Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1037

Thiên hạ đại sự, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn quả thực là có chút lực bất tòng tâm, xuất hiện sơ suất, đó cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng nếu nói tới nấu nướng, hắn từ trước đến giờ đều có 200% tự tin.

Do vì tất cả cấu tứ sớm đã trong đầu, hơn nữa tất cả nguyên liệu cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Lý Kỳ bây giờ muốn làm chính là nói tới hành động. Nhưng do vì chiếc bánh sinh nhật này của Lý Kỳ yêu cầu rất công phu. Cho nên cũng đã tiêu tốn không ít thời gian.

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian đã tới buổi trưa rồi.

Lý Kỳ cùng với tên tiểu thái giám cầm chiếc bánh sinh nhật đã được chuẩn bị kỹ càng tới chỗ của Nhu Phúc Đế Cơ. Vừa nhìn đến nội viện đã khá vắng lặng. Do vì Triệu Giai thất thế, là muội muội ruột của y, cho nên Triệu Đa Phúc cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng. Chí ít nàng cũng đã mất đi một ca ca vô cùng yêu thương. Cũng chính vì vậy, thái độ của người trong cung cũng đã có chút thay đổi. May mà được Trịnh Hoàng hậu chủ hậu cung thâm minh đại nghĩa. Cho nên cũng đã yêu thương Triệu Đa Phúc nhiều hơn, cũng không để cho người khác ức hiếp.

Chờ sau khi thông báo xong, Lý Kỳ bước vào trong phòng. Chỉ thấy một thiếu nữ ngồi trên ghế, dùng giọng điệu của một bô lão nói:

- Kim Đao Trù Vương ở lại, những người khác đều lui xuống hết đi.

- Tuân mệnh.

Những tên tiểu thái giám đó đặt bánh sinh nhật xuống, liền lui ra ngoài.

Vừa mới ra ngoài, ánh mắt Triệu Đa Phúc bỗng nhìn xung quanh, nhảy từ trên ghế xuống, ghé sát tai vào cửa, hình như là nghe xem người bên ngoài đã đi chưa.

Nha đầu này lại sắp chơi trò gì đây? Lý Kỳ không thể không giữ vững tinh thần, luôn luôn cảnh giác. Dù sao hắn cũng là đang trả nợ.

Lát sau, sau khi Triệu Đa Phúc đã xác nhận ngoài cửa thực sự không còn ai nữa, mới tới trước bàn. Nhưng không vội mở cái chụp ra, nghênh đón chiếc bánh sinh nhật đầu tiên trong đời nàng. Mà nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, tam ca ta thường nói ngươi là bằng hữu tốt nhất bình sinh của ca, có phải không?

Lý Kỳ a lên một tiếng, kinh ngạc nói:

- Không biết vì sao Nhu Phúc Đế Cơ lại hỏi như vậy?

Triệu Đa Phúc đập mạnh một chân, liền nói:

- Trước tiên ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta đi rồi nói tiếp.

Nàng và Triệu Giai là huynh muội ruột. Ta không thể ngu ngốc nói có thù. Sau khi Lý Kỳ cân nhắc một hồi, mới gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Triệu Đa Phúc ngửa đầu lên, hồ nghi nhìn Lý Kỳ:

- Ngươi không gạt ta chứ?

Lý Kỳ liền lộ ra vẻ thật thà, nói:

- Sao thần dám lừa dối Nhu Phúc Đế Cơ. Dù là người không tin thần, thì cũng phải tin Vận Vương điện hạ chứ.

Triệu Đa Phúc nửa tin nửa ngờ Lý Kỳ một hồi. Thấy biểu hiện của hắn khá thành thực, không có bất kỳ thay đổi nào, mới yên tâm, bỗng đưa một tay ra kéo áo Lý Kỳ, thần bí nói:

- Lý Kỳ, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Làm cái gì thế? Không phải là sinh nhật sao? Lý Kỳ nhìn chiếc bánh trên bàn, thầm nghĩ, huynh thối, ta xin lỗi huynh.

Triệu Đa Phúc kéo Lý Kỳ tới góc tường phía trong, nói nhỏ:

- Lý Kỳ, nếu ngươi là bạn thân của tam ca ta, chi bằng thay tam ca ta báo thù?

Lý Kỳ sợ hãi nói:

- Lẽ nào điện hạ đã xảy ra chuyện rồi?

Triệu Đa Phúc sửng sốt, nói:


- Ta có nói tam ca xảy ra chuyện gì không?

- Vậy người vừa rồi nói là có ý gì?

Triệu Đa Phúc ây da một tiếng, nói:

- Ngươi ngốc quá, ta nói không phải là chuyện đó.

Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, hoang mang nói:

- Vậy sao vừa rồi lại nói là báo thù cho tam ca người?

Triệu Đa Phúc bỗng vẫy tay.

Lý Kỳ vẻ mặt đầy nghi ngờ cúi người xuống nói:

- Chuyện gì thế?

Triệu Đa Phúc ghé sát tai nói:

- Lý Kỳ, nói cho ngươi biết, ta nghe người trong cung nói, tam ca ta kỳ thực là bị người ta hãm hại mới bị phụ hoàng giáng chức tới Phượng Tường.

Hóa ra là chuyện này. Những tên ba hoa trong cung thật là không cẩn thận chút nào. Sao chuyện này lại có thể truyền tới tai Nhu Phúc chứ? Lý Kỳ làm như kinh ngạc nói:

- Thật sao?

Triệu Đa Phúc gật đầu nói:

- Cực kỳ chính xác.

Không đúng rồi, cái người ba hoa trong cung đó, thật không phải là ta rồi. Vậy nàng nói với ta chuyện này, chớ không phải là muốn trả thù ta? Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, thăm dò:

- Vậy không biết là ai hãm hại điện hạ?

Triệu Đa Phúc vừa nghe tới câu này, liền ủ rũ, bĩu môi nói:

- Chuyện này ta cũng không biết.

Cũng may, cũng may! Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ý của Nhu Phúc Đế Cơ, chớ không phải là muốn thần giúp người đi điều tra chứ?

Triệu Đa Phúc lại vui mừng nói:

- Ngươi quả nhiên là thông minh, chẳng trách phụ hoàng lại xem trọng ngươi như vậy. Huyên Huyên chính là ý này.

Bảo ta đi điều tra? Đó chẳng phải là thần cũng là ta, quỷ cũng là ta sao? Đó cũng quá là lừa trẻ con rồi, ta nào có thể chứ! Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Nhu Phúc Đế Cơ, tam ca của người đã tới Phượng Tường rồi. Dù người có biết là ai, thì cũng có thể làm được gì?

Triệu Đa Phúc giơ nắm tay lên nói:

- Chuyện này ta mặc kệ, ta nhất định phải điều tra ra ai hãm hại tam ca. Ta muốn báo thù cho tam ca ta.

- Báo thù à!

Lý Kỳ lắc đầu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Triệu Đa Phúc hồ nghi nói: 

- Lẽ nào ngươi không muốn?

- Muốn, đương nhiên là muốn rồi!

Lý Kỳ bật cười ha hả mấy tiếng, để che giấu khó khăn của mình, lại thăm dò nói:

- Giả dụ tra ra người đó là ai, không biết Nhu Phúc Đế Cơ người định báo thù thế nào? …. Ách, trừng phạt người đó.

Hắn cảm thấy từ báo thù này dùng trên người Triệu Đa Phúc có chút quá nặng, do đó đã đổi thành trừng phạt.

Triệu Đa Phúc ngẩng đầu lên, suy nghĩ nghiêm túc một hồi, nói:

- Phụ hoàng chắc chắn không thể giúp ta. Ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Lý Kỳ, ngươi là đại nhân, ngươi có lẽ sẽ có rất nhiều cách.

Nàng dù sao chỉ là một cô gái mới lớn, tâm địa lại lương thiện. Ngươi muốn nàng đi đùa cợt một người, có lẽ còn miễn cưỡng có thể. Nhưng nếu nàng muốn tìm cách trả thù một người, vậy thì có chút khó khăn rồi.

Bá đạo! Ngươi muốn ta nghĩ cách trừng phạt chính mình. Đây chẳng phải là quá tàn nhẫn rồi. Lý Kỳ liền nói:

- Thần là người lương thiện như vậy, ngoài dùng lời nói để cảm hóa kẻ xấu ra, những cách khác thì không thể.

- Điều này không phải cũng quá là dễ dàng cho kẻ xấu đó rồi. Không được.

Triệu Đa Phúc cố gắng lắc đầu, đôi mắt đen láy đảo đảo xung quanh, bỗng vui vẻ nói:

- Có rồi.

Lý Kỳ liền hỏi:

- Cái gì?

Triệu Đa Phúc chỉ về phía ngọn nến trên cửa sổ vẫn chưa đốt, nói:

- Chúng ta có thể dùng nến để trừng phạt kẻ xấu đó.

- Nến?

Cổ họng Lý Kỳ bất giác nói không thành tiếng.

Triệu Đa Phúc gật đầu nói:

- Ngươi không biết, năm đó ta 7 tuổi, bởi vì nhất thời ham chơi, kết quả là bị nến chảy sáp xuống dưới, đau suốt một đêm. Cách này có lẽ là có thể trừng phạt kẻ xấu đó được đấy.

Nhỏ nến? Thật không ngờ tuổi tác ngươi không lớn, ý tưởng quá tà ác. Trong đầu Lý Kỳ bỗng tưởng tượng ra mình bị tiểu thư này ngồi nhỏ nến chơi. Bức tranh này quá là ác độc, cơ thể không khỏi run lên.

Triệu Đa Phúc nói:

- Sao ngươi lại run người lên?

- Thần run sao? Thần không run!

Lý Kỳ mặt đầy mồ hôi.

Triệu Đa Phúc hiếu kỳ nói:

- Sao ngươi lại vã nhiều mồ hôi như vậy?

Ngươi muốn chơi trò nhỏ nến lên người ta, ta sao không vã mồ hôi được chứ? Lý Kỳ lau mồ hôi nói:

- Ồ, vừa rồi người vừa nói tới nêến, thần bỗng cảm thấy rất nóng.

Triệu Đa Phúc cười hì hì nói:

- Liệu có phải ngươi cũng rất sợ nến?

- Vô cùng sợ.

Lý Kỳ nói thật.

Triệu Đa Phúc lại nói:

- Vậy ngươi cảm thấy chủ ý này của ta thế nào?

Lý Kỳ suy nghĩ hồi lâu mới mỉm cười nói:

- Rất hay, rất hay.

Triệu Đa Phúc nói:

- Vậy ngươi có bằng lòng cùng ta báo thù cho tam ca không?

Nếu ta không đồng ý với ngươi, e là ngươi cũng sẽ tìm người khác. Ngộ nhỡ cái miệng người đó nói cho ngươi biết, vậy ta sẽ phiền rồi. Đây chính là Đế Cơ nha, ta không chọc nổi. Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, lại nghĩa khí ngất trời nói:

- Đương nhiên bằng lòng rồi, vì bằng hữu, không tiếc gì cái mạng này. Mọi việc để Lý Kỳ ta làm, người yên tâm đi, ta nhất định sẽ điều tra cho hung thủ là ai. Nhưng, người cũng phải hứa với ta, không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu đánh rắn động cỏ, khiến cho kẻ xấu biết được, vậy thì chúng ta sẽ khó mà điều tra.

Triệu Đa Phúc vui vẻ gật đầu, nói:

- Ngươi yên tâm, ta nhất định không nói cho người khác biết. Hi hi, Lý Kỳ, ta không nhìn lầm ngươi.

Lý Kỳ gượng cười gật đầu, liền chuyển đề tài nói:

- Nhu Phúc Đế Cơ, hôm nay là sinh nhật 13 tuổi của người, hay là đúng nói những chuyện không vui đó, tránh làm hỏng tâm tình. Bánh sinh nhật của người ta đã chuẩn bị xong rồi.

Triệu Đa Phúc dù sao cũng vẫn trẻ con, vừa nghe thấy bánh sinh nhật, mắt liền sáng lên, e là ngay cả họ tam ca của nàng cũng quên mất rồi. Bừng tỉnh nói:

- Đúng rồi, ta suýt nữa đã quên mất nó. Lý Kỳ, ngươi chuẩn bị bánh sinh nhật gì thế?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên là độc nhất vô nhị rồi. Thần đã hứa với người thì tuyệt đối không nuốt lời, bảo đảm không thể khiến người thất vọng.

Hắn nói xong liền đi tới trước bàn Triệu Đa Phúc, đưa tay ra, ra hiệu cho nàng mở cái chụp ra.

Triệu Đa Phúc hiếu kỳ nhìn hắn, nói:

- Chuyện này không phải là ngươi làm chứ?

Không xong rồi! Quên mất mình là người ở xã hội phong kiến. Lý Kỳ lúng túng cười, đang muốn đưa tay ra lấy chiếc chụp, nhưng Triệu Đa Phúc bỗng đưa tay ra chặn lại, nói:

- Để ta.

Nàng nói xong liền nhấc cái chụp ra, ánh mắt đầy mong chờ nhìn xuống, ngạc nhiên nói:

- Oa! Đôi hài đẹp quá đi.

Lý Kỳ vừa nghe thấy lời này, suýt chút nữa ngã xuống đất. Lời khen này thực sự đã khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Bình Luận (0)
Comment