- Sư Nghĩa, gia nhập hải quân mấy năm, không biết liệu ngươi còn có thể cưỡi ngựa được hay chăng?
Trong giáo trường tại thành nam Cổ Bắc Khẩu, Dương Hoài Ngọc quay đầu mở miệng cười nói với Hô Diên Khánh vừa mới đuổi tới, hiện tại Hô Diên Khánh cũng đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên không thể lại tiếp tục gọi là ‘Khánh ca nhi’ được nữa, cho nên Dương Hoài Ngọc mới gọi y bằng tên chữ như vậy.
- Ha ha, Giáo quan ngài đừng xem thường ta thế chứ, tuy rằng lúc ở phía nam không có nhiều nơi có thể dùng kỵ binh, nhưng bình thường cũng đâu hề bỏ qua thuật cưỡi ngựa, nhưng thực ra tuổi của Giáo quan ngài đã cao, không biết liệu có còn dũng mãnh được như năm đó hay chăng?
Hô Diên Khánh cũng cười lớn nói, đêm qua y mới vừa vặn đuổi tới Cổ Bắc Khẩu, chuẩn bị tham gia cuộc tấn công Liêu quốc lần này.
Lại nói tiếp Dương Hoài Ngọc cũng không phải chỉ là mỗi Giáo quan của y trong Trường quân đội, hơn nữa hai người còn là bạn nối khố, năm xưa khi đánh chiếm mười sáu châu Yến Vân, y chính là trợ thủ đắc lực nhất của Dương Hoài Ngọc, chuyện tấn công Liêu quốc lần này lớn như vậy, đương nhiên triều đình sẽ muốn điều những tướng lĩnh ưu tú nhất đến chiến trường, vì thế Hô Diên Khánh vốn ở phía nam cũng bị điều đến Cổ Bắc Khẩu, đảm đương vị trí trợ thủ của Dương Hoài Ngọc. Dựa vào tài năng và kinh nghiệm từng trải của y hoàn toàn có thể tự mình đảm đương chức vị lớn trong lần tấn công Liêu quốc này, thế nhưng y lại cam tâm đảm nhiệm vị trí trợ thủ của Dương Hoài Ngọc, dù sao một ngày làm thầy cả đời là cha, những học sinh trong Trường quân đội đệ nhất đều vô cùng tôn kính Dương Hoài Ngọc, huống chi tài năng của chính bản thân Dương Hoài Ngọc cũng mạnh hơn bọn họ hẳn một bậc.
- Tiểu tử thối dám nói ta già sao, nếu không phục thì chúng ta liền so một trận, chạy vòng quanh giáo trường này mười vòng, ai xong trước người đó thắng!
Lúc này Dương Hoài Ngọc cũng lớn tiếng cười nói, từ sau khi nhìn thấy môn sinh đắc ý Hô Diên Khánh, ông đều cảm thấy cao hứng giống như thấy con trai của chính mình vậy, cho nên hôm nay tâm tình của ông vô cùng tốt, mới chủ động đề xuất muốn đua ngựa.
- Khó được mấy khi giáo quan có hứng như vậy, vậy học trò liền theo ngài chạy vài vòng thôi!
Hô Diên Khánh nghe tới đó liền lập tức đáp ứng. Một vài quan tướng xung quanh nghe thấy cũng bắt đầu ồn ào, không ít người ầm ĩ muốn tham gia, cuối cùng thậm chí có tới mấy chục con chiến mã tham gia sàn đấu của giáo trường, tiếng ‘bắt đầu’ vừa mới vang lên, dưới sự thúc giục của các kỵ sĩ, tất cả chiến mã đều tăng tốc chạy như điên, những tướng sĩ còn lại đứng xung quanh cũng cao giọng hò hét, khuyến khích ủng hộ cho mọi người cố lên, trong lúc nhất thời tiếng hô trong toàn bộ giáo trường vang lên như sấm.
Những tướng sĩ có can đảm tham gia trận đấu này, tất cả đều là người có trình độ cưỡi ngựa đáng kinh ngạc, nếu không căn bản cũng chẳng lên sân khấu làm gì cho mất mặt. Tuy rằng chức vị của Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh cao nhất nhưng mấy năm nay bọn họ chủ yếu dùng tinh lực trên phương diện chỉ huy, tuy rằng cũng không buông lỏng các phương diện kỳ thuật cưỡi ngựa hay võ nghệ, nhưng dù sao cũng không thể tập trung quá nhiều tinh lực, muốn đạt được hạng nhất cũng vô cùng khó khăn. Không ngờ tới người cuối cùng đạt được hạng đầu tiên lại là một tiểu tướng vừa mới tròn hai mươi tuổi, về phần hai người Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh, không ngờ chỉ đoạt được hạng bốn và hạng sáu, tuy nhiên cuối cùng cũng không nằm ngoài mười thứ hạng đầu tiên.
- Hô ~ không phục cũng không được, về sau thiên hạ này đều là của mấy người trẻ tuổi các ngươi rồi!
Dương Hoài Ngọc thở hổn hển chửi thề mấy câu rồi tùy ý ngồi xuống bên cạnh giáo trường, sau đó hưng phấn nhìn những tướng lĩnh trẻ tuổi trên giáo trường thở dài, thế nhưng lúc nói câu này trên khuôn mặt vẫn mang theo mấy phần mỉm cười, tuy rằng ông đã rời khỏi Trường quân đội rất nhiều năm rồi, nhưng khi nhìn thấy những người được Trường quân đội bồi dưỡng ngày một ưu tú, trong lòng ông cũng tràn đầy cảm giác tự hào.
- Hừ. Vừa rồi trên sàn đấu ta phát hiện thấy, không ngờ đám tiểu tử kia vì muốn để cho ngựa chạy nhanh hơn một chút lại chích máu ngựa ra, chẳng lẽ bọn chúng không biết rằng làm vậy sẽ khiến ngựa chịu thương tổn rất lớn, cần phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể khôi phục lại được hay sao?
Lúc này Hô Diên Khánh có chút không phục nói, vừa rồi y chỉ đứng thứ tư, ba thứ hạng đầu đều bị đám tiểu học đệ của y chiếm mất, hơn nữa mấy đứa học đệ này còn sử dụng phương pháp chích máu để thúc ngựa tăng sức lực, bởi vì trong lúc ngựa tăng hết tốc lực, huyết áp toàn thân tăng cao sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn đối với ngựa, nếu như lúc này lại chích bớt máu ngựa ra, có thể tạm thời khiến cho con ngựa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, chẳng qua biện pháp này có ảnh hưởng rất lớn đối với con ngựa đó, y cũng không cam lòng xuống tay với chiến mã thân yêu của mình như vậy.
Nghe thấy Hô Diên Khánh nói vậy, Dương Hoài Ngọc cũng chỉ cười ha hả, nói:
- Sư Nghĩa ngươi không biết rồi, khi ta và nhóm người đồng lứa các ngươi gia nhập quân đội, cũng chính là lúc Đại Tống thiếu thốn chiến mã, cho nên chúng ta vô cùng trân trọng chiến mã của mình, coi chúng như là thân nhân của mình vậy, nhưng từ sau khi Đại Tống chúng ta đánh bại Tây Hạ và nhiều nơi khác, không những giành được vùng đất chăn nuôi ngựa, mà hơn nữa còn có thể mua được chiến mã từ chỗ Tây Vực, cho nên trong quân sớm đã không còn suy nghĩ thiếu thốn chiến mã, ngươi xem trong số kỵ binh dưới trướng ngươi đó, chẳng có ai là không một người hai ngựa, thậm chí các tướng lĩnh kỵ binh ưu tú hơn một chút mỗi người còn có tới năm sáu con ngựa tốt, cho nên bọn họ căn bản không cần phải lo lắng đến việc làm hao tổn sức của chiến mã, con này tạm thời không thể dùng, cùng lắm thì đổi sang con khác, dù sao cũng chỉ là chích máu, nuôi dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được.
- Việc này…
Hô Diên Khánh vẫn luôn ở trong quân đội phía nam, tại đó căn bản là không thể nào cưỡi ngựa cho nên cũng là lần đầu tiên nghe nói tới loại quan niệm mới như thế này trong quân, trong lúc nhất thời y cũng không biết nên bình luận như thế nào. Cái quan niệm không thương tiếc ngựa kiểu này chắc chắn y không thể làm được, nhưng nếu như tưởng tượng, có lẽ trong một vài thời điểm đặc thù, loại quan niệm bỏ qua ngựa như này có thể cứu được một mạng người, cho nên bất luận thứ gì cũng đều có hai mặt, y cũng chẳng thể độc đoán cho rằng làm như thế sẽ không tốt.
Thấy vẻ rối rắm trên khuôn mặt Hô Diên Khánh, Dương Hoài Ngọc ngồi bên cạnh chợt cất tiếng cười to, vỗ vỗ bờ vai của y, nói:
- Được rồi, thực ra Đại Tống chúng ta phát triển, trong quân cũng không ngừng xuất hiện thêm một số việc này việc kia, rất nhiều chuyện lúc mới bắt đầu ta cũng không quen, vì thế còn thường xuyên giáo huấn người ta, thế nhưng sau đó Lăng Vương lại viết thư cho ta, nói rằng thời đại đang dần phát triển, quan niệm cũng sẽ đổi thay, quan niệm của những người thế hệ trước như chúng ta và người trẻ tuổi hiện giờ khẳng định cũng cách biệt không hề ít, cái này Lăng Vương gọi nó là ‘cách biệt thế hệ’, sự xuất hiện của những điều khác biệt chính là thứ không thể tránh né được, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức chiến đấu và tính đoàn kết của quân đội, vậy cũng không cần phải để ý.
- Cách biệt thế hệ?
Lần đầu tiên Hô Diên Khánh nghe thấy một từ ngữ mới mẻ như thế cũng cẩn thận suy ngẫm kỹ càng một chút, cuối cùng không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Quả đúng là cách biệt thế hệ, không nghĩ tới ta mới hơn ba mươi tuổi mà cũng đã có cách biệt thế hệ với nhóm học đệ trẻ tuổi kia, ngày sau đợi đến lúc con cháu chúng ta lớn lên, sợ rằng cách biệt thế hệ còn nhiều hơn thế nữa.
- Ha ha ha~ cũng chẳng phải thế sao, điểm ấy ta đã thấu hiểu rất rõ, giống như đám tiểu tử thối trong nhà ta ấy, có đứa thà đi học viện Truy Nguyên cũng không muốn tới Trường quân đội, cũng có đứa chọn đi Học viện Hải quân Quảng Châu, hằng năm ta đều không ở nhà, muốn quản chúng nó cũng không được, cuối cùng cũng chỉ có thể cho bọn chúng tự do đi những nơi chúng muốn mà thôi!
Dương Hoài Ngọc nghe xong lời nói của Hô Diên Khánh cũng không kìm được liền cất tiếng cười to, tuy nói rằng đám con trai của ông không chịu nghe lời, thế nhưng cũng đều không hề chịu thua kém, bất kể là làm việc gì cũng đều ra dáng, không có đứa nào trở thành kẻ ăn chơi trác táng trong kinh thành.
Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh hàn huyên vài câu, cuối cùng không tự chủ được liền chuyển chủ đề sang cuộc chiến với nước Liêu lần này, lúc này Hô Diên Khánh cũng mang vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Giáo quan, ta vừa mới chạy tới nơi này, vẫn còn chưa rõ ràng lắm về bố cục cuộc chiến ra sao, không biết liệu Giáo quan có thể giảng giải cho ta một phen chăng?