- Những nạn dân này ở đâu tới vậy.
Gia Luật Ất Tân giận dữ hổn hển hét, ngay tại bên ngoài cửa sau phủ đệ của lão ta, tự nhiên chen chúc toàn là nạn dân, những nạn dân này cũng bị quân phản loạn làm tỉnh giấc, hiện tại cả đám giống một đám ruồi không đầu dường như chỉ muốn trốn chạy, nhưng vốn dĩ không gian ngoài cửa sau cũng không lớn, lại chen chúc gần vạn dân, căn bản không có khả năng giải tán, thậm chí còn xảy ra hiện tượng giẫm đạp, vô số nạn dân trong lúc hỗn loạn đau đớn kêu lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
- Khởi bẩm lão gia, không phải hôm qua lão gia đã phân phát cháo cho nạn dân sao? Tiểu nhân cảm thấy để cho nạn dân ở trước cửa lớn sẽ làm mất đi thể diện của phủ chúng ta, cho nên hay là sai người phát cháo ở cửa sau, để nạn dân thấy hấp dẫn mà đến, ngoài ra những nạn dân khác trong thành cũng đều vội vã chạy qua, vì thế mới có nhiều người đến như vậy.
Lúc này quản gia phụ trách phát cháo ngày hôm qua giải thích với vẻ mặt cầu xin, hắn ta vừa rồi chỉ vì lo sợ mới quên luôn việc dân chạy nạn chắn đầy ở cửa sau.
- Đồ khốn khiếp!
Gia Luật Ất Tân nghe đến đó tức giận thiếu chút nữa là hộc máu, lập tức một cước đá tên quản gia ngã ngửa, sau đó quay người nghĩ ra một chỗ khác trốn khỏi phủ, nhưng không đợi lão ta đi được bao xa thì nghe thấy phía trước truyền đến từng đợt la hét, hiển nhiên là quân phản loạn đã chém giết vào trong phủ, nếu lão ta còn đi về phía trước, rất có khả năng đụng độ với đối phương.
Nghe được tiếng chân phản quân càng ngày càng gần, Gia Luật Ất Tân cũng mất đi vẻ ung dung ngày thường, lập tức hoảng hốt quay người chạy về, nhưng lúc lão ta vừa quay lại cửa sau, lại nhìn thấy nạn dân ngoài cửa càng thêm hỗn loạn, nhưng lần này Gia Luật Ất Tân cũng bất chấp, lập tức lệnh cho gia binh và người hầu cầm vũ khí tiến lên chém giết, mong rằng trước khi quân phản loạn truy đuổi đến lão ta có thể tự mình mở ra một con đường máu.
Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, gia binh và người hầu thủ hạ của Gia Luật Ất Tân đều phát điên, dù sao thì bọn chúng tất cả đều là tay sai của lão ta, bình thường cũng ỷ lại không ít vào danh tiếng của Gia Luật Ất Tân ở bên ngoài tác oai tác quái, lúc này nếu rơi vào tay phản quân, chỉ sợ cũng không có kết cục gì tốt đẹp, bởi vậy đám người này không do dự liền giơ cao vũ khí chém giết nạn dân, nhất thời trước cửa đều là máu thịt tung tóe, tiếng kêu rên của nạn dân trước khi chết thảm càng không dứt bên tai.
Tuy nhiên tất cả đều đã quá muộn, không đợi Gia Luật Ất Tân mở ra được một con đường máu, quân phản loạn đằng sau đã đuổi tới, lúc đó bọn chúng nhìn thấy phía trước cửa sau một hàng mười mấy chiếc xe ngựa, gần như tất cả quân phản loạn mắt đều ánh xanh, bởi vì bọn chúng biết đây chắc chắn là gia quyến của Gia Luật Ất Tân, hơn nữa đám người còn đang chạy trốn, chắc chắn mang theo thứ đáng giá nhất trên người, vì thế chỉ cần đuổi kịp đám người trên xe ngựa là bọn chúng có thể phát tài rồi.
Cũng chính bởi vậy cho nên quân phản loạn gần như không do dự xông lên chém giết. Phần lớn người của Gia Luật Ất Tân đều bị phái đi phía trước giết nạn dân để mở đường, căn bản không có bao nhiêu người phòng hộ, kết quả trong chớp mắt đã bị quân phản loạn đuổi giết đến tận cạnh xe ngựa. Gia Luật Ất Tân trên xe ngựa nhìn thấy càng ngày càng nhiều phản quân, lập tức toàn thân đóng băng. Đặc biệt nhìn thấy những xe ngựa phía sau đã bị phản quân đuổi tới, thê thiếp con cái từng người bị bắt đi hoặc giết chết, càng khiến lão ta cảm nhận một nỗi bi ai và bất lực trước giờ chưa từng có.
Cuối cùng có quân phản loạn đuổi tới xe ngựa của Gia Luật Ất Tân, phu xe và hộ vệ rất nhanh bị giết chết, sau đó cửa xe ngựa "Ầm~" một tiếng bị đá văng ra, vào lúc tên phản quân bên ngoài cửa nhìn thấy trong xe ngựa là Gia Luật Ất Tân, trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng như điên, lập tức quát to một tiếng nói:
- Gia Luật Ất Tân ở trong này, ông đây phát tài rồi!
Vốn dĩ Gia Luật Ất Tân trong lòng còn tồn tại một chút hy vọng hão huyền, hy vọng quân phản loạn muốn bắt sống mình, nhưng sau khi tên phản quân hét to lên một tiếng, dường như sợ người khác chiếm công, dứt lời liền hung dữ vung đao chém xuống, kết quả cái đầu già nua của Gia Luật Ất Tân bay vòng lên, đập hai phát vào thành xe, rồi bị tên phản quân nắm trong tay, sau đó gã giơ cao tay tán dương công lao của chính mình, lúc này trên đầu của Gia Luật Ất Tân đôi mắt vẫn mở thật to, xem chừng đến lúc chết cũng không nhắm mắt.
Gia Luật Ất Tân cả đời làm nhiều việc ác, Liêu Quốc sở dĩ đi đến bước đường này, lão ta gần như phải gánh hơn một nửa trách nhiệm, có thể nói lão ta cả đời này gần như chưa làm được việc tốt gì, nhưng trước lúc chết một ngày lại nhiệt huyết dâng trào, không ngờ lại còn phát cháo cho nạn dân, tuy rằng động cơ cũng không thể gọi là trong sáng nhưng lão ta cũng coi như đã làm một việc thiện hiếm thấy, đáng tiếc cũng chính việc thiện này lại gián tiếp dẫn đến cái chết của lão ta, có thể thấy sự đời thật khó liệu, việc nhỏ này cũng khiến đám sử gia và học giả đời sau bàn luận hăng say, dân gian càng xuất hiện không ít phiên bản truyền miệng, chỉ sợ ngay cả Gia Luật Ất Tân cũng không ngờ tới.
Sau khi Gia Luật Ất Tân chết, đầu của lão ta lập tức bị đưa đến tay tên phát động quân phản loạn Gia Luật Dư Đổ, lại nói tới trận phản loạn này chính là do gã và Gia Luật Nô Chương cùng bày mưu, Gia Luật Dư Đồ tuy rằng không trực tiếp kiểm soát cổng thành nhưng gã nắm giữ trong tay số quân cũng không ít, hơn nữa phần lớn đều là tâm phúc của gã, bởi vậy khi gã hạ mệnh lệnh xuống, một phần quân theo sự điều khiển của Gia Luật Nô Chương tấn công cổng thành, dẫn Nữ Chân tiến vào, một phần quân khác gã tự mình chỉ huy gây hỗn loạn ở trong thành.
Nhắc tới cũng vừa khéo, quan hệ của Gia Luật Dư Đổ và Gia Luật Ất Tân cũng không hòa hợp, mà phủ đệ của hai người lại cách nhau không xa, hơn nữa Gia Luật Ất Tân nắm giữ quyền lực triều đình Liêu Quốc, nếu như lão chết nhất định sẽ khiến cho cả thành Thượng Kinh như rắn mất đầu, đến lúc đó cũng dễ xảy ra hỗn loạn, cho nên Gia Luật Ất Tân liền trở thành mục tiêu đầu tiên của gã.
Sau khi quân phản loạn bắt đầu tấn công, Gia Luật Dư Đổ liền phái ba nghìn quân tinh nhuệ bên cạnh gã tiến đến truy bắt Gia Luật Ất Tân, không ngờ rằng cuối cùng lại thành công vô cùng dễ dàng như vậy. Lúc Gia Luật Dư Đổ nhìn thấy đầu của Gia Luật Ất Tân, thậm chí còn không dám tin, bởi vì gã biết trong phủ Gia Luật Ất Tân nuôi không ít gia binh, dù đánh không lại thì cũng có thể chạy trốn, cho nên muốn bắt được lão cũng không phải chuyện dễ. Trong kế hoạch của gã, có thể làm cho Gia Luật Ất Tân chạy trốn tán loạn, không có thời gian tổ chức quân lính trong thành để trấn áp quân phản loạn là kết quả tốt nhất, nhưng kết quả cuối cùng lại là Gia Luật Ất Tân chết trong tay gã.
Không ngờ xảy ra việc ngoài ý muốn, Gia Luật Dư Đổ liền phản ứng rất nhanh, lập tức gã sai người đem đầu của Gia Luật Ất Tân treo vào một cây trúc nhọn dài, sau đó chạy tới cổng thành chi viện cho Gia Luật Nô Chương. Lúc này Gia Luật Nô Chương đang tranh giành cổng thành với quân trấn giữ cổng, bởi vì quân trấn giữ cổng thành thề sống chết không lùi bước, khiến cho bọn hắn tiến quân không được thuận lợi, nhưng lúc Gia Luật Dư Đổ đem đầu của Gia Luật Ất Tân đến trước trận chiến, kêu to: “Gia Luật Ất Tân đã chết”, quân chấn giữ cổng thành lập tức lòng quân đại loạn, đặc biệt là không ít người biết Gia Luật Ất Tân, lại càng không có tinh thần chiến đấu, đám người Gia Luật Dư Đổ nhân cơ hội này, một lần hành động đánh chiếm được cổng thành, rồi mở cổng thành ra.
Nơi đám người Gia Luật Dư Đổ tiến đánh chính là cổng thành phía Nam, đây vốn dĩ không phải hướng tấn công chính của đám người Nữ Chân, cho nên lực lượng chấn giữ ở đây cũng khá mỏng, đây cũng là nguyên nhân chính khiến bọn Gia Luật Dư Đổ có thể dễ dàng công phá, có điều người Nữ Chân ở thành phía Bắc đã sớm nhận được tin tức, cho nên nhanh chóng ẩn mình vào màn đêm lặng lẽ đi đến phía ngoài cửa Nam, đợi đến khi cổng thành mở ra, A Cốt Đả tự mình chỉ huy quân đội liền ra lệnh một tiếng, tất cả kị binh Nữ Chân tiên phong xông vào cổng thành.
Gia Luật Dư Đổ và Gia Luật Nô Chương đứng trước cổng thành nghênh đón A Cốt Đả, đợi A Cốt Đả vào thành, Gia Luật Dư Đổ lập tức đem đầu của Gia Luật Ất Tân dâng lên, dùng thứ này để biểu lộ công lao của mình. Đối với việc này A Cốt Đả cười và khen ngợi vài câu, sau đó lập tức để Gia Luật Dư Đổ dẫn đường, gã muốn nhanh chóng tiến đánh hoàng cung Liêu Quốc, tốt nhất là có thể bắt sống Gia Luật Tuấn.
Gia Luật Tuấn sớm đã bị quân phản loạn trong thành làm tỉnh giấc, ý niệm đầu tiên của gã không phải là tổ chức ổn định binh lính, mà là lập tức phái người đến gọi Gia Luật Ất Tân vào cung, bởi vì mấy năm nay gã hầu như đem mọi việc lớn nhỏ của triều đình giao cho lão, bởi vậy việc tìm Gia Luật Ất Tân đã trở thành thói quen của gã, nhưng khi người gã phái đi quay lại, nói cho gã biết tin xấu, phủ đệ của Gia Luật Ất Tân đã bị quân phản loạn đánh chiếm, hơn nữa bản thân Gia Luật Ất Tân cũng không thấy bóng dáng đâu, nghe quân phản loạn nói bọn chúng đã giết chết Gia Luật Ất Tân, hơn nữa quân trấn giữ cổng thành cũng có người nhìn thấy đầu của Gia Luật Ất Tân.
Biết tin Gia Luật Ất Tân có thể đã bị giết bởi tay quân phản loạn, Gia Luật Tuấn ngồi thừ người trên ghế rồng, cảm thấy trống vắng trong lòng, giống như mất đi chỗ dựa hàng ngày, thậm chí trong một lúc không biết nên làm gì, bởi vì quân trấn giữ trong thành trước giờ đều một tay Gia Luật Ất Tân lo liệu, hiện tại gã muốn tìm người trấn áp quân phản loạn trong thành cũng không biết phải tìm ai.
Tuy nhiên trong lúc Gia Luật Tuấn thừ người, quân Kim của A Cốt Đả đã chém giết vào tận trong thành. Đám quân Kim này vô cùng hung ác, quân phản loạn thủ hạ của Gia Luật Dư Đổ còn xa mới hung ác bằng, quân Kim vừa vào trong thành liền đại khai sát giới, đặc biệt là những nạn dân trên đường, chỉ cần gặp quân Kim gần như chỉ có con đường chết, chỉ một thời gian toàn bộ Đông Kinh khắp nơi đầu đường xó chợ đều là xác người và máu tươi.
Cũng chính do quân Kim tàn bạo chém giết, khiến cho tốc độ tiến về trước của bọn chúng rất nhanh, hơn nữa quân trấn giữ kinh thành tuy đông nhưng Gia Luật Ất Tân đã chết, căn bản không có người tổ chức, khiến cho quân trấn giữ các nơi chỉ có thể tự mình chiến đấu, không phát huy được ưu thế đông người, ngược lại bị đám người Nữ Chân giết cho chạy tán loạn, thêm nữa phần lớn quân trấn giữ thành đều là bách tính khỏe mạnh nhập ngũ, trước đây dựa vào tường thành để trấn giữ còn có khả năng, nhưng bây giờ giao chiến trực tiếp với quân Kim tàn ác lại khiến cho đám người này không có được chút dũng khí nào, thậm chí không ít người trực tiếp cởi áo có số hiệu ra rồi trà trộn vào đám dân thường, trong thế cục hỗn loạn như này, muốn tìm ra bọn chúng quả thật là không thể.
Một canh giờ ngắn ngủi, quân Kim đã đuổi vào đến vùng lân cận hoàng cung, lúc này Gia Luật Tuấn vẫn còn ngẩn người trong hoàng cung không định chạy trốn, nếu không có gì bất thường xảy ra, gã rất có thể sẽ trở thành tù binh của quân Kim. Nhưng cũng đúng lúc này, cục đô lâm nha Tiêu Hòa Thượng liều chết xông vào trong cung cầu kiến, vừa nhìn thấy Gia Luật Tuấn liền hô to một tiếng:
- Bệ hạ, quân Kim đã vào thành, hơn nữa sẽ nhanh chóng đánh đến tận hoàng cung, xin Bệ hạ lấy đại cục làm trọng, lập tức rời khỏi kinh thành.
- Hả? Việc này…
Nghe được lời Tiêu Hòa Thượng, Gia Luật Tuấn mới tỉnh táo lại từ khi nghe tin Gia Luật Ất Tân chết, nghĩ đến quân Kim sẽ nhanh chóng đánh đến đây khiến cho gã càng hoảng loạn, lập tức vội vàng dặn dò kẻ dưới:
- Nhanh. Mau đưa Hoàng hậu và Thái tử đến đây, Cấm vệ quân bảo vệ bọn ta ra khỏi thành.