Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1346.1

Cao Cầu nghe thấy thế rất tò mò, nói:

- Lời này là thế nào?

Tả Bá Thanh cầm chiếc đũa lên, điểm hạ xuống món ngon trong đĩa, nói:

- Không biết các vị có chú ý tới không, con cá này khi vừa mới trình lên, nhìn từ bên ngoài là một con cá vô cùng hoàn chỉnh. Ngay cả da cũng không bị vỡ. Nhưng nhìn từ bên trong mà nói, cũng có thể nói là một con cá không trọn vẹn.

Vương Trọng Lăng hiếu kỳ nói:

- Tả tổng quản, lời này của ngươi không phải là tự mâu thuẫn rồi sao?

Tả Bá Thanh lắc đầu liên tục, dùng đũa gắp một mảng thịt lớn ở bên ngoài lên, nói:

- Lẽ nào Hữu tướng không phát hiện ra xương cá và nội tạng đều không ở bên trong sao?

Do vì vừa rồi mọi người một lòng đều bổ nhào vào hương vị của cá, không chú ý tới nhiều lắm. Lúc này nghe Tả Bá Thanh nói như vậy, mới cầm đũa lên quan sát kỹ, phát hiện thấy quả nhiên là không có xương cá, không khỏi choáng váng.

- Không phá da cá để lấy xương cá, chuyện này ….

Thái Kinh liên tiếp lắc đầu, nói:

- Chuyện này quả là quá khó.

Tả Bá Thanh cảm thán nói:

- Điểm ly kỳ và quý hiếm nhất của món ăn này chính là ở túi mật của nó ở trong bụng lại không chảy mật ra xung quanh.

Trịnh Dật suy nghĩ hồi lâu, còn không ngờ món này là làm thế nào, liền hỏi:

- Không biết Tả tổng quản có thể nói phương pháp chế biến món này không?

Tả Bá Thanh cười khổ lắc đầu, nói:

- Tả mỗ xấu hổ, không thể hiểu được phương pháp chế biến này. Hơn nữa phương pháp chế biến này cũng là lần đầu tiên ta thấy. Nhưng đây vẫn chỉ là thứ nhất. Thứ hai chính là trong trường hợp cá không mổ bụng, được rửa sạch và khử mùi tanh. Điểm mấu chốt của món ăn này là ở chỗ không thể có chút mùi tanh nào. Nếu không chính là thất bại. Nhưng bước này chỉ cần cẩn thận là có thể làm được. Nhưng bước tiếp theo có thể cũng là rất khó. Vừa rồi khi ăn, tất mọi người đã phát hiện thấy, trong bụng con cá này ẩn chứa nước canh hương vị đậm đà. Loại canh này vào bụng cá, sau đó lại bịt kín. Đây có lẽ là phải nghiên cứu rất công phu. Trên thế giới này người có thể làm được điều này, e là không thể vượt quá 10 người. Thứ ba, đương nhiên chính là chế biến rồi. Nhất định không được để cho nước canh chảy ra ngoài, nếu không sẽ thất bại. Ta tự hỏi là có làm được không?

Đám người Thái Kinh nghe thấy thế mà kinh ngạc. Một con cá đơn giản như vậy, không ngờ lại có công phu như vậy. Nên nhớ, đây không phải là một con cá, là tám con cá. Điều này ngẫm lại đều có cảm giác không thể tin nổi.

Hóa ra Cửu chuyển Kim Đan của Trương Xuân Nhi đã khiến người ta kinh ngạc không thôi, cũng không ngờ còn có món ăn ngon có thể sánh được. Nhưng Lý Kỳ rất nhanh đã cho mọi người đáp án.

Hàng loạt nghi vấn này khiến cho mọi người không khỏi dồn ánh mắt về phía Lý Kỳ trên đài. Chỉ có hắn mới có thể phá giải được câu đố này.

Trịnh Dật cười nói:

- Không biết Kim Đao Trù Vương có thể phá giải những nghi ngờ này cho chúng ta được không?

Lý Kỳ nghe thấy thế sắp buồn ngủ liền ồ lên một tiếng, giải thích nói:

- Tả đại ca nói rất đúng. Con cá này quả thực là có chút mất công. Về việc rút xương toàn bộ con cá, phải nói thật là cũng là một học vấn lớn. Nhưng cũng có thể nói một cách đơn giản, chính là kỹ năng thuần thục. Thứ này không có bất kỳ đường tắt nào, cũng không cần có tài năng bẩm sinh. Duy có dựa vào sự tập luyện liên tục của bản thân mới có thể thành công được. Còn về phần phương diện làm nước canh, điều này quả thực là rất khó. Giả dụ một mình ta, cũng có thể làm được, nhưng chỉ giới hạn ở một con. Nếu làm liên tiếp 8 con cá, điều đó làm xong ta cũng không khác biệt lắm.

Tả Bá Thanh hiếu kỳ nói:

- Lẽ nào Ngô Tiểu Lục sư phụ đã tinh thông phương pháp này rồi?

Trong lời nói còn có chút không dám tin.

- Tả đại ca, ca cũng đừng có quá để mắt tới y. Y còn non lắm.

- Vậy … đây là vì sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Lẽ nào các vị đã quên rồi, ta còn mới tới một trợ thủ cấp cao sao?

- Là người đẹp … không, là tiên nữ.

Nói chuyện không phải là người khác, chính là bị Cao Nha Nội kéo xuống đài. Tâm tư của y đều dồn vào bức tượng đá này, cái gì là món ngon, y đều không buồn để ý tới.

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:

- Nha Nội nói không sai, chính là vị tiên nữ này.

Lần này lại kéo tâm tư của mọi người tới bức tượng đá đó. Chỉ có điều lúc này không có hào quang, bức tượng đá đó cũng không còn tuyệt đẹp như vừa rồi nữa. Xem ra cũng khá là bình thường. Nhưng chính là màn vừa rồi lại khiến trong lòng mọi người vô cùng hiếu kỳ. Chẳng qua là hiếu kỳ này trong khoảng thời gian vừa rồi, bị mỹ bị che lấp mất.

Trịnh Dật bỗng nhiên trợn trừng hai mắt lên, nói:

- Lẽ nào …. Lẽ nào vừa rồi từ trong bình tiên chảy ra chính là canh trong bụng cá này?

Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều như bừng tỉnh.

Tả Bá Thanh liền nói:

- Đích thị là như vậy, đích thị là như vậy.

Quả nhiên, Lý Kỳ mỉm cười gật đầu nói:

- Tam ti sứ nói có chút đúng. Kỳ thực cũng không khó làm bước này, chỉ cần nắm được bí quyết. Kỳ thực cũng không khó làm, quan trọng là khi chế biến canh của con cá vàng này, ngươi phải liên tục đảo cả. Nhưng ngươi phải bảo đảm, đó chính là lời vừa rồi Tả đại ca đã nói. Ngươi không thể để cho nước canh chảy ra. Nếu không, cả món ăn này sẽ bị thất bại. Cho nên, đây là yêu cầu người đầu bếp phải dốc toàn bộ tâm sức vào đó. Đây là điều hao tổn sức lực vô cùng. Ta cũng đã từng làm qua. nhưng làm được con cá này cũng đã khiến ta mệt muốn chết. Hơn nữa một lỗi nhỏ cũng sẽ có thể dẫn tới thất bại. Cho nên, ta mới nhớ tới thỉnh Bồ Tát tới giúp đỡ.

Hắn nói xong lại bước tới bên cạnh bức tượng đá, chỉ tay về phía đài sen, nói:

- Kỳ thực đài sen này chính là một cái bếp. Chỉ có điều trong thiết kế ta đã bỏ ra không ít công sức vào đó. Bên trong chiếc lò này tổng cộng có 8 giáp tử. Mà 8 giáp tử này đối ứng là tám cái lỗ nhỏ trên đài sen. Ta đã đặt tám con cá sau khi đã rút xương và khử mùi, quét một lớp dầu và một chút hương liệu lên. Sau đó treo ở giữa thiết giáp này. Miệng hướng lên trên, hướng thẳng vào tám cái lỗ nhỏ. Có thể nói như vậy, tám cái lỗi này kỳ thực là miệng cá. Còn tám bàn tay của bức tượng đá này được đặt thế nào cũng chính là điều cần phải suy nghĩ. Ngoài việc phải có tư thế đẹp ra còn phải bảo đảm nước canh trong bình chảy ra phải chảy đúng vào trong miệng cá. Như vậy, ta có thể lợi dụng nhiệt độ của tường sắt để nấu cá vàng. Bảo đảm trong trường hợp không có người thao tác, cá cũng không bị cháy. Phương pháp này là ta đã học được từ phương pháp nướng dê.

Tả Bá Thanh nói:

- Nhưng điều này đối với việc nắm bắt thời gian nấu vô cùng chính xác. Nếu không rất có thể sẽ bị cháy, hoặc là chín quá.

- Chính là như vậy.

Lý Kỳ gật đầu, tiếp tục nói:

- Do miệng cá hướng lên trên, cho nên trong quá trình chế biến và nấu nướng, nước canh dù thế nào cũng không thể lộ ra ngoài. Về phần bịt kín miệng, đó chỉ là sau khi lấy ra mới bịt kín miệng lại được. Kỳ thực cả con cá quan trọng nhất là ở nước canh. Mà bản thân không có thịt cá, nếu bỏ qua một bên không nói tới nước canh, chắc chắn sẽ có rất nhiều đầu bếp đều có thể làm ra. Đối với loại nước canh này ta cũng đã bỏ ra không ít công phu. Tất cả đều được dùng nguyên liệu thượng đẳng, có tám nguyên liệu biển quý như dao trụ, tổ yến, vây cá, quần biên, bào ngư, hải sâm, nêm thêm canh trứng mà thành. Món canh này làm ra thành phẩm hóa ra là cho thêm nước trà.

Cao Cầu nói:

- Điều này sao có thể được chứ? Vừa rồi ta rõ ràng đã nhìn thấy, nước từ trong bình chảy ra có 8 màu sắc, rất là bắt mắt.

Lý Kỳ cười nói:

- Đó là vì ta đã làm canh tới bước cuối cùng của canh rồi, còn ở đây là trộn 8 loại rượu thiên hạ vô song làm thành. Mục đích chính là vì tăng thêm màu sắc cho nó. Nhưng hương vị khá nhạt, tránh che mất vị tươi ngon của nước canh. Vì vậy về phương diện nguyên liệu ta đã có một chút thay đổi. Kỳ thực hương vị của mỗi con cá có sự khác nhau, mọi người nếm thử là biết ngay.

Vừa nghe những lời bình phẩm đó, lần lượt bắt đầu ăn. Mặc dù hương vị cũng tương tự nhau. Nhưng sau khi thưởng thức xong, quả nhiên là thấy có sự khác nhau, không khỏi thầm tán dương.

- Lý đại ca, bình tiên đó làm thế nào? Quả là quá thần kỳ.

Đối với bất kỳ món ăn tươi nào đều khiến Hồng Thiên Cửu tò mò, bỗng nhiên nhướn cổ lên.

Cao Nha Nội cũng vội nói:

- Còn có mấy đường ánh sáng đó là thế nào?

Lời của hai loại người này cũng khiến cho Lý Kỳ một lần nữa trở thành tiêu điểm của cả hiện trường.

Không hổ là Tiểu Cửu, thật sự quá hiểu ta rồi, vở kịch chính cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái. Đồng thời lúc này Ngô Tiểu Lục cũng đã lấy ra một chiếc bình thủy tinh từ tượng đá ra, mang tới. Lý Kỳ nhận lấy chiếc bình, từ từ giơ lên, nói:

- Bây giờ mọi người đã nhìn thấy là chiếc bình. Đương nhiên không phải … bình tiên. Nhưng cũng tuyệt đối không phải là bình bình thường. Nó chính là một sản phẩm mới của Túy Tiên Cư ta mất bốn năm trời mới nghiên cứu ra, tên là thủy tinh. Chiếc bình này cũng có thể gọi là bình thủy tinh. Chính như vậy mọi người nhìn thấy rất bình thường, trong suốt chính là nét đặc sắc của chiếc bình này. Về phần mấy đường ánh sang đó vừa rồi, cũng liên quan tới chiếc bình thủy tinh này.
Bình Luận (0)
Comment