Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1122.2

Lý Thanh Chiếu nghiêm túc nói:

- Kỳ thực trận đấu này thực lực của hai bên có thể nói là ngang nhau, chỉ có điều Hòa Trung xã thiếu kinh nghiệm. Cho nên, tới cuối cùng mới bị Tề Vân xã đánh bại. Mặc dù thua cuộc, nhưng họ còn được nhiều hơn Tề Vân xã rất nhiều. Nếu năm sau còn gặp lại, chẳng biết hươu chết về tay ai cũng không thể nói trước được.

Đội bóng từ tây bắc tới, sức khỏe của cầu thủ cũng cao hơn một bậc rồi. Nhưng, thiếu kinh nghiệm trong trận đấu lớn. Điều này cũng là thế yếu mà họ không thể tránh khỏi. Nếu vừa bắt đầu đã giành được ưu thế, vậy thì họ càng đá càng có thuận. Nhưng nếu trận đấu rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng, chờ tới giờ phút cuối cùng, họ thiếu kinh nghiệm tất sẽ khiến cho khuyết điểm của họ bị lộ ra. Điều này sẽ khiến cho đối phương có cơ hội tốt.

Kỳ thật dù là ở lĩnh vực nào đi nữa, thất bại là kinh nghiệm tất yếu của một người mới. Duy chỉ có trải qua thất bại mới có thể được coi là một cầu thủ đạt tiêu chuẩn. Mỗi một vị vua tương tự như vậy, cũng đều phải đứng lên từ thất bại.

Lý Kỳ cười nói:

- Không ngờ Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng đã đọc qua về đá cầu rồi.

Chủng Sư Đạo bật cười ha hả nói:

- Lý Kỳ, ngươi định xem tài nữ số 1 Đông Kinh này là vô danh sao? Phàm là trò chơi mà dân chúng ham thích, Chiếu Nhi không có gì là không giỏi hết. Lão phu chỉ giỏi hơn cô ấy một điểm duy nhất, e là cũng chỉ là đánh qua mấy chục năm mà thôi. Những cái khác đều không bì kịp!

Lý Kỳ lập tức nói:

- Chủng công nói sai rồi. Sao vãn bối lại không biết chứ? Kỳ hực vãn bối có giỏi hơn Thanh Chiếu tỷ tỷ, e là cũng chỉ có hơn mười mấy năm nấu ăn mà thôi. Những cái khác, chẳng đáng là gì hết.

Một già một trẻ này, kẻ xướng người họa, khiến cho Lý Thanh Chiếu đỏ bừng mặt lên, cười khổ nói:

- Các ngươi một người đường đường Đại tướng quân. Một người là Kinh tế sử như mặt trời ban trưa, lại liên hợp lại với nhau, lừa gạt một người phụ nữ yếu ớt ta, thật đúng là không có đạo lý gì. Những thứ mà ta học được đều là những thứ vô dụng, nhiều nhất thì cũng chính là tự lấy làm niềm vui. Những thứ mà các ngươi biết mới là kiến thức thực sự.

Lý Kỳ cười nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, trí thức cũng không thể phân biệt quý tiện được!

- Nói rất hay, hay cho câu trí thức cũng không phân biệt quý tiện.

Chủng Sư Đạo trầm trồ khen ngợi.

Lý Thanh Chiếu cũng gật đầu, nhưng lại nói:

- Không phân biệt quý tiện, nhưng phân biệt tốt xấu. Trộm đồ kỳ thực cũng xem như là một môn học vấn, nhưng ai dám nói hay?

- Chiếu Nhi nói cũng rất có lý.

Chủng Sư Đạo lại gật đầu, bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay dần dần dừng lại, nói:

- Chúng ta nên đi sớm chút thôi.

Lý Kỳ cũng đã kịp phản ứng lại, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, tránh để Thái tử điện hạ thấy ta, vậy thì hỏng bét.

Chủng Sư Đạo hỏi:

- Ngươi định đi đâu?

- Ồ, ta muốn tới quân doanh một chuyến. Hôm nay các binh sỹ đã chính thức khôi phục thao luyện. Ta muốn tới xem xem họ có lười biếng hay không? Ngọc không mài không thành khí, người không đánh không thành tài.

Chủng Sư Đạo nói:

- Đúng lúc, lão phu cũng đi cùng đường với ngươi.

- Vậu thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.

Chủng Sư Đạo lại quay sang nhìn Lý Thanh Chiếu nói:

- Chiếu Nhi, còn ngươi?

Lý Thanh Chiếu nói:

- Nếu có thể, ta cũng muốn đi xem xem Kinh tế sử làm thế nào thuyết minh người này không đánh không thành tài.

Lý Kỳ liền nói:

- Chỉ e là tới khi đó Thanh Chiếu tỷ tỷ sẽ thất vọng thôi.

Mấy người không dám lần nữa thêm nữa, liền lặng lẽ rời khỏi sân đá cầu, đi thẳng tới quân doanh Thần Vệ quân.

Một giờ sau.

Chờ tới khi tới quân doanh, cảnh tượng bên trong quả nhiên không làm Lý Kỳ thất vọng, chỉ thấy một đám đại lão gia đang vây quanh lại thưởng thức đồ ăn vặt mang từ nhà tới. Có mấy người trong tay còn cầm bình rượu quý, ba hoa chính chòe, cười nói thô lỗ, hầu như đã quên mất giờ tập hợp thao luyện.

Do vì ngày tết hai năm qua, Lý Kỳ không có tới thị sát, hơn nữa gần đây ngày nghỉ lại khá dài, Lý Kỳ cũng không lấy gì làm ngạc nhiên hết. Mà Nhạc Phi lại điều tới Điện tiền ti, Quách Dược Sư cũng đi rồi, chỉ còn lại một mình Nhạc Phiên ở lại đây. Y sao có thể quan tâm được tới toàn bộ binh doanh. Điều này khiến cho họ bắt đầu có ý khinh thường.

- A! Đông vui quá ta! Mọi ngươi đang nói chuyện gì thế?

Một tiếng cười giống như một quả bom vậy. Khi đám quân du côn này quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa đã sợ tới mức bất tỉnh nhân sự. Cả thao trường đều trở lên im lặng như tờ, ai nấy đều trừng mắt lên nhìn Lý Kỳ, mồ hôi vã ra, ngay cả hành lễ cơ bản nhất cũng đều quên hết cả!

Lý Thanh Chiếu còn cho rằng họ đang sợ Chủng Sư Đạo. Dù sao Lý Kỳ cũng đã để lại ấn tượng cho họ là một người tốt, liền thấp giọng nói:

- Mặc dù Chủng bá bá đã rời khỏi Tam nha rồi, nhưng uy lực vẫn còn đấy!

Chủng Sư Đạo cười khổ nói:

- Điều này không liên quan gì tới lão phu.

Lý Kỳ cũng không chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, nhìn đám người “đáng yêu” này, ngoắc tay cười nói:

- Mọi người ăn tết tốt chứ!

Ba ba ba ba!

Nhưng thấy tất cả những đồ ăn vặt trong tay những binh lính đó đều rơi xuống đất, lập tức đứng thẳng người lên, tay phải vung lên, đồng thanh nói:

- Xin chào Bộ soái!

Lý Kỳ nhếch miệng lên nói:

- Tốt, tốt, chưa qua cái tết, ngay cả quân lễ cũng đã đều quên hết cả rồi. Như vậy đi, ta muốn các ngươi chạy quanh biên cương Đại Tống ta một vòng.

Chúng ta mắc lỗi như vậy, năm mới lại gặp phải quỷ kiến sầu này rồi, quả đúng là xong rồi. Những binh lính đó ai nấy trong mắt đều ngấn lệ, không ai dám lên tiếng.

Lý Thanh Chiếu thấy những binh lính này làm như không thấy Chủng Sư Đạo, ai nấy đều nhìn Lý Kỳ, giống như gặp ma vậy, không khỏi kinh ngạc. Cô thầm nghĩ, không ngờ hắn lại có bản lĩnh này.

Lý Kỳ cười cười nói:

- Các ngươi đừng căng thẳng như vậy, tết năm nay ta không thể để các ngươi mông nở hoa được.

Có thể không căng thẳng được sao? Tam nha ai là người không biết, khi ngươi cười càng vui vẻ, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng?

Quả nhiên, Lý Kỳ liền xoay chuyển đề tài, nói:

- Không luyện tập đúng giờ, chuyện này cũng không lớn lắm. Nhưng, các ngươi ăn uống linh tinh, đó chính là điều tuyệt đối không thể tha thứ được, không nói tới con người, ném đầy ra hoa cỏ cũng đã là điều không nên rồi. Ngươi nhìn xuống đất mà xem, các ngươi đây là đang bôi nhọ quân dung quân mạo của Thần Vệ quân ta.

Trong lúc nói chuyện, tay hắn chỉ xuống đám đồ ăn thức xuống đó.

Quân dung quân mạo? Đó cũng là lý do? Những binh lính đó thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Điều này đều không phải là ngươi làm hại sao? Quả thật muốn vu tội cho ai, thì lo gì không tìm thấy tội danh chứ!

Cho dù như thế, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng. Điều họ có thể làm được bây giờ chính là im lặng chờ đợi trừng phạt.

Lý Thanh Chiếu nghe thấy thế chỉ muốn bật cười, thầm nhủ, không ngờ con người này huấn luyện binh lính cũng kỳ lạ như vậy. Chủng Sư Đạo cũng lắc đầu dở khóc dở cười.

Lý Kỳ khẽ ho khan một tiếng, nghiêm nghị nói:

- Về phương diện này, ta nhất định phải coi trọng, quyết không thể nuông chiều sinh hư được. Vì muốn cho các ngươi hiểu và nhớ điểm này, ta thấy nhất định phải phạt các ngươi. Trước tiên là cõng tất cả dụng cụ vệ sinh như chổi, cái mẹt, khăn lau lên, chạy 20 vòng.

Hay lắm! Hay lắm! 20 vòng.

Không chờ đám binh lính đó lơ là chút nào, Lý Kỳ liền nói tiếp:

- 10 người chạy sau cùng, chứng tỏ ở nhà các ngươi đã ăn quá nhiều thức ăn. Như vậy, 10 người chạy sau cùng sẽ nộp hết đồ ăn ngon mang ở nhà tới ra cho mọi người cùng hưởng thụ. Ngày nghỉ tết năm nay ta cũng không muốn phạt về thể xác. Ngoài ra, sau khi khởi động người xong, lập tức đi quét dọn. Ta muốn tất cả đều phải sạch sẽ, còn nữa, các ngươi là lính, phải hiểu cái gọi là giúp người khác là niềm vui. Nhưng phàm thì sàn đấu võ của Thần Vệ quân cũng đều giao lại cho các ngươi, bao gồm cả nhà xí. Tuy nhiên, đây cũng không phải là trừng phạt, hôm nay các ngươi giúp họ, có lẽ tương lai họ cũng sẽ đền đáp lại cho các ngươi.

Vòng chạy chỉ là khởi động!

Lần này, những binh lính đó thật sự là phải khóc rồi, đau buồn trong lòng, thầm gào thét:

- Chúng ta là binh lính, cái nên cầm chính là vũ khí, không phải là chổi. Nhiều sàn đấu võ như vậy, phải quét dọn tới ngày tháng năm nào mới xong được.

Tiếc là, Lý Kỳ không nghe thấy lời kêu ca của họ, vỗ tay nói:

- Được rồi, bây giờ bắt đầu khởi động cho nóng người lên nào, giải tán!

Hoa lạp hoa lạp!

Lý Kỳ vừa nói dứt lời, những binh lính đó liền chạy mất dạng. Dù sao ai cũng không muốn phải nộp hết số đồ ăn vặt một tháng của mình ra!

Lý Thanh Chiếu không ngờ, chàng thanh niên trước mặt từ trước tới giờ luôn nói những lời vui vẻ với nàng, trước mặt những người đàn ông uy dũng cao lớn này lại như ma quỷ vậy. Nỗi sợ hãi trên mặt những người đó, tuyệt đối không phải là giả, mà là nỗi sợ hãi từ tận xương tủy.

Không lâu sau, chỉ thấy đám binh lính đó cõng chổi, sọt rác chạy vòng quanh bãi tập.

Lý Thanh Chiếu nhìn đám binh lính đó, sau đó nhìn Lý Kỳ cười nói:

- Lý Kỳ, thật không ngờ ngươi lại có thủ đoạn này. Trước đây ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi.

Lý Kỳ nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, kỳ thực đây chẳng phải thủ đoạn gì, sử dụng một câu tục ngũ, đó chính là quan lớn đè chết người.

Chủng Sư Đạo khoát tay nói:

- Điều này ngươi cũng không cần phải xem thường mình như thế. Người cầm quân nhiều không kể xiết, nhưng ngươi làm được như vậy e là cũng không có mấy người.

- Nhưng Chủng công chắc chắn là một người trong số đó.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói.

Chủng Sư Đạo mỉm cười lắc đầu, không nói tiếp. Bản lĩnh trị quân của lão đương nhiên là giỏi hơn Lý Kỳ rất nhiều. Người trên thế giới này đều biết, nói ra liền nông cạn rồi.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười, nói:

- Trước đây thường nghe nói như vậy, cấm quân kinh thành chỉ có thể ức hiếp dân chúng, đánh trận lại không tốt tý nào. Ai nấy đều là loại giá áo túi cơm. Nhưng, từ sau khi Đăng Châu bình phản, ta thấy những lời đồn đó đã không phải là sự thật nữa. đại tộng ta có quân đội như vậy, lo gì không còn Yến Vân nữa?
Bình Luận (0)
Comment