Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1129.1

Hôm nay, đối với fan võ hiệp mà nói, quả đúng là một ngày khiến người ta vui vẻ, bởi vì Thần Điêu đã bị gián đoạn mấy tháng, cuối cùng lại bắt đầu đăng tiếp rồi, hơn nữa, sớm đã có tin tức tiết lộ ra, Thần Điêu sẽ do đệ nhất tài nữ Đông Kinh Lý Thanh Chiếu viết tiếp, điều này làm cho không ít văn nhân nhã sĩ hoan hô nhảy nhót, có thể thấy fan hâm hộ của Lý Thanh Chiếu thật đúng là không phải nhiều bình thường.

Mới sáng sớm tinh mơ, trên đường còn chưa có bao nhiêu người, mà Túy Tiên Cư đã đầy kín người rồi!

Nhưng người bên trong tay cầm một tấm Tuần san Đại TốngThời đại, xem một cách hết sức chăm chú, mặc dù nhiều người, nhưng lại lặng ngắt như tờ. Qua một lát sau, tiếng bàn luận dần dần lớn lên, toàn bộ Túy Tiên Cư lại trở nên ồn ào không chịu nổi, tiếng biện luận không dứt bên tai.

Nội dung của chương này chính là Dương Quá đã được biết đến Quách Tĩnh, Hoàng Dung chính là kẻ thù giết cha, kỳ thật chi tiết này từ rất sớm đã bắt đầu có tranh luận, fan của truyện đều đang nghĩ, khi Dương Quá biết được cái chết của Dương Khang có quan hệ lớn lao với Quách Tĩnh và Hoàng Dung, rốt cuộc Dương Quá sẽ lựa chọn như thế nào?

Bây giờ, cuối cùng đã công bố lời giải đáp rồi, Dương Quá cứu Kim Luân Pháp Vương đã thể hiện sự quyết tâm báo thù. Nhưng Quách Tĩnh cũng là nhân vật nam chính của xạ điêu, có một số lượng fan lớn, Dương Quá muốn giết Quách Tĩnh, thì đương nhiên sẽ gây ra sự bất mãn của không ít người, nhưng Dương Quá thông minh lanh lợi, tướng mạo đẹp trai phong độ, tuy rằng từ trước tới giờ vẫn không bằng Quách Tĩnh, nhưng cũng có được một số tử trung lớn, vì thế cuộc chiến dư luận về Dương Quá và Quách Tĩnh, cuối cùng đã mở màn.

Một phe thì nói Dương Quá đúng là vì tư lợi tiểu nhân, coi thường công ơn nuôi dưỡng của Quách Tĩnh đối với y, chỉ nghe lời của một cô ngốc, đã nổi lòng xấu xa đối với Quách Tĩnh, thậm chí còn cứu Kim Luân Pháp Vương đã mấy lần dồn y vào chỗ chết, thiện ác bất phân, không biết làm quân tử. Nhưng một phe khác lại nói Dương Quá chí tình chí nghĩa, nếu thù giết cha cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ, đó chẳng phải là rất không có nhân tính sao.

Trong đó người cầm đầu của hai phe này, cũng là một đôi oan gia cũ, một phe Quách Tĩnh là do Tống Ngọc Thần cầm đầu, mà một phe Dương Quá thì lại lấy Cao Nha Nội cầm đầu, tuy rằng y thích Hoàng Dung, nhưng y thích tính cách của Dương Quá hơn, dù sao Quách Tĩnh cũng quá ngu ngốc.

Lý Kỳ biết đây cũng chỉ là một sự bắt đầu, đợi đến sau này, so sánh Dương Quá và Quách Tĩnh võ công ai mạnh hơn, đó mới là chi tiết chính của kịch, chuyện này là không thể nào tranh luận rõ ràng được, nhưng sách mà không có tranh luận, thì tuyệt đối không phải một quyển sách hay.

Cho nên, nhìn từ góc độ của một thương nhân, Lý Kỳ vô cùng thích nhìn thấy hết thảy những chuyện này.

Lúc này ở trong phòng hạng sang, có ba người ngồi, tiêu chuẩn phối hợp hai nữ một nam, nữ là Tần phu nhân và Lý Thanh Chiếu. Người nam dĩ nhiên chính là Lý Kỳ rồi.

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, bây giờ tỷ đã có thể yên tâm rồi chứ.

Lý Kỳ tựa vào cửa sổ trước, thu ánh mắt từ dưới lầu trở về, quay đầu nhìn về hướng Lý Thanh Chiếu cười nói:

- Đệ đã nói sớm rồi, chỉ bằng lời văn của Thanh Chiếu tỷ tỷ, đừng nói viết tiểu thuyết, viết thánh chỉ cũng thừa sức!

Lý Thanh Chiếu lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi chớ có nói nhảm.

Nghĩ thầm, tên này thật đúng là không che đậy miệng, ở cùng với hắn, thật đúng là khổ thân mà!

Tuy rằng lúc này nàng đã từng viết vô số văn chương và thi từ, nhưng nhắc tới tiểu thuyết, thật đúng là lần đầu, hơn nữa tiểu thuyết võ hiệp của Lý Kỳ, đối với văn nhân hiện giờ mà nói, đúng là một thách thức không nhỏ. Mặt khác, bởi vì lúc trước Lý Kỳ tuyên truyền mạnh mẽ cho nàng, điều này khiến trong lòng nàng cũng vô cùng thấp thỏm, sợ khiến độc giả thất vọng, vì vậy sáng sớm hôm nay, nàng đã chạy đến Túy Tiên Cư, xem phản ứng của độc giả.

- Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.

Lý Kỳ ha hả cười nói.

Đồng ngôn vô kỵ? Tần phu nhân mỉm cười nói:

- Ngươi đã lớn vậy rồi, còn đồng ngôn vô kỵ, cũng không đỏ mặt.

Lý Kỳ cãi lý nói:

- Ta tại sao phải mặt đỏ nha! Không sai. Tuy rằng ta đã mười tám tuổi rồi, nhưng ta vẫn duy trì trái tim trẻ thơ.

Tuy rằng mười tám? Tên này đúng là rất không biết xấu hổ mà! Tần phu nhân không kìm nổi nói:

- Ta coi trái tim đó của ngươi mà, chỉ sợ đến ông cụ tám mươi tuổi cũng không bì kịp.

Đây là khen, hay là giáng chức vậy! Lý Kỳ lấy hai tay che ngực, âm dương quái khí mà nói:

- Phu nhân, sao ngươi hiểu tim của ta như vậy, nói cứ như là của chính mình không bằng, chẳng lẽ ngươi ăn cắp tim của ta?

Nếu là Tần phu nhân của trước đây, có lẽ thực sẽ bị câu nói này chọc giận đến hộc máu, nhưng hiện giờ nàng sớm đã tâm như chỉ thủy, vinh nhục không sợ, chỉ là cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói.

Lý Kỳ thấy nàng lặng yên chống đỡ, rất không hứng thú, liếc mắt qua Lý Thanh Chiếu, thấy vẻ nín nhịn đến là khổ sở, nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ muốn cười thì cười đi, không cần nín nhịn làm hỏng thân thể.

Lý Thanh Chiếu vốn dĩ đã nhịn được, nhưng lại nghe hắn vừa nói như vậy, lúc này thổi phù một tiếng, bật cười, rồi lại vội vàng nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, ta không định cười, chỉ là màn đối thoại của hai người thật sự là rất thú vị.

- Quá khen, quá khen.

Lý Kỳ cười ha hả, hoàn toàn không để ý ánh mắt khinh bỉ của Tần phu nhân, lại nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, lần này đúng là đều nhờ sự giúp đỡ của tỷ, nếu không, quyển sách này có thể sẽ vô tật mà chết, danh dự không gạt già trẻ của tại hạ cũng nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn!

Không gạt già trẻ? Trong một năm nếu có một ngày ngươi không gạt người, thì đó đúng là chuyện ly kỳ. Tần phu nhân hiểu rõ Lý Kỳ đến từng chân tơ kẽ tóc, đối với câu này chỉ cười nhạt, khẽ hừ một tiếng.

Hắc! Ngươi cố ý gây khó dễ với ta đúng không. Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Thế nào? Dường như phu nhân có cao kiến à!

- Không có!

Tần phu nhân thản nhiên nói.

Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Ngươi đã giúp vợ chồng chúng ta chuyện lớn như vậy, đây chẳng qua chỉ là cử thủ chi lao mà thôi, không cần phải nói, chỉ cần đừng viết hỏng quyển sách này, gây ra trở ngại là được.

Hoá ra nàng đây là đang báo ân à! Lý Kỳ biết là nàng đang nói chuyện Đăng Châu Triệu Minh Thành chạy trốn, cười cười, không lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment