngươi đem ông ném vào trong nước, tuyệt đối sẽ như một quả cân dường như chìm tới đáy luôn!

Khi Dương Sĩ Lượng nói xong lời cuối cùng, cũng lộ ra vài phần tươi cười, y chính là một người vô tâm vô phế, phụ thân của mình cũng dám lấy ra trêu ghẹo.

- Ha ha. Không nghĩ tới Dương tướng quân vẫn còn có yếu điểm như vậy.

Triệu Giai nghe đến đó cũng cười to nói, ở trong ấn tượng của y, Dương Hoài Ngọc gần như là một tướng lĩnh toàn năng, bất kể đối mặt với tình huống như thế nào, đối phương đều điềm tĩnh tự nhiên, lại không nghĩ rằng ông sẽ sợ nước, y thật đúng là muốn nhìn xem bộ dạng sau khi rơi xuống nước của ông là cái dạng gì nữa trời?

- A, hai người các ngươi nói cái gì mà vui vẻ như vậy?

Đúng lúc này. Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng chợt nghe phía sau vang lên giọng nói của một người, sau đó chỉ thấy một thiếu niên dáng người thấp bé. Nhưng lại hết sức xốc vác đi tới, mang trên mặt nụ cười sáng lạn.

- Chúng ta vừa rồi đã nhìn thấy một mỹ nhân ngư trong biển.

Dương Sĩ Lượng đoán chừng là không muốn để cho người khác biết việc đáng xấu hổ của phụ thân, cho nên lúc này mới cười nói sang chuyện khác, y biết rằng người trước mắt kia nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với đề tài này.

- Mỹ nhân ngư! Ở đâu? Ở đâu?

Quả nhiên thiếu niên vừa nghe đến mỹ nhân ngư lập tức ánh mắt sáng lên, vọt tới mép thuyền liền nhìn xuống. Đáng tiếc y nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy một khoảng biển rộng bát ngát, điều này làm cho y không khỏi trừng mắt nhìn Dương Sĩ Lượng một cái nói:

- Sĩ Lượng ngươi tên khốn khiếp này có phải lại gạt ta hay không?

- Ha ha ha ha…

Nhìn thấy bộ dáng của đối phương, Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng không khỏi cùng nhau cười ha hả, thiếu niên tên là Lý Thành, cùng tuổi, cũng xuất thân là con nhà tướng, giống với Triệu Giai, đều là học sinh Học viện Hải quân, hơn nữa người này là một tên háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ liền không kìm lòng được, y tin tưởng mỹ nhân ngư trong truyền thuyết là có thật, mơ ước lớn nhất chính là bắt một mỹ nhân ngư trở về sưởi ấm bên giường, thậm chí sở dĩ y tham gia Học viện Hải quân, có nguyên nhân lớn chính là muốn tìm kiếm được mỹ nhân ngư.

Nhìn thấy bộ dạng Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng, Lý Thành buồn bực quát to một tiếng, tiến lên cùng đùa giỡn, ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cãi nhau ầm ĩ cũng đều là chuyện rất bình thường, đặc biệt sau khi lên thuyển biển, bị bó buộc trong một không gian nhỏ hẹp, cảnh này khiến ba người cũng chỉ có thể thông qua phương thức này để làm vơi bớt đi cảm giác nhàm chán.

Sau khi đùa giỡn một hồi, ba người nằm ở mép thuyền tiếp tục nhìn biển rộng ở phía trước, lúc này chỉ thấy Lý Thành bỗng nhiên cười ha hả mở miệng nói:

- Giai ca nhi, nghe nói trong thành Nam Dương chúng ta sắp tới có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, lần này ta nhất định phải làm quen một phen, nếu có thể thu vài vị tiểu thiếp di tộc vậy thì càng tốt hơn!

- Háo sắc!

Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng gần như đồng thanh nói, Lý Thành người này cái gì cũng tốt, ở Học viện Hải quân thành tích cũng hết sức ưu tú, thậm chí có phương diện ngay cả hai người bọn họ cũng mặc cảm, nhưng y lại duy chỉ có một khuyết điểm là háo sắc, chớ nhìn y mới mười lăm tuổi, cũng đã làm cho thị nữ bên cạnh mình ễnh bụng rồi, hiện tại đã làm cha, hơn nữa người này tính vốn chẳng kiêng kị, đặc biệt cảm thấy hứng thú với mỹ nhân dị tộc, thậm chí ngay cả mỹ nhân ngư cũng muốn bắt lên giường, chưa nói tới việc trên đời này có mỹ nhân ngư hay không, chỉ riêng đủ loại chủng tộc rộng lớn trên thế giới cũng là điều bọn họ chưa thể lí giải rồi.

Vốn Triệu Giai bọn họ học tập ở Học viện Hải quân Quảng Châu, tuy nhiên làm tướng lĩnh hải quân cũng không thể chỉ học tập lý luận, thao tác thực tế cũng quan trọng hơn, cho nên một tháng trước bọn họ lần đầu tiên cùng hai trăm học viên học việc hải quân hộ tống một chi hạm đội hải quân ra khơi, một đường hướng về phương nam tới cảng Nam Dương.

Nam Dương cảng mà Đại Tống thiết lập ở Nam Dương, kỳ thật chính chỗ eo biển Malacca vắt sang biển đông, là vị trí của Singapore đời sau. Triệu Nhan đã sớm biết tầm quan trọng của eo biển Malacca, cho nên vẫn muốn đem quyền khống chế eo biển Malacca nắm trong tay, nhưng thổ dân vương quốc Malacca đã kinh doanh nhiều năm, eo biển này cũng có không ít thổ dân nắm giữ cảng, hải quân Đại Tống tuy mạnh nhưng nơi này dù sao cách quốc thổ Đại Tống quá xa, muốn hoàn toàn tiêu diệt thổ dân cũng không phải một chuyện dễ dàng cho nên hắn quyết định tiến dần từng bước, đầu tiên là thành lập một bến cảng ở phía đông Malacca, chính là cảng Nam Dương mà bọn người Triệu Giai sắp tới.

Nói tới việc thành lập cảng Nam Dương cũng không phải là một chuyện dễ dàng, eo biển vốn chính là một thủy đạo hoàng kim, thổ dân địa phương dựa vào thủy đạo tích lũy một lượng của cải to lớn, cho nên đối với Đại Tống bỗng nhiên nhúng tay vào, bọn họ tự nhiên sẽ không đồng ý, vì thế bọn họ từng mấy lần tổ chức đội tàu giao thủ cùng Đại Tống, đáng tiếc chiến hạm của Đại Tống tuy rằng không nhiều lắm, nhưng sức chiến đấu cũng là vô cùng dũng mãnh, mỗi lần như vậy tàu của bọn thổ dân đều bị đánh cho đại bại, trải qua vài lần giáo huấn, thổ dân nơi này mới thành thật, đồng thời cũng chấp nhận để Đại Tống thống trị cảng Nam Dương.

Triệu Giai bọn họ ở Quảng Châu đã nghe nói qua về cảng Nam Dương, mặc dù cảng mới thành lập một thời gian rất ngắn, nhưng bởi vì vị trí địa lý quá mức trọng yếu, cho nên Đại Tống cũng đầu nhập rất nhiều nhân lực vật lực, khiến cho Nam Dương cảng phát triển cực kỳ nhanh chóng, ngắn ngủi vài năm đã trở thành vùng trung tâm của Đại Tống ở Nam Dương, mặt khác Triệu Giai còn nhớ rõ, cha mình từng nói, ngày sau phát triển Nam Dương cảng mạnh như cảng Trầm Thủy, trở thành Nam Dương đệ nhất cảng, thậm chí có thể sánh ngang với cảng Quảng Châu.

Hạm đội đã rời khỏi Quảng Châu cảng một tháng, tuyến đường từ Quảng Châu đến Nam Dương cảng này cũng sớm đã bị thương nhân Đại Tống sờ thấu rồi, thuyền lui tới cũng vô cùng thường xuyên, dựa theo tốc độ chiến hạm, bọn họ vốn đã sớm tới Nam Dương cảng rồi, chẳng qua Triệu Giai bọn họ lần này không hề chỉ là vì tới Nam Dương cảng, chủ yếu vẫn là cơ hội cho những học viên này học tập về tri thức của hải dương, cho nên đoạn đường này cũng vừa đi vừa dừng để bọn họ có thể quen thuộc tình hình đường biển, có khi đám học viên Triệu Giai còn được phân lên thuyền riêng, những thuyền này đều do bọn họ lái, dùng cách này đến gia tăng kinh nghiệm thực tế.

Cũng chính bởi vì vậy cho nên hạm đội của Triệu Giai cũng là vừa đi vừa dừng, thậm chí khi đi ngang qua cảng Trầm Thủy ở Lăng Châu, bọn họ còn đi lên cảng du ngoạn một phen, vốn y nghe nói Nhị bá Triệu Hạo đang ở Lăng Châu, đáng tiếc lúc ấy Triệu Hạo dẫn người đi phủ Hạ Vũ, cho nên Triệu Giai cũng không thể gặp được đối phương, tuy nhiên đây đối với Triệu Giai mà nói thật ra là chuyện tốt, bởi vì y cũng không thích Nhị bá chút nào, thậm chí ban đầu khi ở kinh thành còn thường xuyên phát sinh mâu thuẫn với Triệu Quái – nhi tử của Triệu Hạo, vì thế đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận, hơn nữa y cũng biết phụ thân và Triệu Hạo quan hệ cũng không có gì đặc biệt, cho nên hiện tại không gặp đối phương cũng tránh việc phải ngượng ngùng.

Rời cảng Trầm Thủy, Triệu Giai bọn họ lại trải qua hơn một tháng nữa rong ruổi, cuối cùng rốt cuộc đi tới Nam Dương cảng, hạm đội của bọn họ đi vào cảng ở hải ngoại, chỉ thấy trên mặt biển nơi này khắp nơi nhiều loại thuyền biển, trong đó chẳng những có thuyền người Tống, cũng có không ít thuyền người Hồ.

Thuyền người Hồ hình thức thiên kì bách quái, bên cạnh Triệu Giai có lão hải quân đầy kinh nghiệm thậm chí chỉ bằng hình dạng những thuyền này đã có thể biết trên thuyền là của người Hồ, Triệu Giai khiêm tốn hỏi qua rồi mới biết được, nơi này có rất nhiều người Hồ, nhưng chủ yếu là người Thiên Trúc và người Ba Tư là chính, hơn nữa người Thiên Trúc và người Ba Tư cũng chỉ là một tên gọi chung, trong bọn họ còn chia nhỏ ra nữa, những điều này đều là những điều sau này Triệu Giai sẽ học.

Hải quân cảng Nam Dương trước đó cũng đã nhận được tin hạm đội của Triệu Giai bọn họ tới, đương nhiên bọn họ chỉ biết chi hạm đội này sẽ đưa một lớp học viên của Học viện Hải quân đến thực tập, cũng không biết trong đó có người nào đặc biệt, như thân phận Triệu Giai được nghiêm khắc giữ bí mật, ngoại trừ số ít một vài người biết chuyện, những người khác căn bản không biết, thậm chí ngay cả tuyệt đại bộ phận học viên cũng không biết Triệu Giai là con của Lăng Vương Triệu Nhan.

Tuy nhiên ngay khi hạm đội sắp lái vào quân cảng bên cạnh cảng, lại chỉ thấy quân cảng bỗng nhiên có một chiếc chiến hạm lao ra, người tiên phong trên chiến hạm còn vẫy cờ hiệu với bọn họ, mà khi Triệu Giai bọn họ nhìn thấy tín hiệu cờ, tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì đối phương lại muốn bọn họ đừng vào cảng, giống như có chuyện trọng yếu gì cần hạm đội của bọn họ hiệp trợ.

Bình Luận (0)
Comment