Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 927 - Chương 923: Giết Địch Chính Là Vào Lúc Này!

Chưa xác định
Chương 923: Giết địch chính là vào lúc này!

A Cốt Đả nằm yên lặng bên bờ sông, cho dù trên người choàng hai lớp áo da gấu nhưng dường như cũng không ngăn nổi gió lạnh ngoài trời, thời gian dần trôi, y càng có cảm giác tay chân của mình có chút run lên, điều này khiến y thầm than không tốt, nếu vẫn tiếp tục như vậy, chỉ sợ tay chân y sẽ từ từ mất hết đi tri giác, đến lúc đó cho dù địch nhân đến nhưng y cũng khó có thể đánh giết ra ngoài.

- Đại ca, ăn một chút gì cho thân người ấm áp đã!

Đúng lúc này, Ngô Khất Mãi đi tới bên cạnh A Cốt Đả bỗng nhiên đưa qua một bao vải dầu, hạ giọng nói.

Tuy A Cốt Đả nghe được lời của y nhưng cũng chỉ chau mày thấp giọng nói:

- Thôi, lương khô cũng đã bị đông cứng giống như đá, ăn vào bụng sẽ càng lạnh hơn, ta vẫn còn nhịn được một chút!

Bọn họ đã mai phục trong này suốt hai ngày hai đêm rồi, bởi lúc trước họ đã nhận được tin tức sẽ có một đội quân Liêu không nhỏ đi qua nơi này, nhưng lại không biết cụ thể là ngày nào, cho nên vì để phòng ngừa bị bại lộ, A Cố Đả ra nghiêm lệnh không cho mọi người đốt lửa, mỗi ngày chỉ có thể ăn lương khô cho đỡ đói, vốn dĩ điều này cũng chẳng có gì, nhưng hôm nay nhiệt độ không khí lại đột ngột giảm xuống, quả thực là khiến cho mọi người bị lạnh chết, ngay cả A Cốt Đả cũng có chút không chịu nổi, nếu như quân Liêu vẫn chưa tới, chỉ sợ chính y cũng sẽ phải từ bỏ thôi.

- Đại ca, huynh nếm thử một chút đi, cái này là do ta giấu vào trong ngực, bây giờ vẫn còn nóng!

Lúc này Ngô Khất Mãi lại đưa bao vải dầu tới trước mặt A Cốt Đả, trên mặt cũng mang theo vài phần tươi cười chân thành, mấy năm nay huynh đệ bọn họ vẫn sinh tử gắn bó, cũng chính bởi có sự ủng hộ lẫn nhau như vậy nên mới có thể giúp họ chống đỡ được đến hiện tại.

Đến lúc này, A Cốt Đả cũng không từ chối ý tốt của đệ đệ nữa, lập tức nhận lấy bao vải dầu mở ra, lại phát hiện bên trong không ngờ là một khối ngưu tâm* được nấu chín, hơn nữa vẫn còn mấy phần ấm áp, xem ra quả thực là được để trong ngực giống như lời Ngô Khất Mãi nói, điều này khiến cho A Cốt Đả vô cùng cảm động, lập tức bỏ vào miệng cắn một miếng.

* Ngưu tâm: làm từ tim của con bò

Điều khiến cho A Cốt Đả không ngờ tới đó chính là khối ngưu tâm bình thường này lại có một vị cay khá lạ, vừa mới bắt đầu ăn thì có chút không thích ứng, nhưng càng ăn lại càng thấy ngon, đến lúc ăn xong một miếng, giống hệt như uống hết một vò rượu ngon, toàn thân đều có cảm giác ấm áp dễ chịu, thậm chí trên trán còn toát ra vài giọt mồ hôi.

- Quá đã, bên trong khối ngưu tâm này được bỏ thêm cái gì, sao lại cay được thế này?

A Cốt Đả quay đầu, thấp giọng hỏi Ngô Khất Mãi bên cạnh.

- Đây là loại ớt của Đại Tống bên kia, chủ yếu sinh trưởng tại Đại Tống, nghe nói hằng năm thương nhân Đại Tống dựa vào loại ớt này mà có thể kiếm được không biết bao nhiêu của cải, một thời gian trước có mấy thương nhân Bột Hải lòng dạ hiểm độc vận chuyển đến một ít, một cân bột tiêu chúng muốn mười bộ da hoẵng mới đồng ý trao đổi, nhưng ở trong Đại Tống, cây ớt chẳng qua chỉ là một thứ gia vị rất bình thường, căn bản không đáng giá bao nhiêu tiền.

Khi Ngô Khất Mãi nói đến những thương nhân Bột Hải kia cũng không kìm được vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải bộ tộc Hoàn Nhan của bọn họ còn cần mua nhiều thứ vật tư khác nữa trong tay người Bột Hải thì chỉ sợ ngay lúc đó y đã trực tiếp chém chết đối phương rồi.

- Đại Tống! Lại là Đại Tống!

A Cốt Đả nghe tới đó liền gắt gao nắm chặt chiến đao trong tay, bởi vì y bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng bất an, y phát hiện ra xung quanh mình giờ đây tràn ngập các loại thương phẩm tới từ Đại Tống, kể cả đồ ăn lẫn vật dụng, thậm chí ngay cả chiến đao trong tay y này cũng là một cây đao tốt do Đại Tống sản xuất mà y giành được từ trong tay người Liêu, trên phương diện đúc chiến đao, bất kể là về độ sắc bén hay chắc chắn thì vũ khí của Liêu quốc cũng không thể nào sánh được với Đại Tống, tuy y không hiểu về kinh tế học, nhưng bản năng y cảm thấy rằng không ổn, giống như kiểu đang bị người khác ghìm chặt cổ vậy.

- Đại ca, Đại Tống kia chính là một nơi phồn hoa thực sự, tuy rằng đệ cũng chưa được nhìn thấy tận mắt, nhưng mấy năm nay cũng thường xuyên nghe thấy người ta nhắc tới. Nơi đó quả thực chính là thứ đồ gì cũng có, mỹ nữ tùy ý cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa kẻ thù của chúng ta cũng ở đó nốt. Chỉ cần chúng ta có thể đánh bại được Đại Liêu, dùng cơ sở của Liêu quốc giúp ta trở nên lớn mạnh, đến lúc đó chúng ta chắc chắn có đủ thực lực để báo thù cho phụ thân và các thúc bá rồi!

Khi Ngô Khất Mãi nhắc tới Đại Tống, trên mặt cũng hiện lên vẻ tham lam xen lẫn hận thù, tuy rằng hiện giờ Đại Tống vẫn là một con quái vật lớn đối với bộ tộc Hoàn Nhan, nhưng đâu có nghĩa rằng bọn họ hoàn toàn không có cơ hội, nhất là mấy năm nay bọn họ chỉ dùng chút ít binh lực mà đã có thể đùa giỡn khiến Liêu quốc khổng lồ xoay mòng mòng, điều đó khiến cho lòng tin của Ngô Khất Mãi tăng thêm rất nhiều, vẫn thường xuyên nói như vậy để tự khích lệ chính mình.

Thế nhưng lúc A Cốt Đả nghe tới đó cũng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Ngô Khất Mãi một cái, một lát sau mới mở miệng nói:

- Ngô Khất Mãi, đệ chớ quên trận chiến thất bại tại thành Khai Châu lúc trước, thậm chí đệ căn bản còn chưa kịp nhìn thấy quân đội của Đại Tống đâu, cũng đã bị hỏa khí của bọn chúng đánh cho đại bại, nếu như không phải Liêu quân trong thành vô cùng ngu xuẩn, không ngờ lại chẳng có lấy một chút xu thế truy kích, chỉ sợ đệ và những người bộ tộc Hải Tây đã phải chết ở nơi đó từ lâu rồi.

Nghe thấy huynh trưởng nhắc tới trận thảm bại của chính mình trước kia, khuôn mặt Ngô Khất Mãi cũng không kìm được mà đỏ lên, trận đại bại kia chẳng những khiến cho tướng sĩ dưới trướng y tổn thất thê thảm, mà hơn nữa ngay cả y cũng bị trọng thương, nếu như không có Ô Cốt Đột của bộ tộc Hải Tây liều chết cứu giúp, chỉ sợ y đã thực sự phải chết ở đó rồi, may mắn lúc đó trên chiến trường tổn thất chủ yếu là người của bộ tộc Hải Tây, chủ lực của bộ tộc Hoàn Nhan bọn họ được y giữ lại để thủ vệ doanh trại quân đội thật ra lại tránh được một kiếp.

- Ồ? Đến rồi!

Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy A Cốt Đả hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, việc này khiến cho Ngô Khất Mãi cũng lập tức tỉnh lại từ trong sự ảo não, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn, kết quả phát hiện ra con đường bên kia bờ sông đều là một khoảng bụi bay mù mịt, tuy rằng vẫn còn chưa nhìn thấy binh mã, nhưng từ đó cũng có thể thấy được rằng một đội ngũ quy mô không hề nhỏ đang hướng về phía bên này.

Theo tiếng ra lệnh của A Cốt Đả, mấy ngàn người Nữ Chân đang mai phục phía sau y liền lập tức chuẩn bị kỹ càng, tất cả ngựa đều lẳng lặng nằm sấp trong rừng, trong miệng cũng nhét một miếng vải để tránh việc chúng nó kêu ra tiếng, mà chiến sĩ Nữ Chân bên cạnh những con ngựa đó thì cả đám mắt lộ hung quang, hai tay vô thức vuốt ve vũ khí trong tay, nhìn qua trông giống hệt như dã thú hung mãnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn một phát nát cổ.

Con sông phía trước mặt A Cốt Đả bọn họ được gọi là Áp Tử Hà, tuy rằng mặt sông không phải rất rộng, nhưng cũng gây khó khăn cho việc người ngựa di chuyển, bởi vì con sông này là con đường quan trọng giao giữa bọn họ và hậu phương của quân Liêu, thường xuyên có người ngựa phải qua sông, cho nên trên mặt sông cũng được dựng một cây cầu gỗ, mặt khác hai bên còn có một đội quân Liêu trú đóng ước chừng trăm người, chính là để thủ vệ cây cầu gỗ quan trọng này, đương nhiên A Cốt Đả cũng không dám tới gần cầu gỗ, chỗ bọn họ mai phục cách đó tận hơn hai mươi dặm, nhưng cho dù là vậy, y cũng không dám để cho mọi người đốt lửa, sợ rằng sẽ khiến cho quân Liêu thủ vệ cây cầu phát hiện ra dấu vết.

Chỉ trong chốc lát, đội người bên A Cốt Đả liền nhìn thấy trên con đường lớn phía bên kia bờ sông có một đội ngũ quy mô khổng lồ chậm rãi đi tới, lúc này A Cốt Đả cẩn thận rút một cái ống da từ trong người, sau đó mở rộng rút từ bên trong ra một chiếc kính viễn vọng một lỗ nhìn, bắt đầu nghiêm túc quan sát tình huống phát sinh của đội quân Liêu trên con đường phía xa kia.

Ngô Khất Mãi bên cạnh nhìn thấy chiếc kính viễn vọng trong tay đại ca, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hâm mộ, đáng tiếc là toàn bộ bộ tộc Hoàn Nhan cũng chỉ có một chiếc kính viễn vọng này, hơn nữa còn là do bọn họ tìm được trên người một tướng lĩnh Liêu quân chết trận khi họ giao chiến với quân Liêu lúc trước, tuy nhiên loại kính viễn vọng này vẫn bị Đại Tống khống chế vô cùng nghiêm khắc, chỉ có một lượng vô cùng nhỏ chảy vào tới Liêu quốc, cho dù là hai nước Tống Liêu kết minh để đối phó bọn họ, nhưng Đại Tống cũng không hề đem kính viễn vọng coi như vật tư trợ giúp đưa cho Liêu quốc.

Mặt khác, chiếc kính viễn vọng trong tay A Cốt Đả lại chính là loại kính viễn vọng được chế tạo cho quân đội Đại Tống, cho nên Ngô Khất Mãi đoán rằng, chiếc kính viễn vọng này rất có thể là do quân Liêu thu được khi Đại Tống tấn công mười sáu châu Yến Vân lúc trước, cuối cùng lại gián tiếp rơi vào trong tay đại ca y, đối với việc này y cũng vô cùng thèm muốn, đã từng vô số lần gia nhập chiến trường để kiếm lấy một chiếc, đáng tiếc vẫn chưa được như ý nguyện.

- Binh lực ước chừng khoảng tám ngàn đến một vạn người, trong quân đội có rất nhiều xa mã, xem ra dường như đây là một đội ngũ vận chuyển vật tư quan trọng!

A Cốt Đả nghiêm túc đánh giá một hồi, sau đó mới thập phần hưng phấn mở miệng nói.

- Vật tư? Vậy thì quá tốt, hiện tại bộ tộc chúng ta cái gì cũng thiếu, nếu như có đầy đủ vật tư, nói không chừng còn có thể khiến càng nhiều bộ tộc khác nghe theo sự chỉ huy của chúng ta!

Ngô Khất Mãi nghe đến đó cũng vô cùng hưng phấn nói, bộ tộc Hoàn Nhan bọn họ đã bị Liêu quốc chinh chiến quét sạch, căn bản không có cách nào tự sản xuất bình thường giống như các bộ lạc khác, cho nên sinh tồn của bộ tộc chỉ có thể dựa vào dĩ chiến dưỡng chiến*, chỉ có không ngừng thắng lợi thì mới có thể giành được càng nhiều vật tư hơn nữa từ trong tay Liêu quốc, nếu như không đoạt được vật tư, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể chịu đói bụng.

* lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh.

A Cốt Đả cũng rất nhanh đem kết quả mình quan sát được truyền xuống phía dưới, những người Nữ Chân bên dưới y vừa nghe thấy con mồi lớn lần này có thể thu được rất nhiều vật tư, cả một đám liền vô cùng hưng phấn, tất cả mọi người hận không thể lập tức đánh ra ngoài cướp hết số vật tư kia của người Liêu về, thế nhưng giữa bọn họ và quân Liêu vẫn còn bị ngăn cách bởi một con sông, trừ phi là bọn họ có thể bay qua đó.

Rất nhanh A Cốt Đả đã ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc quan sát từng động tác của Liêu quân ở bờ bên kia, chờ tới thời cơ động thủ tốt nhất, cũng chính là khi gần một nửa số quân Liêu đã qua sông, mà hơn một nửa còn lại vẫn còn chưa qua, lúc đó mới chính là thời điểm đánh lén tốt nhất.

Gần, càng ngày càng gần! Hai mắt của A Cốt Đả giống hệt như con sói đói đang chăm chăm nhìn thẳng vào đối phương, chỉ thấy đội ngũ với quy mô khổng lồ kia đang chậm rãi tiến đến gần cây cầu gỗ, sau khi tiếp xúc với những người thủ vệ cây cầu thì toàn bộ đội ngũ bắt đầu lần lượt qua cầu, trong đó đi đầu tiên chính là một đội ba ngàn người, sau đó chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho việc phòng ngự, xem ra đội quân dẫn đầu này vẫn rất có kinh nghiệm, hơn nữa cũng vô cùng cẩn thận, đáng tiếc những điều này đối với y căn bản lại chẳng có chút tác dụng nào, tuy rằng thủ hạ người Nữ Chân bên dưới y cũng chỉ có ba nghìn người, nhưng nếu là đánh lén, y chắc chắn chỉ trong phút chốc là đã có thể phá bỏ phòng ngự của đối phương, đến lúc đó đội quân Liêu này sẽ chỉ như một con sơn dương bị lột da, y muốn ăn như thế nào thì liền ăn thế đó.

Lại kiên nhẫn chờ thêm một lúc lâu, rốt cục Liêu quân cũng đã sắp xếp xong việc phòng ngự, sau đó đội người ngựa vận chuyển vật tư phía sau cuối cùng cũng bắt đầu động tác một cách chậm rãi, từng chút vận chuyển vật tư qua phía bên kia cây cầu, ngoài ra còn có Liêu quân đi theo hộ vệ, có thể nói là dưới sự phòng thủ nghiêm mật như thế này, kẻ trộm muốn tập kích cũng không hề dễ dàng chút nào.

Đáng tiếc rằng vận khí của đội ngũ này quả thực không tốt chút nào, bởi vì bọn họ gặp phải đội quân do đích thân A Cốt Đả dẫn đầu, chỉ thấy khi quân Liêu vừa mới qua được gần một nửa, A Cốt Đả liền bật dậy, trong chớp mắt liền nhảy lên lưng ngựa, giận dữ gầm lên một tiếng:

- Giết địch chính là vào lúc này!

Bình Luận (0)
Comment