- Thật sao, chúng ta thật sự sẽ tới kinh thành sao?
Agnes nghe thấy lời của Triệu Giai, trên gương mặt của Agnes không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, từ lúc ở đế quốc La Mã thần thánh, nàng đã không chỉ một lần nghe thầy của mình, cũng chính là vị Đổng Trọng kia nhắc đến thành Đông Kinh của Đại Tống, cũng biết nhân khẩu của thành Đông Kinh đã sớm vượt qua triệu người, điều này đối với Agnes mà nói quả thật là không thể tưởng tượng nổi, bởi vì nhân khẩu của cả đế quốc La Mã thần thánh bất quá cũng chỉ mới 700 đến 800 người, tổng nhân khẩu ở thành phố lớn nhất cũng không vượt qua 100000, nhưng nhân khẩu của chỉ vỏn vẹn một đô thành của Đại Tống đã vượt quá triệu người, điều này khiến Agnes một thời gian dài cũng không dám tin.
- Không phải đi kinh thành, chúng ta phải về Quảng Châu trước, sau đó ở lại Quảng Châu một thời gian, đợi đến năm mới sau khi học viện chúng ta cho nghỉ, cô mới có thể theo ta cùng về thành Đông Kinh.
Triệu Giai mở miệng sửa lại hiểu nhầm của Agnes.
- Thật tốt quá, ta từ sớm đã rất muốn đến thành Đông Kinh, lần này cuối cùng có thể tận mắt nhìn thử rồi.
Agnes vẻ mặt vui vẻ lần nữa kêu lên, hiển nhiên là căn bản không nghe lọt lời của Triệu Giai.
- Thôi vậy.
Nhìn thấy Agnes hưng phấn đến vậy, Triệu Giai cũng lười giải thích tiếp, dứt khoát ngồi xuống uống trà, thật vất vả đợi đến khi Agnes yên tĩnh lại, y mới lần nữa mở miệng nói:
- Agnes, ta sẽ ngồi chiến thuyền của hải quân về Quảng Châu, khẳng định không thể dẫn cô theo, tuy nhiên chiến thuyền của chúng ta mỗi lần ra biển, đằng sau đều sẽ có một nhóm thương thuyền theo sau, đến lúc đó ta sẽ nhờ Lã thúc cũng an bài cho cô một thương thuyền, nếu rảnh rỗi, ta cũng sẽ đến thuyền thăm cô.
Nghe thấy không thể cùng thuyền với Triệu Giai, vẻ mặt của Agnes không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, tuy nhiên nàng cũng biết Triệu Giai xem như là nửa quân nhân, cho nên cũng không dây dưa ở chuyện này, mà vô cùng nhu thuận gật đầu.
Vài ngày sau, cuộc chiến tranh với vương quốc Tát Tề bên kia tiến hành vô cùng thuận lợi, quốc vương Tát Tề nhìn thấy quân đội Đại Tống mạnh đến không thể chống đỡ nổi, vô cùng dứt khoát đầu hàng Đại Tống, kỳ thật vương quốc Tát Tề bọn họ đã qua trăm năm thống trị, nội bộ quốc gia đã sớm mục nát không chịu nổi, giữa quốc vương và quý tộc cũng mâu thuẫn nặng nề. Quân đội căn bản không có sức chiến đấu gì, đừng nói là đối diện với quân đội của Đại Tống, chỉ tuỳ tiện một vương quốc thổ dân nào với thực lực không xê xích cũng có thể tiêu diệt họ.
Triệu Hạo tuy rằng phụ trách đốc chiến, nhưng kỳ thật toàn bộ cuộc chiến từ lúc bắt đầu đã không có bất cứ quan hệ gì với gã. Cho nên mấy ngày này gã vẫn luôn đi vòng vòng cảng Nam Dương, dự định tìm thời cơ nhúng tay vào cảng Nam Dương, nhưng khiến gã không hề ngờ tới là, còn chưa đợi đến khi gã tìm được cơ hội gì, bên kia kinh thành lại lần nữa truyền đến một tin khẩn: Cao Thái hậu bệnh nặng, tuyên gã hoả tốc về kinh.
Nghe thấy tin tức Cao Thái hậu lâm bệnh, Triệu Hạo cũng giật nảy mình, không còn màng chuyện nhúng tay vào cảng Nam Dương nữa, cùng Hình Thứ thảo luận một chút rồi chuẩn bị lập tức hồi kinh, dù sao thì lỡ như Cao Thái hậu có gì bất trắc, nhi tử như gã không ở bên cạnh khẳng định không thể chấp nhận được, hơn nữa Cao Thái hậu bệnh nặng, thế cục kinh thành khẳng định cũng sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng gã có thể có được lợi ích gì đó từ trong đó, dù sao thì so với cảng Nam Dương bên này, kinh thành mới là trung tâm quyền lực của Đại Tống.
- Nhị bá, không ngờ ngài cũng sẽ cùng chúng ta trở về.
Trên thuyền của Tả Tư Minh, Triệu Giai cười ha hả nói với Triệu Hạo. Triệu Hạo phải trở về, đương nhiên là phải ngồi chiến thuyền mới an toàn, vừa hay Triệu Giai bọn họ cũng phải trở về, cho nên cũng liền ngồi cùng một thuyền, xung quanh còn có không ít hộ vệ chiến thuyền.
- Ừ, Thái hậu bệnh nặng, cháu vẫn chưa nhận được tin sao?
Triệu Hạo nhìn Triệu Giai, tuy Triệu Nhan cũng là nhi tử trên danh nghĩa của Cao Thái hậu, tuy nhiên Triệu Hạo cũng biết mẫu thân ruột của Triệu Nhan là một người khác, cho nên Cao Thái hậu bệnh nặng, Triệu Nhan có thể tiến cung thăm, nhưng người cách một thế hệ như Triệu Giai, nhiều lắm thì đưa chút tin tức thông báo thôi, không cần y phải về kinh thành.
- Cái gì, Hoàng tổ mẫu bệnh nặng?
Triệu Giai nghe thấy tin này cũng không khỏi hơi sửng sốt, y trước đó đích thật không nhận được tin tức, đồng thời cuối cùng cũng hiểu vì sao Triệu Hạo lại nỡ rời khỏi cảng Nam Dương rồi. Tuy nói y hiện giờ tuổi còn nhỏ, nhưng đối với chuyện Triệu Hạo muốn tranh quyền với phụ thân của mình thì cũng biết chút ít, chỉ là y lười quản những chuyện ân oán giữa những trưởng bối này thôi.
- Đúng vậy, Mẫu hậu bệnh nặng, hiện giờ triều chính tạm thời do mấy vị Tướng công chủ trì, đồng thời triệu ta hoả tốc hồi kinh.
Lúc nói đến đây, chỉ thấy Triệu Hạo bỗng nhiên thở dài, làm ra vẻ lo nước lo dân nói:
- Haiz, hiện giờ Đại Tống ta đang thời buổi rối loạn, nếu Mẫu thân ngã xuống, thật không biết triều đình sẽ phát sinh nhiễu loạn gì?
Nghe thấy lời của Triệu Hạo, Triệu Giai lại thầm bĩu môi, đối với Cao Thái hậu y không có cảm tình gì, bởi y biết tổ mẫu ruột của mình đang ở trong nhà của mình, hơn nữa y cũng biết, năm đó khi Đại bá của mình qua đời vốn là giao chuyện triều chính cho phụ thân mình chủ trì, nhưng Cao Thái hậu lại cùng đám người Tư Mã Quang liên hợp lại đoạt quyền, phụ thân của mình không muốn vì chuyện đó mà gây ra nội loạn cho nên mới chủ động giao đại quyền ra, hiện giờ Thái hậu bệnh nặng, cùng lắm lại để phụ thân mình chấp chưởng đại quyền là được rồi, hơn nữa vị đường đệ kia của mình cũng 12 tuổi rồi, cũng đến lúc để y tiếp xúc với triều chính rồi.
Hành trình trên biển vô cùng buồn tẻ, tuy nhiên Triệu Giai bọn họ lại cần phải thao luyện rất nhiều, ngẫu nhiên được nghỉ ngơi, Triệu Giai liền ngồi thuyền nhỏ đi đến đội thương thuyền ở phía sau, những thương thuyền này cùng hành động với chiến thuyền của Đại Tống, một mặt là vì an toàn, ngoài ra cũng có thể ở sau lưng cùng chiến thuyền làm chút chuyện làm ăn, dù sao thì đãi ngộ của hải quân rất tốt, hơn nữa tướng sĩ hải quân tiêu tiền cũng rất phóng khoáng, cho nên không ít thương thuyền trong đó chính là một vài tiệm buôn di động, không chỉ mang đến một vài vật dụng sinh hoạt hằng ngày, thậm chí còn có một vài thuyền hoa chuyên môn, cung cấp phục vụ đặc biệt cho tướng sĩ hải quân, cho nên mỗi khi được nghỉ, giữa chiến thuyền và thương thuyền liền thường xuyên qua lại.
Hôm nay lại đến phiên Triệu Giai nghỉ, cho nên y giống thường ngày, chuẩn bị ngồi thuyền nhỏ đi gặp Agnes, một là muốn bồi nàng nói chuyện phiếm, hai là để học ngôn ngữ châu Âu, Agnes đã đồng ý ở lại làm giáo viên ngoại ngữ của y, chẳng qua là Triệu Giai ở phương diện ngôn ngữ thật sự không có thiên phú gì, đặc biệt là hệ thống ngôn ngữ của châu Âu lại hoàn toàn khác với hệ thống ngôn ngữ Trung Nguyên, cho nên Triệu Giai học mấy ngày mà vẫn chưa nhập môn, chỉ có thể nói mấy câu chào hỏi đơn giản, điều này khiến bản thân y cảm thấy có chút buồn bực.
Tuy nhiên ngay khi Triệu Giai vừa lên thuyền nhỏ, bỗng nghe thấy Triệu Hạo từ boong thuyền đi tới, mỉm cười nói với y:
- Giai ca nhi, cháu đang muốn đi đâu à?
Nhìn thấy Triệu Hạo bỗng nhiên đi tới, hơn nữa nụ cười trên gương mặt nhìn sao cũng thấy kỳ quái thế nào ấy, điều này khiến Triệu Giai cũng sững sờ, tuy nhiên rất nhanh y cũng phản ứng lại đáp:
- Nhị bá, ta đi thương thuyền ở phía sau dạo một chút, ngài đây là đi đâu?
- Ha ha, nói ra thì cũng thật khéo, ta cũng đang chuẩn bị đến thương thuyền phía sau dạo một chút, chúng ta cùng đi đi.
Triệu Hạo nghe đến đó lại chợt cười to nói.
- Cái này…
Nghe thấy Triệu Hạo cũng muốn cùng đi, Triệu Giai cũng có chút khó xử, tuy rằng giữa y và Agnes không có gì, chỉ là nhìn bộ dạng hiện giờ của Triệu Hạo lại giống như nắm được thóp gì đó của mình vậy, khiến y cảm thấy có chút không thoải mái.
- Sao vậy? Giai ca nhi có gì không tiện sao?
Triệu Hạo lúc này như cười như không nói, gã kỳ thật đã biết khoảng thời gian này Triệu Giai thường tới thương thuyền phía sau, hơn nữa mỗi lần đều đi tới cùng một con thuyền, mới đầu gã cũng không để ý, tuy nhiên sau này trong lúc vô ý biết được, thương thuyền kia không ngờ lại dưới danh nghĩa Lăng Vương phủ, hơn nữa trên thuyền dường như còn mang theo một nữ tử dị tộc trẻ tuổi, lập tức hấp dẫn sự chú ý của gã, gã không ngờ Triệu Giai tuổi còn nhỏ đã biết nuôi nữ nhân ở bên ngoài rồi.
- Kỳ thật cũng không có gì không tiện, chỉ là chất nhi đi về phía sau để gặp một người, nàng là giáo viên ngôn ngữ của ta, ta đi tìm nàng chỉ để học tập, cũng không đi những thuyền khác, cho nên e là không thể đồng hành cùng Nhị bá.
Triệu Giai trực tiếp thẳng thắn nói.
- Giáo viên ngôn ngữ?
Triệu Hạo nghe thấy câu trả lời của Triệu Giai nhưng căn bản không tin, cho nên chỉ thấy gã lại cười ha hả nói:
- Cháu là trưởng tử của Tam đệ, chọn giáo viên càng không phải chuyện nhỏ, hiện Tam đệ không ở đây, không bằng để Nhị bá ta đi gặp vị giáo viên kia của cháu, cũng tiện giúp đỡ cho cháu.
Nhìn thấy Triệu Hạo cố chấp muốn cùng đi với mình, Triệu Giai cũng có chút bất đắc dĩ, nếu y giải thích nữa, e là Triệu Hạo chỉ càng thêm hoài nghi, cho nên cũng chỉ đành gật đầu, ngay sau đó hai người liền lên thuyền nhỏ, ngoài ra Triệu Hạo vẫn luôn vô cùng quan tâm đến an toàn của mình, cho nên còn có mười mấy hộ vệ đi cùng, một đám người ngồi mấy con thuyền nhỏ đến thương thuyền mà Agnes ngồi.
Thương thuyền mà Agnes ngồi là do Triệu Giai đích thân an bài, trên thuyền ngoại trừ Agnes và thị nữ chiếu cố cho nàng, ngoài ra còn có những kỵ sĩ như Frews, lúc trước sau khi bọn họ gặp lại Agnes cũng vô cùng xúc động, hiện giờ cũng đều tiếp tục đi theo nàng, bảo hộ an toàn cho nàng, đối với những kỵ sĩ trung thành và tận tâm như thế này, Triệu Giai cũng vô cùng khâm phục, ngay cả vũ khí cũng trả lại cho họ.
Agnes trước đó đã biết tin Triệu Giai sẽ đến, cho nên khi thuyền nhỏ vừa đến gần thương thuyền, Agnes đã vô cùng vui vẻ chạy đến boong thuyền nhìn xung quanh xuống dưới, chỉ là khi nàng nhìn thấy có rất nhiều người cùng Triệu Giai đến lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đợi đến khi Triệu Giai bọn họ lên thuyền, Agnes lúc này mới hành lễ với y nói:
- Bái kiến công tử.
- Không cần đa lễ.
Triệu Giai cũng cười ha hả đáp, sau đó y đưa tay chỉ Triệu Hạo bên cạnh nói:
- Agnes, ta giới thiệu một chút, vị này là Nhị bá phụ của ta, cô có thể gọi ông ấy là Triệu tiên sinh.
Giới thiệu xong với Agnes, Triệu Giai lại quay đầu nói với Triệu Hạo:
- Nhị bá, vị này chính là giáo viên ngôn ngữ của ta Agnes, ngài đừng thấy nàng trẻ tuổi, nhưng lại biết mấy chục loại ngôn ngữ, đối với điều này chất nhi cũng tự thẹn không bằng.
Triệu Hạo lúc này cũng nghiêm túc đánh giá Agnes, nghe thấy lời của Triệu Giai lại nhìn y một cái, ra vẻ ta cuối cùng cũng hiểu rồi, lên tiếng nói:
- Giai ca nhi, không ngờ vị giáo viên ngôn ngữ này của cháu còn là một thiếu nữ dị tộc xinh đẹp, cháu thật biết chọn giáo viên.
Nghe thấy lời của Triệu Hạo, mặt của Agnes cũng không khỏi đỏ bừng lên, Triệu Giai cũng có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên y cũng lười giải thích thêm, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Nhị bá, ta phải học cùng Agnes, nếu ngài cảm thấy nhàm chán, không bằng đi những thương thuyền khác dạo thử đi.