Đợi Agnes đi xuống khinh khí cầu xong, đã hiểu được kha khá về bố cục thành Đông Kinh, kể ra từ thời cổ đại, đô thành trên vùng đất Trung Nguyên thường rất chú trọng tính phòng ngự, cho nên bên ngoài thành đều được bao quanh bởi tường thành kiên cố, khiến cho đại bộ phận đô thành đều vuông vắn, thoạt nhìn cực kì có quy phạm, chẳng hạn thành Trường An thời Tiền Đường là ví dụ tiêu biểu về loại thành bốn góc.
Vốn dĩ thành Khai Phong cũng xây theo mô hình thành bốn góc này nhưng vì xung quanh thành Khai Phong có non có nước, cho nên tường thành hơi vẹo vọ, trông có chút không quy phạm, sau này Khai Phong trở thành đô thành của Đại Tống, kết quả quy mô của cả thành được nhân rộng hơn, tường thành cũng xây rộng ra ngoài, khiến tường thành trở nên cong queo khúc khuỷu, bố cục toàn thành Đông Kinh càng loạn hơn, đến thời điểm hiện tại, tường thành đã hoàn toàn mất đi vai trò vốn dĩ của nó, vì gần nửa số dân trong thành đều sống bên ngoài thành, chẳng hạn phủ Lăng Vương của Triệu Nhan là một ví dụ điển hình.
Cũng chính vì như vậy, cho nên thành Khai Phong sớm đã trở thành một đô thành mà tường thành nằm bên trong, loại đô thành này rất thường gặp ở cửa cảng vùng Nam Dương, vì một số hạn chế khác khiến những cửa cảng này không thể xây tường thành cao lớn, cho nên chỉ có thể dùng thuyền chiến của hải quân canh phòng, nhưng trên lãnh thổ Đại Tống, thành đô có tường thành nằm bên trong như thành Đông Kinh thì độc nhất vô nhị, cả đô thành trong mắt mọi người là một đô thành không có sự phòng bị, nhưng người biết nội tình thực sự lại rõ, xung quanh thành Đông Kinh được bao bọc bởi sự bảo vệ của đội Cấm quân hùng hậu, hơn nữa đều là những binh sĩ từng lên chiến trường, tuyệt đối không dễ công phá.
Sau đó Agnes đòi đến chùa Đại Tướng Quốc, vì trước đó cô từng nghe nói đến danh tiếng của chùa Đại Tướng Quốc, hơn nữa lúc nãy ngồi trên khinh khí cầu, cô cũng tận mắt nhìn thấy sự náo nhiệt xung quanh chùa Đại Tướng Quốc, đó chính là nơi tập trung dân cư của thành Đông Kinh, ngoài quần thể kiến trúc vĩ đại ra toàn là dòng người đông như kiến, cô đang trong độ tuổi thích sự náo nhiệt nhất, cho nên tất nhiên chọn chùa Đại Tướng Quốc đầu tiên, đương nhiên rồi, Agnes thực chất cũng rất muốn tới hoàng cung chiêm ngưỡng, nhưng nàng cũng biết hoàng cung là nơi canh phòng nghiêm ngặt, cho dù với thân phận của huynh muội Triệu Giai cũng không được tùy tiện đưa một người xuất thân không minh bạch vào.
- Hay quá, muội cũng lâu lắm chưa đến chùa Đại Tướng Quốc, chúng ta đi luôn thôi!
Tư Tân nghe thấy đề nghị của Agnes cũng lập tức tán thưởng, sau đó kéo Triệu Giai và Agnes lên xe ngựa, đồng thời thúc giục phu xe đi nhanh.
Phủ Lăng Vương cách chùa Đại Tướng Quốc khá xa, nhưng Tư Tân lại là người không thể ngồi yên, liền mở cửa sổ xe, chỉ vào cảnh vật bên ngoài giới thiệu cho Agnes, ví dụ như ở ngõ nào có đồ ăn ngon, cửa tiệm nào có quần áo hoặc trang sức đẹp, có thể nói nó nắm rõ thành Đông Kinh trong lòng bàn tay.
Vì gần sang năm mới cho nên thành Đông Kinh còn sầm uất hơn bình thường, Agnes nhìn đám đông nghìn nghịt ngoài cửa sổ cũng cảm thấy phấn khích tột đỉnh. Trước kia khi còn ở châu Âu, không thể nhìn thấy đô thành lớn như vậy, thành Rome nhiều lần bị hủy diệt, Venice tuy thương mại phát triển nhưng chỉ buôn bán nhỏ lèo tèo, chỉ duy có thành Đông Kinh của Đại Tống, không những vô cùng giàu có, còn mang sự uy nghiêm của bậc vương giả, cũng chỉ có đô thành này mới xứng đáng là thành đô của Đại Tống.
Cả đoạn đường Tư Tân nói không ngớt lời, Triệu Giai cũng chốc chốc chen vào vài câu, khiến Agnes càng hiểu biết sâu hơn về thành Đông Kinh, hơn nữa Tư Tân thỉnh thoảng lại bảo xe ngựa dừng lại, sau đó nó chạy đi mua một ít đặc sản của kinh thành, Agnes ăn rất ngon miệng, thậm chí hối hận sáng nay sao lại ăn bữa sáng? Khiến cho cô bây giờ không ăn hết nhiều đồ ăn vặt như này.
Bởi vì người trên phố rất đông cho nên xe ngựa của Triệu Giai bọn họ cũng bị xô đẩy, nhưng cuối cùng vẫn đến được chùa Đại Tướng Quốc. Lúc này đã xế chiều, hai người Agnes và Tư Tân ăn quá nhiều quà vặt trên đường, cũng không cảm thấy đói, vì thế xuống xe ngựa liền hưng phấn chạy tới chạy lui, Triệu Giai đành phải đi theo bảo vệ bọn họ. Tuy trong kinh thành không ai dám động vào Tư Tân, nhưng người ở đây rất đông, hai cô gái nếu không có ai đi theo, rất dễ bị mấy tên không có mắt lừa.
- Đại ca, huynh thấy cái mặt nạ này của muội thế nào?
Đúng lúc này, chỉ thấy Tư Tân chợt đi đến trước một sạp hàng bán mặt nạ, sau đó cầm một chiếc mặt nạ hình con khỉ đeo lên mặt hỏi.
- Không tồi, muội vốn tuổi khỉ, tính cách cũng nghịch ngợm như khỉ, cái mặt nạ này rất hợp với muội!
Lúc này Triệu Giai cũng đùa.
- Đáng ghét!
Tư Tân nghe thấy lời của ca ca không khỏi lườm một cái nói, sau đó giơ tay lấy một cái mặt nạ con cừu đeo lên mặt Agnes, hai cô gái nhỏ cười nói rôm rả, sau đó Agnes cũng đeo cho Triệu Giai một cái mặt nạ, kết quả ba người chốc lát đều đeo mặt nạ.
- Đi thôi, chúng ta vào trong!
Đến lúc này, Tư Tân mới chợt nắm chặt tay Agnes đi vào chùa Đại Tướng Quốc. Ở kinh thành nhắc đến chùa Đại Tướng Quốc, không chỉ nói về ngôi chùa này, mà bao gồm cả quảng trường và con đường phía trước chùa Tướng Quốc, đây chính là nơi dân cư đông đúc của kinh thành, hết sức náo nhiệt.
Tuy nhiên ngoài quảng trường và đường phố ra, bên trong chùa Đại Tướng Quốc cũng vô cùng tưng bừng náo nhiệt, đương nhiên rồi, bên trong chùa chắc chắn không có ai bán hàng, nhưng đừng quên, chùa Đại Tướng Quốc là ngôi chùa lớn nhất kinh thành, hương khói nghi ngút, mỗi ngày đều có vô số người đến đây thắp hương cầu nguyện, cho nên đối với những du khách đến tham quan kinh thành, nếu đến kinh thành mà không vào chùa Đại Tướng Quốc, quả thực là đi uổng một chuyến.
- Chúng ta phải đeo cái mặt nạ này vào trong sao?
Agnes lúc này ngạc nhiên nói. Nàng theo đạo Thiên Chúa, theo nàng nghĩ, ngôi chùa này thực ra cũng giống như nhà thờ ở châu Âu, nhưng nhà thờ là nơi vô cùng trang nghiêm, bây giờ họ đeo mặt nạ, nếu ở châu Âu tuyệt đối không được vào trong nhà thờ.
- Ôi, muội cũng không muốn, nhưng nếu không đeo mặt nạ, các hòa thượng bên trong sẽ không cho muội vào!
Lúc này chỉ nghe Tư Tân thở dài thườn thượt nói.
- Không phải muội lại đốt đại điện của người ta đấy chứ?
Triệu Giai nghe thấy lời của Tư Tân vô cùng hoảng hốt nói. Tư Tân từ nhỏ đã tinh nghịch, năm nó bảy tuổi, Triệu Nhan đưa họ đến chơi chùa Tướng Quốc, kết quả Tư Tân nhìn thấy mọi người châm hương, nó cũng thấy hay, lén lút đốt cả một bó hương, kết quả không biết làm sao làm cháy cả tấm màn che tượng phật, thế là gây ra hỏa hoạn, trong chốc lát thiêu cháy cả nửa đại điện, cuối cùng Triệu Nhan phải hứa trùng tu lại đại điện mới êm xuôi được chuyện này.
- Đâu có, đại ca thật đáng ghét, huynh lại nhắc chuyện lúc nhỏ.
Lúc này Tư Tân lườm Triệu Giai một cái, dường như rất không vui vì chàng nhắc lại chuyện đáng xấu hổ lúc nhỏ.
- Vậy sao muội còn phải đeo mặt nạ mới được vào chùa Tướng Quốc, làm như chúng ta là trộm không bằng?
Triệu Giai nghe thấy vậy lại khó hiểu nói. Tuy chùa Tướng Quốc là ngôi chùa lớn nhất kinh thành, nhưng quản lí rất lỏng lẻo, đặc biệt tiền điện là nơi bất cứ ai cũng vào được, chỉ cần không ai gây ra chuyện, tăng nhân trong chùa sẽ không quản, cho nên đeo mặt nạ cũng được vào, nhưng dù sao cũng có chút ngượng nghịu, dù gì đây là chốn thần phật, đeo mặt nạ vào sẽ cảm thấy bất kính với Phật tổ.
- Cái đó... thật ra...
Nghe thấy huynh trưởng chất vấn, lúc này Tư Tân lại tỏ ra xấu hổ cúi gằm mặt, ấp a ấp úng rất lâu, rồi mới dậm chân nói:
- Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là vào tết năm ngoái, muội chơi pháo hoa, cần một nơi rộng rãi, vừa hay quảng trường trước cửa chùa Tướng Quốc đủ lớn, cho nên muội liền mang pháo hoa đến, nhưng không ngờ số pháo hoa đó còn chưa tháo xuống xe ngựa đã bất cẩn bị người ta làm cháy, trùng hợp xe ngựa lại dừng trước cửa chùa Tướng Quốc, đùng một tiếng đổ sụp cổng lớn của họ, lúc đấy lão hòa thượng ra ngoài nhìn thấy muội, sắp khóc thành tiếng, nhưng muội cũng đâu phải cố ý, sau này mượn của cô ba chút tiền giúp họ xây lại cổng lớn, nhưng từ sau lần đó, chùa Đại Tướng Quốc đã liệt muội vào danh sách đen, mong muội mãi mãi đừng bao giờ đến, đúng là hội nhỏ nhen!
Tư Tân khi kể đến cuối, lại lườm nguýt cửa chùa Tướng Quốc lần nữa, Triệu Giai nghe đến đây cũng không thốt nên lời, một lần đốt đại điện của người ta, một lần làm nổ cổng lớn của người ta, chắc lão hòa thượng đó còn muốn giết người ý chứ, bây giờ người ta chỉ cấm Tư Tân vào chùa, đã coi như Phật tổ từ bi lắm rồi.
- Được rồi, đừng nhắc tới những chuyện mất hứng này nữa, chúng ta đeo mặt nạ vào đi, tăng nhân trông coi cửa chắc chắn không nhận ra chúng ta, hơn nữa vào bên trong đông người rồi, cởi bỏ mặt nạ cũng được, muội hứa lần này tuyệt đối sẽ không gây họa nữa!
Lúc này Tư Tân lại mất kiên nhẫn nắm lấy tay Triệu Giai và Agnes, sau đó chạy thẳng đến cửa chùa.
Cổng chùa Tướng Quốc rất cao lớn, dù sao một ngôi chùa lớn như vậy, số lượng người ra vào mỗi ngày rất kinh khủng, cho nên cửa chùa quả thực có thể so sánh với cổng thành, hơn nữa Triệu Giai còn tinh tế phát hiện, cổng chùa Tướng Quốc đích thực vừa xây lại, chỉ có bậc cửa là còn một ít gạch cũ, nhưng một cửa chùa kiên cố cao lớn như thế lại bị pháo của Tư Tân làm nổ, chắc pháo mà cô bé chơi phải tính bằng xe.
Quả nhiên, tăng nhân canh cửa không để ý đến ba người trẻ tuổi đeo mặt nạ, dù sao chùa Tướng Quốc nổi tiếng như vậy, người ra vào nườm nượp, thân phận hỗn tạp, không thể kiểm tra từng người, cho nên Triệu Giai bọn họ dễ dàng lẩn vào trong, sau đó huynh muội họ bắt đầu đưa Agnes đi từ đại điện nguy nga, giới thiệu cho cô vai trò của từng điện phật và lai lịch thần thông của từng vị thần.
Theo đạo Thiên Chúa rất đơn giản, không ít tu sĩ đều lựa chọn sống theo kiểu khổ tu, cho rằng như vậy sẽ tiếp cận gần hơn với thượng đế, thậm chí đến chuyện bình thường như tắm rửa, theo họ thấy cũng là một việc xa xỉ, cho nên nhà thờ Thiên Chúa có thể được xây dựng rất nguy nga tráng lệ nhưng bên trong lại rất đơn giản sơ sài, nhưng hôm nay Agnes được nhìn thấy một cảnh tượng khác, chùa Đại Tướng Quốc trước mắt quả thực đảo lộn những gì mà cô biết về tín ngưỡng, mặc dù có thể cô không hoàn toàn chấp nhận giáo nghĩa của Phật giáo nhưng cũng cảm thấy vô cùng bàng hoàng với kiến trúc hùng vĩ của ngôi chùa.