Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1410.2

Ngưu Cao hì hì cười nói: - Xu Mật Sứ, người không phải là làm những chuyện như thế này giỏi nhất sao?

Lý Kỳ trừng mắt lườm người này một cái. Nói: - Các ngươi là hy vọng ta dùng chính sách lôi kéo, đi chiêu an bọn chúng?

Nhạc Phi gật đầu đáp: - Những địa phương này sở dĩ xuất hiện thế lực địa phương nhiều như vậy. Là do có rất nhiều nguyên nhân tồn tại, đất đai cằn cỗi, tôn giáo mâu thuẫn, vấn đề dân phong, nếu như chúng ta dùng những thủ đoạn cứng rắn, vậy thì có thể sẽ gây ra tình trạng nhiễu loạn lớn hơn nữa, như vậy lần xuất binh này của chúng ta chỉ sợ là sẽ tốn công vô ích.

Ngưu Cao lại nói: - Hơn nữa căn cứ vào lời nói của Ngọc công tử, kỳ thật từ sau khi Xu Mật Sứ người thi hành biến pháp, ngay tại đó cũng đạt được không ít thế lực ủng hộ.

Lý Kỳ liếc nhìn Ngưu Cao, cười đáp: - Ta hiểu rồi. Các ngươi lần này đến, chính là hy vọng ta đi giải quyết mấy vấn đề này, các ngươi thì núp ở phía sau xem kịch vui.

Hàn Thế Trung nói: - Xu Mật Sứ minh giám, mấy vấn đề này, chúng tôi thật sự là không dám tùy tiện quyết định, hơn nữa chúng tôi chỉ biết đánh giặc, nhưng nếu dựa vào vũ lực đi chinh phục những thế lực này mà nói. Cho dù là cuối cùng có thành công, chúng ta cũng nhất định phải trả một cái giá rất lớn, càng không có sức lực đi chinh phạt Nam Ngô, điều này đối với toàn bộ chiến cuộc đều không có lợi, chiêu thu bọn họ mới là thượng thượng sách, cho nên vẫn là phải mời Xu Mật Sứ người ra mặt mới được.

- Đúng vậy. Đúng vậy. Ngưu Cao liên tục gật đầu.

Cái đám ranh mãnh này, rõ ràng là đào hố rồi mời ta nhảy vào bên trong mà! Lý Kỳ coi như là đã hiểu, ba người này là tính giật giây hắn dựa vào ba tấc miệng lưỡi, đi thuyết phục những thế lực này, nhưng đám người của những địa phương này. Mỗi người đều man rợ vô cùng, phải làm công tác tư tưởng cho bọn chúng. Thật không phải là một chuyện dễ dàng gì. Trầm ngâm nửa ngày, Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Vừa rồi các ngươi có nói một vài thế lực và Nam Ngô quan hệ không phải là ít?

Hàn Thế Trung giật mình, gật đầu.

Lý Kỳ nói: - Nếu như bây giờ mà ta ra mặt, rất có thể sẽ làm rỏ rỉ tin tức, phía bên Nam Ngô nhất định sẽ có đề phòng cảnh giác.

Ba người nghe xong, cảm thấy cũng rất có lý, Xu Mật Sứ chính là nhân vật số một của quân đội Tống triều, ngươi nhân vật số một này đều chạy đến nơi đây, hiển nhiên chính là nhằm vào ta Nam Ngô đó mà!

Lý Kỳ lại nói: - Các ngươi cũng biết, dân phong của những địa phương này vô cùng hung hãn, nếu như chỉ một mực lấy lòng bọn họ, bọn họ sẽ chỉ ngày càng táo tợn thêm, càng thêm khinh thường cấm quân chúng ta.

Nhạc Phi hỏi:

- Vậy không biết ý của Xu Mật Sứ là?

Lý Kỳ không trả lời mà hỏi ngược lại: - Trong đám buôn người thế lực nào là thế lực lớn nhất?

Hàn Thế Trung đáp: - Là bộ tộc La thị huyện Thượng Lâm ở bắc bộ Ấp châu, bộ tộc La thị này cũng là thế lực hùng mạnh nhất phía nam, bọn chúng cùng với Nam Ngô quan hệ không tồi, không chỉ có buôn bán nhân khẩu qua lại, hơn nữa còn có rất nhiều qua lại trên phương diện buôn bán làm ăn, cũng khiến cho bọn chúng giàu có hơn so với các thế lực khác, nghe nói hiện giờ bọn chúng đã phát triển tới quy mô tám ngàn người rồi.

Tám ngàn người này nghe có vẻ là không nhiều lắm, nhưng nếu là đối với một thế lực địa phương, như vậy thật đã là quá kinh khủng rồi, đặc biệt đối với trung ương mà nói, đây tuyệt đối là một tai hoạ ngầm. Mà Triệu Giai cũng là vừa mới lên ngôi, một đống việc lớn vẫn còn chưa có hiểu rõ, căn bản là không rảnh bận tâm đến những nơi thâm sơn cùng cốc này.

- Tám ngàn người?

Lý Kỳ gật gật đầu, cười nói: - Rất tốt, chính là lấy bọn chúng ra khai đao đi.

- Hả?

Ba người Nhạc Phi ngây ra như phỗng, không phải đã nói là không đánh rồi ư!

Lý Kỳ nói: - Đầu năm nay là không lưu hành việc lấy đức thu phục người, hoặc là ngươi dùng tiền đập ngất bọn chúng, hoặc là dùng nắm đấm chinh phục bọn chúng, ta bây giờ là gì có tiền lẻ mà thối cho bọn chúng, cho dù là có đi chăng nữa, ta cũng sẽ không cho, chả nhẽ ta lại còn phải bỏ vốn ra giúp đỡ bọn chúng buôn bán dân chúng Đại Tống ta sao, đây quả thực là đến thượng đế cũng phải cười, hơn nữa hiện giờ đại chiến hết sức căng thẳng, phải dùng phương thức nhanh nhất vững nhất, chính là muốn khiến cho bọn chúng thần phục ở dưới quả đấm của chúng ta.

- Nhưng Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ giơ tay lên, căt đưt lời nói của Hàn Thế Trung, nói: - Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng mà các ngươi yên tâm, ta chẳng qua cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, các ngươi cũng đừng coi ta là thần được không, tùy tiện nói có mấy câu, người khác sẽ móc tim móc phổi đi theo ta, kể cả thần cũng không có lợi hại như vậy đâu, ân uy đều xem trọng, mới là việc mà một Thống soái nên làm, nếu như bọn chúng đã phạm pháp, hơn nữa cách làm của bọn chúng quả thực chính là táng tận lương tâm, ta đương nhiên là phải nghiêm trị bọn chúng, điều này không có gì là khó hiểu cả, cũng không cho phép bàn luận nữa, hơn nữa chỉ cần chúng ta có thể trong thời gian ngắn nhất, tiêu diệt La thị, không cho bọn chúng cơ hội liên hợp lại, cũng thể hiện được thực lực của chúng ta, những thế lực khác tự nhiên cũng sẽ vì vậy mà ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó lời nói của ta, mới có đủ trọng lượng.

Ngưu Cao lập tức nói: - Xu Mật Sứ sáng suốt, đúng là phải đánh dập đầu bọn chúng.

Lý Kỳ nói:

- Nếu như ngươi kích động như vậy, vậy thì nhiệm vụ này liền giao cho ngươi và Dương Tái Hưng thôi!

Ngưu Cao nhếch môi cười hề hề nói: - Đi thì đi, ta đây đến quân Kim còn không sợ, chẳng nhẽ lại sợ cái bọn Nam man này à.

Nhạc Phi thấy Lý Kỳ tâm ý đã quyết, biết là có nhiều lời cũng vô ích, trận chiến này là không thể tránh khỏi rồi, liền hỏi: - Vậy không biết Xu Mật Sứ dự tính khi nào động thủ?

Lý Kỳ đáp: - Cái này đúng là một vấn đề, nếu đánh sớm, chỉ sợ là sẽ rút dây động rừng, nhưng nếu đánh muộn, lại có thể sẽ làm chậm trễ thời cơ chiến đấu.

Hàn Thế Trung trầm ngâm một lát, nói: - Xu Mật Sứ, một khi đã như vậy, sao không động thủ vào thời gian Nam Ngô xuất binh viện trợ Đại Lý, cho dù là Nam Ngô có biết đi chăng nữa, thì hết thảy cũng đã muộn rồi.

Lý Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, đáp: - Hàn Tướng Quân nói rất đúng, đây thật sự là một thời cơ tốt, các ngươi lập tức đi mang các tư liệu về những thế lực địa phương này đưa tới đây cho ta, đằng nào cũng đã đến rồi, ta lần này sẽ làm một mẻ, khoẻ suốt đời, con mẹ nó, lão tử mạo hiểm cả tính mạng, mới từ chỗ Kim quốc đòi được một vài người như vậy, cái đám chó má này một năm lại bán đi bao nhiêu người như thế, còn bán cho cái vùng nghèo khổ như Nam Ngô kia, thật sự là tức chết ta, ta thế nào cũng phải khiến cho bọn chúng nếm thử dư vị đời đời kiếp kiếp làm nô tì nó như thế nào. À mà, trước khi mọi chuyện tiến hành, dứt khoát không được làm lộ tin tức.

- Tuân mệnh.
Bình Luận (0)
Comment