Phụ thân, rốt cuộc có chuyện gì mà phải vội vã tiến cung như vậy, hơn nữa còn cần đưa Agnes vào cung?
Triệu Giai vừa lên xe ngựa đã lập tức hỏi Triệu Nhan, Agnes đứng bên cạnh cũng rất tò mò về vị trưởng bối này, hơn nữa Triệu Hoa, con của nàng và Triệu Giai vẫn ở trong kinh thành, do Triệu Nhan và Tào Dĩnh tự tay nuôi dưỡng, lần này tới nàng còn chưa kịp đến thăm con đã bị lôi vào cung, khiến nàng không khỏi tò mò về chuyến đi này.
Thấy con hỏi vậy, Triệu Nhan nhìn thoáng qua Agnes, nói với Triệu Giai:
- Bên phía châu Âu có biến, hơn nữa con và Agnes đã có con với nhau, về pháp lý mà nói, Agnes và Triệu Hoa mới là người thừa kế chính đáng của ngôi vị hoàng đế châu Âu, cho nên ta và em họ con sau khi thương lượng, quyết định phái một đội quân đi châu Âu, giúp Agnes đoạt lấy ngôi vị hoàng đế.
- Châu Âu? Bên đó có chuyện gì vậy ạ?
Triệu Nhan vừa dứt lời, Agnes liền lo lắng hỏi lại, nàng không quan tâm đến ngôi vị Hoàng đế, nhưng cha nàng đã hy sinh tính mạng cho đế quốc La Mã thần thánh, nên nàng rất quan tâm đến tình hình châu Âu.
Ngược lại với sự kích động của Agnes, Triệu Giai lúc này lại trầm mặc, vì y biết phụ thân chưa hoàn toàn nói hết dự định của mình. Trước kia ông cũng từng nói đến việc thâu tóm châu Âu vào trong tay, như vậy cũng có thể kiếm một đường lui cho gia tộc của mình, dù sao hiện tại Lăng Vương phủ quyền thế càng ngày càng lớn mạnh, dù hiện tại Triệu Hú không nghi ngờ, nhưng không thể tránh được việc con cháu y nghi ngờ, bởi vậy cha con họ cần chuẩn bị một đường rút lui an toàn cho Lăng Vương phủ, mà Âu Châu chính là một lựa chọn tốt.
Thấy dáng vẻ kích động của Agnes, Triệu Nhan lại thở dài, sau đó nói cho nàng nghe về tình hình châu Âu, nhất là chuyện hai anh trai nàng vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, làm cho mấy năm nay châu Âu đều chìm trong chiến loạn, thậm chí mấy nước nhỏ quanh đấy cũng bị liên lụy rất nhiều, lại đặc biệt nhắc đến việc dân chúng châu Âu đều tha thiết nhớ về thời Henry đệ tứ thống trị, khao khát hòa bình. Nếu lúc này Agnes đến châu Âu, nhất định có thể dùng uy tín của cha mình để kêu gọi người ủng hộ, thậm chí việc giành lấy ngôi vị hoàng đế cũng không khó khăn gì.
Biết được toàn bộ châu Âu bởi vì hai người anh mình mà dân chúng lầm than, Agnes rất bi thương, đúng lúc này Triệu Nhan lại nói tiếp:
- Agnes, ngôi vị hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh nên thuộc về con, nếu con bằng lòng, ta có thể phái một đội quân đến châu Âu, giúp con giành lấy ngôi vị, con thấy sao?
- Con…
Agnes nghe thấy Triệu Nhan đề nghị như vậy thì rất do dự, nàng vốn không phải một người có dã tâm, thậm chí việc ngôi vị Hoàng đế này cũng là cha nàng trước lúc lâm chung giao cho nàng, từ đáy lòng mình, nàng không muốn làm Hoàng đế, hơn nữa sau khi được gả cho Triệu Giai, tuy không phải là vợ cả nhưng Triệu Giai cũng nhận được ảnh hưởng từ Triệu Nhan, đối xử công bằng giữa thê tử và thiếp thất. Cho nên nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, nếu bây giờ phải bỏ lại cuộc sống này để quay lại châu Âu tranh ngôi hoàng đế, nàng quả thật rất lưỡng lự.
- Phụ thân, tính cách của Agnes không thích hợp làm Hoàng đế, hơn nữa nàng cũng không có tham vọng quyền lực, cho nên chuyện này vẫn là nên nói thẳng với nàng, nàng chắc có thể hiểu được!
Lúc này, Triệu Giai bỗng nhiên cất lời, y biết rằng phụ thân lo lắng Agnes tham luyến quyền lực, cho nên mới không chịu nói thật với nàng. Chỉ nói là giúp nàng đoạt ngôi vị Hoàng đế, nhưng không nói rằng dù có đoạt được ngôi hoàng đế, thì là do con của nàng và Triệu Giai, cũng chính là Triệu Hoa làm hoàng đế, như vậy mới đảm bảo quyền lợi cho Lăng Vương phủ.
Nghe thấy con mình nói vậy, Triệu Nhan do dự một chút, rốt cuộc cũng nói thật, bởi vì hắn tin tưởng khả năng nhìn người của con trai mình. Y nói Agnes không có dã tâm, như vậy thì nói thật với Agnes cũng không sao, dù sao ngôi vị Hoàng đế cũng rơi vào tay con nàng, cũng là con cháu Lăng Vương phủ. Nếu nàng có thể hiểu và phối hợp, kế hoạch sẽ càng thêm thuận lợi hơn.
Agnes lẳng lặng nghe Triệu Nhan kể rõ, nhất là những sắp xếp của Triệu Nhan với ngôi vị Hoàng đế, tầm quan trọng của châu Âu đối với Lăng Vương phủ, từ từ lộ ra vẻ ngạc nhiên, nghe xong liền nhìn sang Triệu Giai bên cạnh mình, sau đó quay đầu nói với Triệu Nhan:
- Phụ thân, đối với việc sắp xếp ai lên kế vị ngôi vị hoàng đế đế quốc La Mã, người không cần bận tâm đến con, thật ra suy nghĩ của con rất đơn giản, chỉ mong có thể ở bên phu quân, như vậy là quá đủ rồi.
Agnes nói hết câu, nắm chặt lấy tay Triệu Giai, khiến Triệu Giai có chút mất tự nhiên, dù sao phụ thân còn đang nhìn, tuy nhiên Triệu Nhan lại hiểu ý bật cười:
- Agnes, cảm ơn con đã hiểu, ta thật sự rất có lỗi khi trước đây giấu con chuyện này.
- Phụ thân nói quá lời, người phải lo lắng cho cả gia đình, con đương nhiên không thể trách người được.
Agnes vội nói, nhưng sau đó lại do dự một chút:
- Phụ thân, nếu như Hoa nhi trở thành hoàng đế của đế quốc La Mã, như vậy châu Âu và Đại Tống chính là người một nhà, đến lúc đó Đại Tống có thể giúp đỡ châu Âu không, chẳng hạn như kĩ thuật trồng trọt, công nghệ dệt đều tiên tiến hơn châu Âu rất nhiều, như vậy có thể nâng cao đời sống nhân dân, vì ngay cả khi cha con thống trị châu Âu cũng vẫn có rất nhiều người không có cơm ăn.
- Ha ha, con không cần lo lắng, chỉ cần bọn họ đồng ý chấp nhận sự thống trị của chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng đối đãi với họ như con dân của mình, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ đâu.
Triệu Nhan lập tức khẳng định, đương nhiên, nếu người châu Âu không chấp nhận, dám chống đối lại thì cũng đừng trách hắn không khách khí.
Agnes là người có tâm tư đơn thuần, đương nhiên không nghe ra ý tứ ngoài câu nói của Triệu Nhan, lập tức rất vui mừng tạ ơn. Trong lúc bọn họ nói chuyện, hoàng cung cuối cùng cũng hiện ra, lập tức Triệu Nhan, Triệu Giai và Agnes đi qua tầng tầng lớp lớp cung điện. Agnes lần đầu tiên đến đây, rất tò mò về cung điện Đại Tống. Trước đây nàng có đứng trên khí cầu quan sát toàn thể hoàng cung, nhưng hiện tại tự mình đi vào trong cung mới phát hiện, tòa cung điện này xa hoa hơn hoàng cung của mình ở châu Âu rất nhiều, hơn nữa xây dựng càng thêm hoa lệ hùng vĩ, một cung điện khổng lồ như vậy, chắc cũng chỉ có Đại Tống mới có khả năng gánh vác nổi.
Mấy người Triệu Nhan rất nhanh đi vào trong điện Thùy Củng, Triệu Hú lúc này cũng nhận được tin, tạm gác việc phê duyệt tấu chương, thấy mấy người Triệu Nhan đi vào liền mỉm cười:
- Tam thúc, đại ca, mọi người cuối cùng cũng đến, ta đợi mọi người đến nửa ngày rồi.
Thấy Triệu Hú mỉm cười tiếp đón, Triệu Giai cũng cười nói:
- Ta vừa mới đến kinh thành đã bị phụ thân kéo vào cung, đến giờ một hớp nước còn chưa kịp uống đây.
- Được rồi, hai người đừng trách lẫn nhau nữa, chúng ta nói chuyện chính sự trước. Vừa rồi trên đường, ta đã kể lại tình hình châu Âu cho Agnes, nàng không có ý kiến gì về vấn đề này, hiện tại liền xem chúng ta xuất binh ra sao nữa thôi!
Triệu Nhan cười ngắt lời nói, hắn biết tình cảm của Triệu Hú và Triệu Giai rất tốt, nếu cứ để họ tán gẫu thì cả ngày cũng không nói vào chính sự được.
Triệu Hú và Triệu Giai nghe thấy Triệu Nhan nói vậy cũng cười ha hả, cùng ngồi xuống. Agnes ngồi bên cạnh Triệu Giai, Triệu Hú mở miệng nói:
- Đại ca, chuyện huynh và vị Công chúa điện hạ châu Âu đây ta đã nghe tam thúc nói, vậy sẽ không nói lại nữa, lần này ta định phái một đội hai mươi tàu chiến chủ lực, ngoài ra còn có các tàu chiến hỗ trợ, tạo thành một đội thủy quân lớn tiến đến châu Âu, giúp Công chúa điện hạ lên ngôi hoàng đế.
- Hai mươi tàu chiến chủ lực, có phải hơi nhiều không?
Triệu Giai nghe vậy không khỏi kinh ngạc, y là hạm trưởng đội tàu chiến, đương nhiên biết chỉ một tàu chiến chủ lực đã đáng sợ đến mức nào, một tàu chiến chủ lực đã có trên trăm khẩu pháo, lại phối hợp với tướng sĩ và vật tư trên tàu, nói không hề khoa trương thì một tàu chiến cũng đủ tiêu diệt một nước nhỏ ở vùng biển phía Nam rồi. Đương nhiên, để chế tạo được một tàu chiến chủ lực cũng cần rất nhiều tiền bạc, cho nên khi nghe Triệu Hú sẽ cho mình hai mươi tàu chiến chủ lực, y không khỏi kinh ngạc.
- Không nhiều, đây là lần đầu tiên chúng ta tới châu Âu, nhất định phải phô trương thanh thế Đại Tống chúng ta, hơn nữa đế quốc La Mã thần thánh chủ yếu vẫn là 6 quốc gia bên trong, hải quân không mạnh lắm, muốn khiến họ biết thực lực của chúng ta, dựa vào mấy tàu chiến hạm là không đủ, nhất định phải thêm cả bộ binh nữa, lần này phái ra nhiều chiến hạm như vậy, đến lúc quyết định có thể để tướng sĩ lên bờ, dỡ đại pháo xuống đánh thẳng vào nội địa, chỉ có dùng sức mạnh sẵn sàng nghiền nát châu Âu như vậy mới có thể thuận lợi đoạt ngôi vị Hoàng đế!
Triệu Nhan rất thản nhiên nói. Triệu Giai tuy rằng tài giỏi, nhưng nhiều năm chỉ hoạt động ở hải quân cơ sở, về mặt phương hướng chiến lược rộng khắp vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nên nhất định phải có người dày dạn kinh nghiệm hỗ trợ y.
- Tam thúc nói không sai, lần này không giống với những cuộc chiến trước đây, mà là cuộc viễn chinh lớn nhất của Đại Tống từ khi lập quốc đến nay. Hơn nữa đối thủ ở bên kia đại dương cũng là một nước lớn, bởi vậy nhất định không được để xảy ra bất cứ sai sót nào, nếu không phải vì đường xá quá xa xôi, tiếp tế tiếp viện thực sự quá khó khăn thì ta còn muốn phái đi thêm vài chiến hạm như vậy nữa kìa.
Triệu Hú cũng gật gật đầu đồng ý nói.
- Tiếp tế tiếp viện? Đây đúng là một vấn đề lớn, hai mươi tàu chiến chủ lực cần cung cấp một lượng nhiên liệu khổng lồ, phải làm sao mới có thể giải quyết vấn đề này?
Triệu Giai nghe đến đây cũng nhận ra vấn đề tiếp nhiên liệu vô cùng quan trọng. Một đội tàu chiến lớn như vậy, lại đi một chặng đường xa xôi, không thể chỉ trông mong vào vật tư mà đội tàu mang theo được, nhất định phải có cách tiếp tế tiếp viện, nhưng khoảng cách xa như vậy, không thể sử dụng đội tàu tiếp viện được.