Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1017.2

Nhạc Phi đuổi sát sau đó, thấy Dương Tái Hưng dũng mãnh như vậy, tả xung hữu đột, có thể so sánh với Triệu Tử Long trong Tam Quốc, trong lòng lại càng phục suy nghĩ của y, suy nghĩ háo thắng trong giờ phút này đã chiến thắng lý trí.

Mắt thấy Dương Tái Hưng sắp chạy ra khỏi vòng vây, bảy tám cái thương móc câu nhanh chóng mai phục, chuẩn bị ngăn lại ngựa đang đến.

Lúc này trong Dương Tái Hưng máu chiến sôi trào, càng đánh càng thuận buồm xuôi gió, chợt thấy đối phương sử dụng thương móc câu, trong lòng kinh hãi, suy nghĩ hỗn loạn, ghìm mạnh dây cương lại, bạch mã nhất thời nhảy dựng lên, trực tiếp bay qua đầu mọi người.

Bởi vì bản thân Dương Tái Hưng cao lớn uy mãnh, cú nhảy này trong mắt mọingười giống như thần tiên hạ phàm.

Dựa vào cú nhảy này, Dương Tái Hưng cuối cùng cũng chạy ra khỏi vòng vây, trong lòng mừng như điên, cũng không dám chiến tiếp nữa, đồng thời ý nghĩ muốn sống cũng nảy mầm mãnh liệt trong đầu, cướp đường chạy như điên, phát huy tốc độ tới cực hạn.

Chợt nghe thấy sau lưng tiếng vó ngựa càng đến gần, hơi nghiêng đầu lại, thấy một tên thiếu tướng đuổi sát phía sau, thiếu niên này chính là người vừa rồi bắt sống Đào Định, Dương Tái Hưng nhướn mày, lại quất mạnh vào mông ngựa.

Khóe miệng Nhạc Phi từ đầu đến giờ vẫn treo một nụ cười điềm tĩnh, lại gia tăng tốc độ đuổi theo. Phải biết rằng con ngựa đen của y là do Hoàn Nhan A Cốt Đả ban tặng, có thể không đẹp như giống ngựa bình thường, nhưng dù cho kỹ thuật cưỡingựa của Dương Tái Hưng giỏi đến đâu, cũng không thoát khỏi Nhạc Phi.

Hai người ngươi truy ta đuổi chạy năm sáu dặm đường.

Dương Tái Hưng quay đầu lại thoáng nhìn, khóe miệng bỗng nhiên thoáng qua một tia cười lạnh, tay trái lấy dây cương khẽ quấn lên cổ tay, kéo mạnh về phía sau.

Nghe thấy một tiếng ngựa hý.

Thấy tuấn mã của Dương Tái Hưng đột nhiên đứng thẳng lên, đột ngột dừng lại, Nhạc Phi lập tức tiến vào phạm vi công kích của y, ngực Dương Tái Hưng dán chặt vào cổ ngựa, quay đầu ngựa lại vung thương lên, đâm về phía trước ngực Nhạc Phi.

Hóa ra Dương Tái Hưng thấy Nhạc Phi đuổi theo, liền xóa ý niệm chạy trốntrong đầu đi, chuẩn bị một sống một còn với Nhạc Phi, lần trước chạy trốn chỉ thoát rồi thuộc hạ của Nhạc Phi, đã hình thành nên sự đối đầu công bằng. Một kích này hạ xuống y dùng hết sức mình, uy lực mãnh liệt, không cần nghĩ cũng tưởng tượng ra. 

Nhạc Phi dù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi Dương Tái Hưng quay đầu ngựa giơ thương lên, mũi thương nghiêng, làm người ta khó có thể phòng bị, theo bản năng kéo dây cương ngang về phía bên trái, khi móng trước của ngựa ô vừa nhấc, xoay tại chỗ chín mươi độ, thì đúng lúc thương xuyên qua dưới nách của Nhạc Phi.

Dương Tái Hưng thấy Nhạc Phi không ngờ thoát được một nhát trí mạng này của y, trong lòng khâm phục, nhưng ưu thế vẫn đang ở bên y, muốn thừa cơ đánh gãy cánh tay của Nhạc Phi, chợt thấy trường thương đâm tới, hóa ra là Nhạc Phi vừatránh né, đồng thời cũng xuất chiêu công kích lại.

Một nhát này cũng vô cùng mạnh.

Dương Tái Hưng không dám khinh thường, rút thương về, giơ trước ngưng, khó khăn ngăn cản Nhạc Phi tấn công.

Đến lúc này, hai bên đều cảm thấy khâm phục thân thủ của đối phương, rất có cảm giác anh hùng luyến tiếc anh hùng.

Hai người thúc ngựa đồng thời tiến lên, một đường chém giết.

Thương pháp của Nhạc Phi gồm cả hai mặt công và thủ, mà Dương Tái Hưng chỉ giỏi về công chứ không giỏi về thủ, chỉ có điều thương pháp của y uy mãnh linhđộng, lấy công thay thủ, Nhạc Phi cũng bị đặt vào tình huống lúng túng, chiến với nhau hơn mười hiệp, nhưng hai bên vẫn ngang nhau.

Đáng giận! Thương pháp thằng nhãi này cực kì linh động, uy lực rất mạnh, ta quả nhiên đã coi thường rồi. Nhạc Phi thấy mãi không hạ được Dương Tái Hưng, trong lòng không khỏi có chút chán nản, kỳ thật mới vừa rồi nếu y không muốn phân cao thấp với Dương Tái Hưng, không cần lựa chọn phi ngựa đuổi theo, mà điều động binh lính, có thể lúc ấy đã bắt được Dương Tái Hưng rồi.

Nhưng Dương Tái Hưng lại không nghĩ nhiều như vậy, y từ khi xuất đạo đến nay, vẫn chưa từng chạm trán địch thủ, từng có cảm giác độc cô cầu bại. Hiện giờ gặp Nhạc Phi sức lực chiến đấu không thua kém y, ý chí chiến đấu thêm mãnh liệt, càng đánh càng mạnh, một lòng chỉ muốn phân cao thấp với Nhạc Phi, về phần những thứ khác, y hoàn toàn không thèm nghĩ đến, đây là điểm khác biệt giữa thống soái vàmãnh tướng.

Nhạc Phi thấy Hồng Anh thương trong tay Dương Tái Hưng ngày càng được vung mạnh, nhát nào nhát ấy đều trí mạng, nhiều lần lâm vào thế nguy hiểm. Thầm nghĩ, xem ra bắt sống y là không thể, nếu lại cho y một con đường sống, không chừng sẽ bị thương của y đâm chết.

Lập tức thu hồi lại suy nghĩ thu phục trong đầu, đem hết toàn lực để phản kích lại, đây không đơn giản là tỷ thí nữa, mà là đánh nhau đoạt lấy mạng sống.

Hai người hạ sát nhau đến khi trời u đất ám, trời trăng không còn, càn khôn điên đảo. Đánh đi đánh lại, cũng không biết đã chạy được bao xa. Nhưng, tuy rằng Dương Tái Hưng rất dũng mãnh, nhưng bạch mã của y đã tỏ ra mệt mỏi, dù sao cũng chạy từ tảng sáng đến giờ, hơn nữa còn phi đến hết tốc lực, dù là ngựa thần thì cũng mệt đếnsụp đổ.

Trái lại Nhạc Phi bên này, con ngựa màu đen vẫn tinh thần sáng láng.

Ngựa chiến chú trọng nhất là người ngựa hợp nhất, nhớ đến lúc Kim Ngột Thuật đại chiến Nhạc Phi, cũng dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa cao một bậc để chớp lấy cơ hội, nếu không Nhạc Phi mà xuất ra bất kì nhát thương nào, nói không chừng đều trở thành búa hạ vong hồn, mà nếu không xong, thì cũng chặt đứt hai cánh tay.

Dương Tái Hưng đã sớm phát hiện ra điểm này, thầm kêu khổ một tiếng, xem ra hôm nay ta chạy không thoát khỏi số kiếp đã định rồi.

Nhạc Phi thấy cơ hội tới, không dám bỏ qua, dốc hết kỹ năng của mình, hùng hổ hăm dọa, thổi mạnh kèn phát lệnh tấn công lên. Dựa vào ưu thế của ngựa, đẩy DươngTái Hưng vào đường cùng.

Mắt thấy thắng lợi sắp bị Nhạc Phi đã nắm chắc trong tay, bỗng nhiên, sắc mặt Nhạc Phi đột nhiên cả kinh, một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm thương đâm ra. Một nhát này thật kì quặc, không phải đâm Dương Tái Hưng, mà đâm về phía dưới trước y.

Không chỉ vậy, nhát này cũng khiến cho toàn thân trên dưới Nhạc Phi để lộ trong tầm mắt của Dương Tái Hưng.

Dương Tái Hưng vốn tưởng sắp chết trận tuyệt đối không ngờ rằng Nhạc Phi sẽ để lộ sơ hở lớn như vậy, không khỏi sửng sốt, nhưng cơ hội tới tay như vậy, y không thể bỏ qua, đâm một nhát thương vào lồng ngực Nhạc Phi. Một nhát này Nhạc Phi tránh cũng không thể tránh được, sinh mạng chỉ trong một sớm một chiều.- A ---!

Trong cú tấn công chớp nhoáng, trước mặt bỗng vang lên một tiếng hét sợ hãi.

Cái gì? Trong lòng Dương Tái Hưng cả kinh, hai mắt thoáng qua hối hận, cánh tay run lên, mũi thương bỗng nhiên biến đổi, xẹt qua dưới cánh trái của Nhạc Phi, máu tươi trào ra, nháy mắt nhuộm đỏ cả cánh tay trái của Nhạc Phi.

Nghe thấy Nhạc Phi đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:

- Ra!

Hai con tuấn mã lên tiếng đồng thời đứng thẳng lên.

Thân mình Dương Tái Hưng nhào lên, nếu không có lực ở thắt lưng kinh người,sống chết kẹp chặt vào lưng ngựa, thì thế nào cũng ngã ngựa, thấy trước mắt ngay kề bên có một người phụ nữ ôm trẻ con sợ tới mức tê liệt ngã bệt xuống đất.

Hóa ra vừa rồi y phát hiện trên con đường phía trước có phụ nữ và trẻ con đi đến, nếu chỉ chần chừ một lát, phụ nữ và trẻ con nhất định sẽ chết dưới ngựa của y, mà Dương Tái Hưng lúc đó sát ý đã đỏ mắt, lên tiếng gọi chỉ sợ đã muộn, vì vậy mới tức thời biến chiêu, đích một nhát thương này thật ra là dây cương mà Dương Tái Hưng đang nắm chặt, y một tay nắm dây cương, một tay đâm về phía dây cương của Dương Tái Hưng, hai tay đồng thời dùng lực về phía sau, lúc này mới cứu được tính mạng của người phụ nữ ôm trẻ con đó.

Nhưng, y cũng vì vậy mà suýt nữa đánh mất tính mạng của mình.

- Vù vù vù ---!Nhạc Phi thấy người phụ nữ và trẻ con đó không có việc gì, mới thở phào một hơi, ngồi trên lưng ngựa hít vào từng ngụm to, mới vừa rồi dường như đã dùng hết khí lực của y, thậm chí có thể nói là phá bỏ ranh giới.

Dương Tái Hưng ngơ ngác nhìn đứa trẻ con không ngừng khóc trong vòng tay của người phụ nữ, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn.

Một lát sau, Nhạc Phi nâng người lên, liếc mắt thấy miệng vết thương trên cánh tay, nhẹ nhàng cười, không hề để ý trong lòng, quay đầu nhìn về phía Dương Tái Hưng nói:

- Chúng ta đánh tiếp.

Dương Tái Hưng hơn ngẩn ra, cảm thấy trên mặt nóng bừng, khẩn trương xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói:- Tướng quân nhân nghĩa vô song, Tái Hưng khâm phục.

Đúng là: Người nhân nghĩa ắt không có địch.
Bình Luận (0)
Comment