- Triệu sư huynh, chúng ta cũng đã đến Thần Châu rồi, sao Chu tướng quân lại còn triệu tập chúng ta lại, xem vẻ mặt của ông ấy dường như có chuyện không hay gì xảy ra rồi?
Triệu Giai vừa mới lên kỳ hạm liền có một hạm trưởng còn nhỏ tuổi hơn y sáp lại gần, vị hạm trưởng này tên Lâm Hạo, cũng là học sinh tốt nghiệp từ Học viện hải quân, chỉ là sau Triệu Giai một khoá, năm ngoái mới vừa vào hải quân phục vụ, hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ hạm trưởng của một chiến hạm cỡ trung, cấp bậc thì thấp hơn Triệu Giai một cấp, ngoài ra trong hải quân những tướng lĩnh tốt nghiệp từ học viện quân đội như y vẫn còn rất nhiều, ví dụ như trong hạm đội số 7, về cấp bậc thì Triệu Giai cao nhất, cho nên phái học viện như Lâm Hạo cũng đều xem Triệu Giai như thủ lĩnh.
- Hẳn là Liêu Quốc xảy ra chuyện gì rồi, đệ xem bên người Chu tướng quân chẳng những có quan viên Liêu Quốc, ngoài ra còn có một quan viên Đại Tống mà chúng ta chưa từng gặp qua, có lẽ đối phương là quan viên giám sát đóng giữ ở Thần Châu, lần này đến tìm tướng quân của chúng ta nhất định là có chuyện gì đó.
Triệu Giai lúc này vừa nhìn Chu tướng quân bên kia vừa nói, từ lúc mới lên kỳ hạm đi vào phòng hội nghị, y đã chú ý thấy bên cạnh Chu tướng quân có thêm hai người, đồng thời từ họ đoán được một vài chuyện.
Quả nhiên, ngay khi Triệu Giai vừa dứt lời, chỉ thấy Chu tướng quân vẻ mặt âm trầm giới thiệu với họ:
- Các vị hạm trưởng, vị bên cạnh ta đây là Tiêu Tri châu, là quan viên cảng Thần Châu của Liêu Quốc, còn vị này là thái câu áp của Đại Tống chúng ta, phụ trách chỉnh đốn việc giám sát vật tư, lần này hai người họ đến tìm bản tướng quân là có một chuyện quan trọng cần thương lượng với bản tướng quân.
Khi nói đến đây, chỉ thấy Chu tướng quân quét mắt nhìn mọi người, đặc biệt dừng lại trên người Triệu Giai một chút, trong toàn bộ hạm đội, cũng chỉ có ông mới biết thân phận thật sự của Triệu Giai, mà ông còn là tướng lĩnh mà Triệu Nhan lúc trước đã đích thân đề bạt trong hải quân, về mặt trung thành đương nhiên không cần phải bàn đến, cho nên sau khi Triệu Giai được phân phối đến hải quân vẫn luôn làm việc dưới trướng ông.
Chỉ thấy sau khi Chu tướng quân quét mắt nhìn hết mọi người, lúc này mới chậm rãi nói:
- Ngay tại 3 ngày trước, người Nữ Chân đột nhiên từ men sông Áp Lục giết ra, tập kích Trọng Trấn Khai Châu thành trên bán đảo Liêu Đông Liêu Quốc, và hiện tại đã bao vây trùng trùng Khai Châu thành, có thể nói là tình thế vô cùng nguy cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người Nữ Chân công phá.
- Tướng quân, tình huống của thành Khai Châu liên quan gì đến chúng ta?
Đúng lúc này, chỉ thấy một người trung niên râu ria rậm rạp, dáng người thấp vạm vỡ lớn tiếng hỏi, vị hạm trưởng trung niên này họ Vương, chính là Vương hạm trưởng mà trước đó thủ hạ của Triệu Giai đã nhắc đến, trước đây là hạm trưởng đắc lực nhất dưới trướng Chu tướng quân, nhưng sau này sau khi Triệu Giai đến, y cũng chỉ có thể rớt xuống hạng hai.
- Những lời này hỏi rất hay, vốn chiến sự giữa Liêu Quốc và người Nữ Chân quả thật là chuyện không liên quan đến chúng ta, dựa vào minh ước lúc trước giữa Đại Tống chúng ta và Liêu Quốc, Đại Tống chúng ta chỉ cần xuất vật tư trợ giúp Liêu Quốc là được, cũng không trực tiếp xuất binh, nhưng lần này tình huống đặc thù, bởi vì khoảng thời gian trước thái tử Liêu Quốc Gia Luật Diên Hi đến Đông Kinh phủ Liêu Dương tuần tra, vừa hay vào bốn ngày trước đã đến thành Khai Châu, kết quả người Nữ Chân vào 3 ngày trước đã tập kích thành Khai Châu, hiện giờ đang vây khốn thái tử Liêu Quốc trong thành, tình thế vô cùng nguy cấp. Trong tay Tiêu Tri châu lại triệu tập chả được bao nhiêu binh mã để cứu viện, cho nên hy vọng ta giúp việc này, xuất binh đi cứu thái tử Liêu Quốc.
Chu tướng quân lúc này lại nói tiếp.
Vốn sống chết của thái tử Liêu Quốc cũng không liên quan đến Đại Tống. Chỉ có điều đến cấp bậc cỡ này của Chu tướng quân, đã có thể biết một vài sự tình trọng đại, ví dụ như ông biết Liêu Quốc tuyệt đối không thể ngã xuống vào lúc này, nếu không người Nữ Chân sẽ nhân cơ hội này phất lên, so sánh với người Khiết Đan đã suy yếu, người Nữ Chân dã man vô cùng càng là uy hiếp lớn hơn đối với Đại Tống, cho nên sau khi biết chuyện thái tử Liêu Quốc bị người Nữ Chân vây khốn, Chu tướng quân cũng vội vàng triệu tập thủ hạ lại nghị sự.
Triệu Giai nghe đến đó cũng đồng dạng cả kinh, y đương nhiên là hiểu hơn so với bất cứ ai về uy hiếp của người Nữ Chân đối với Đại Tống. Hơn nữa y còn biết, Liêu Quốc còn suy yếu hơn so với mặt ngoài. Đối phó với một bộ Hoàn Nhan nhỏ bé, không ngờ dùng đến thời gian ba năm mà vẫn chưa có hiệu quả gì quá lớn. Từ đó có thể biết Liêu Quốc đã vô năng đến trình độ nào rồi, nếu hiện giờ thái tử Liêu Quốc cũng bị người Nữ Chân tóm được, vậy sẽ gây nên đả kích khổng lồ đối với Liêu Quốc, thậm chí có thể trở thành mồi lửa khiến cho Liêu Quốc mất nước.
Nghĩ đến những điều trên, Triệu Giai lập tức quyết định, bất luận như thế nào cũng phải cứu tên Gia Luật Diên Hi đó ra, bất quá y cũng không quá kích động mà im lặng nhìn những người khác, dù sao thì sự tình lớn như vậy, một mình Chu tướng quân e là cũng khó có thể quyết định, chí ít cần sự ủng hộ của đa số người mới có thể quyết định được.
- Ta đồng ý, về chuyện người Nữ Chân, Liêu Quốc như thế nào chăng nữa cũng là đồng minh của chúng ta, hiện nhân vật quan trọng trong đồng minh gặp nạn, điều này có thể sẽ thay đổi thế cục hiện tại, cho nên ta cho rằng chúng ta nên xuất binh.
Lúc này chỉ thấy Lâm Hạo trẻ tuổi là người đầu tiên nói, người trẻ tuổi đều khá kích động, lý do cũng rất đơn giản, dù sao thì theo họ chỉ riêng dựa vào hai chữ đồng minh này là đã đủ lý do để xuất binh rồi.
- Ta cảm thấy không ổn, lúc đầu Đại Tống chúng ta cùng Liêu Quốc ký kết minh ước chỉ vỏn vẹn ủng hộ về mặt cung cấp vật tư, không hề nhắc đến việc xuất binh chi viện, nếu hiện giờ chúng ta xuất binh thì đã xem như phá vỡ minh ước lúc trước, điều này có thể gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cho nên ta không tán thành xuất binh.
Lúc này chỉ thấy vị Vương hạm trưởng râu ria rậm rạp kia đứng ra nói, đừng thấy bề ngoài của y thô kệch, nhưng kỳ thật lại là một người tâm tư cẩn thận, hành sự cũng khá thận trọng, đương nhiên điều này cũng liên quan đến tuổi tác của y.
Lâm Hạo và Vương hạm trưởng đã phát biểu ý kiến của mình, những hạm trưởng khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến của mình, có vài người ủng hộ Lâm Hạo, cũng có vài người ủng hộ Vương hạm trưởng, cố tình nhân số hai bên không chênh lệch nhiều lắm, ai cũng không thể thuyết phục được ai, điều này khiến phòng hội nghị trong lúc nhất thời liền ầm ĩ không ngớt, căn bản không thể thống nhất được ý kiến.
Nhìn thấy tình huống này, vị Tiêu Tri châu Liêu Quốc kia cũng không khỏi hoảng lên, nói ra thì y còn là biểu đệ của hoàng hậu, cũng là biểu cữu của Gia Luật Diên Hi, hơn nữa y còn là người kiên định theo phái Thái tử nên đương nhiên không muốn Gia Luật Diên Hi xảy ra chuyện, cho nên lập tức sốt ruột nói:
- Các vị tướng quân, xin nghe hạ quan nói một câu, tuy trước đây khi hai nước Tống Liêu chúng ta kết đồng minh, không có quy định Đại Tống nhất định phải xuất binh, nhưng tình huống hiện giờ đặc thù, thái tử Liêu Quốc ta bị vây trong thành Khai Châu, viện quân của phủ Liêu Dương bên kia muốn đuổi tới ít nhất cũng phải mất 5,6 ngày, mà trên đường lại có thể gặp phải mai phục của người Nữ Chân, nói không chừng đợi đến khi viện quân đến, thành Khai Châu cũng bị phá rồi, cho nên hiện giờ chỉ có các vị tướng quân mới có thể cứu thái tử Liêu Quốc ta!
Khi Tiêu Tri châu nói xong, không ngờ còn nặn ra hai giọt nước mắt, sau đó hết sức trịnh trọng mà thi lễ với Chu tướng quân và đám hạm trưởng Triệu Giai, cứ như vậy, khiến cho những hạm trưởng trước đó phản đối xuất binh cũng có chút ngượng ngùng.
Chu tướng quân kỳ thật là tán thành xuất binh, chỉ có điều việc này trách nhiệm quá lớn, lỡ ngày sau có hậu quả nghiêm trọng nào, e là một mình ông gánh không nổi, cho nên lúc này mới muốn nhận được ủng hộ của thủ hạ, không nghĩ đến lại bất đồng ý kiến, tuy nhiên lúc này ông bỗng nhìn thấy Triệu Giai ở trong đám người trầm mặc không nói, liền sáng mắt cười híp mắt nói:
- Triệu hạm trưởng, ta thấy những người khác đều phát biểu ý kiến rồi, nhưng ngươi từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng, không biết ngươi có cái nhìn ra sao đối với chuyện này?
Triệu Giai thấy không ngờ Chu tướng quân lại chủ động hỏi ý kiến của mình, hơn nữa trên gương mặt còn treo nụ cười thân thiết, điều này khiến y cũng không khỏi có chút dở khóc dở cười, y cũng đoán được suy nghĩ của đối phương, chẳng qua là sợ gánh không nổi trách nhiệm này cho nên mới muốn để mình xuất đầu, ngày sau cho dù là có vấn đề gì nhưng có thân phận của Triệu Giai, e là cấp trên cũng sẽ không làm gì được bọn họ.
Tuy biết rõ tâm tư của Chu tướng quân nhưng Triệu Giai cũng vô cùng tán thành việc xuất binh, cho nên chỉ thấy y do dự một lát rốt cuộc chậm rãi mở miệng nói:
- Khởi bẩm tướng quân, giống như lúc nãy Lâm hạm trưởng nói vậy, bất luận thế nào hai nước Tống Liêu cũng là đồng minh, hơn nữa thái tử Liêu Quốc lại là nhân vật trọng yếu của hai nước, hiện lại đang trong tình trạng nguy hiểm, trước đó chúng ta không biết thì cũng thôi, nhưng nếu biết rõ chuyện này mà lại trơ mắt nhìn đối phương rơi vào tay người Nữ Chân, điều này e là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước, cho nên mạt tướng cũng cho rằng nên xuất binh.
Nghe thấy lời của Triệu Giai, Chu tướng quân lập tức phấn chấn, sau đó quét mắt nhìn các vị hạm trưởng thủ hạ nói:
- Bản tướng quân cũng cảm thấy Lâm hạm trưởng và Triệu hạm trưởng nói rất có lý, trước kia không biết thì thôi, hiện giờ nếu đã biết, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn thái tử Liêu Quốc rơi vào nguy hiểm, cho nên bản tướng quân cũng cảm thấy nên xuất binh.
Chu tướng quân vừa biểu lộ thái độ, tuy rằng vẫn có một vài hạm trưởng tỏ vẻ phản đối nhưng cũng không thể xoay chuyển thế cục, dù gì trước đó những hạm trưởng ủng hộ việc xuất binh cũng không ít, cho nên cuối cùng việc này cứ thế mà định đoạt, điều này cũng khiến cho vị Tiêu Tri châu kia cảm động đến rơi lệ, lần nữa cảm ơn đám người Chu tướng quân, sau đó cho người đưa bản đồ đến, trình bày địa hình và tình thế hiện giờ bên phía Khai Châu.
Khai Châu và Thần Châu nằm ở hai đầu cửa vào bán đảo Liêu Đông, giống như hai cửa hộ trấn thủ bán đảo Liêu Đông, hơn nữa Khai Châu nằm ở cửa biển Áp Lục, có thể nói là càng thích hợp làm bến cảng hơn so với Thần Châu, chỉ là Khai Châu cách phủ Liêu Dương hơi xa, giữa hai thành lại có ngọn núi cách trở, không tiện vận chuyển lương thực vật tư, cho nên Liêu Quốc mới không chọn xây bến cảng ở đó.
Mặt khác còn có một điểm cần chú ý là, Khai Châu chẳng những là cửa hộ của bán đảo Liêu Đông, ngoài ra còn là vùng biên giới giữa Liêu Quốc và Cao Ly, cho nên binh lực được bố trí bên kia thành Khai Châu nhiều hơn Thần Châu bên này nhiều, giá trị quân sự cũng cao hơn, chính vì vậy cho nên Gia Luật Diên Hi mới đi Khai Châu tuần tra, nhưng lại không ngờ vừa đến đó đã bị người Nữ Chân đánh úp, điều này gần như có thể khiến Triệu Giai bọn họ khẳng định, bên người Gia Luật Diên Hi khẳng định có gian tế của người Nữ Chân, nếu không sẽ không khéo như vậy mà bị người Nữ Chân bao vây.
Hiện giờ trong thành Khai Châu có khoảng năm ngàn quân Liêu, còn người Nữ Chân ở ngoài thành thì chỉ có hơn ba ngàn người, nhưng cho dù là binh lực của người Nữ Chân không bằng quân Liêu nhưng chiến lực giữa hai bên lại cách biệt quá lớn, năm ngàn quân Liêu không ngờ lại bị ba ngàn người Nữ Chân đánh cho tan rã, chỉ có thể dựa vào tường thành để phòng thủ, sau đó người Nữ Chân tiến hành vây khốn nhưng không công phá thành Khai Châu, rất có thể là muốn vây thành chờ viện binh, điều này khiến viện quân của Liêu Quốc có chút do dự, không dám khinh suất đi cứu viện.