Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1433.2

Lý Kỳ nhìn theo tìm kiếm, chợt thấy trước ngón chân mình có một quả cầu lông. Oái? Sao ở đây lại có quả cầu vậy nhỉ? Ai vứt ra đây vậy? Lẽ nào--- Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy 3 nữ nhân đều đang dùng một ánh mắt kì dị nhìn hắn.

Tần phu nhân tò mò hỏi: - Ngươi đang làm gì vậy? Nàng đang đánh rất hăng, nhưng Lý Sư Sư đột nhiên điều cầu tới chỗ Lý Kỳ. Thế nhưng Lý Kỳ lại chẳng có chút phản ứng gì cả.

- Ta đang làm gì?

Lý Kỳ cười ha hả, rồi lại cười ha hả, nói: - Ta đang nghĩ đối sách.

Lý Sư Sư cười khanh khách nói: - Lý Sư Phó chắc là đã quen dùng mắt để nghĩ rồi.

Lời vừa nói ra, mặt Lý Kỳ lập tức đỏ như đít khỉ, cái cảm giác bị người ta châm chọc quả là không hay chút nào.

Tần phu nhân thì không chú ý, cũng chẳng nói nhiều, dù sao thì những việc kì quái thế này, Lý Kỳ cũng làm quá nhiều rồi, đâm ra thành quen.

Nhưng nàng càng không nói, Lý Kỳ càng thêm chột dạ, cứ nghĩ là đã bị phát hiện, thế là vội xốc lại tinh thần, thúc giục con yêu tinh Lý Sư Sư mau phát cầu.

Lần này Lý Kỳ đã xốc lại tinh thần, do đường cầu của đội Lý Sư Sư luôn trong tầm dự liệu của Lý Kỳ và Tần phu nhân, cho nên bọn họ đã liên tiếp giành lại 3 điểm.

Lần này tới lượt Lý Kỳ phát cầu, trước khi phát, hắn tới gần Tần phu nhân nói nhỏ mấy câu, Tần phu nhân khẽ gật đầu nói: - Ta biết rồi. Nói xong liền đứng sau Lý Kỳ.

Lý Kỳ sau khi phát cầu lên lưới, đột nhiên rút về chỗ Tần phu nhân, còn Tần phu nhân lại lập tức tiến lên, sau khi hai người đã hiểu nhau thì động tác đã trở nên vô cùng ăn ý.

Hỏng rồi!

Sắc mặt Lý Sư Sư trở nên căng thẳng, nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng điều cầu tới chỗ ban đầu là của Tần phu nhân, Lý Kỳ đương nhiên là vui lòng tiếp nhận, một cú nhảy đập, giành tiếp 1 điểm nữa.

Điểm số đã rất gần nhau.

Nếu cứ đánh tiếp thế này thì không phải là biện pháp hay! Lý Sư Sư quay về phía Lý Thanh Chiếu nói: - Tỷ tỷ, Lý Kỳ dường như đã nhìn ra kế sách của chúng ta, bây giờ ta nên làm sao đây?

Lý Thanh Chiếu tự tin cười nói: - Hắn chưa nhìn ra đâu, kiên nhẫn một chút, vững vàng lên, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta.

Cú đánh này, Lý Thanh Chiếu không điều về phía Tần phu nhân, mà chuyển sang tấn công Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ vừa đổi chỗ với Tần phu nhân, Tần phu nhân dự liệu không kịp, trong lúc vội vã đã đánh cầu sang.

Đây vốn là một cơ hội ngon ăn, nhưng Lý Thanh Chiếu lại không lựa chọn vậy, mà đánh cầu lên cao.

Ở vị trí này thì Tần phu nhân dễ đỡ, nhưng Lý Kỳ thì lại gặp khó khăn, Tần phu nhân lại đánh cầu sang.

Lý Sư Sư lần này đã rút kinh nghiệm, không đánh thẳng vào phía Tần phu nhân, mà đánh lệch sang một bên, không cho Lý Kỳ cơ hội đỡ cầu.

Hai bên bắt đầu vào thế cò cưa, đánh qua đánh lại, chẳng còn nghe tiếng nói chuyện nữa, chỉ thấy tiếng vợt kêu.

Sách lược của Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư chẳng hề có chút thay đổi nào, tức là vẫn cứ đánh cầu về phía Tần phu nhân, mặc dù có mấy quả, Lý Kỳ cố chạy qua đỡ, nhưng Lý Thanh Chiếu không những không hề lo lắng, ngược lại, nụ cười trên khuôn mặt lại càng đậm nét hơn.

Cứ giằng co như vậy, tỷ số đã tới 16-13.

Đội Lý Kỳ đã lội ngược dòng, dẫn trước 3 điểm. Thế nhưng---

- Phù---!

- Phù---!

Tần phu nhân đã cúi gập mình xuống, thở hổn hà hổn hển.

Lý Kỳ thì cũng không khá hơn là bao, cũng đang há hốc mồm hít thở. Hắn bây giờ rốt cuộc đã hiểu, Lý Thanh Chiếu từ đầu đã tính tới việc hắn và Tần phu nhân đều vừa khỏi bệnh nặng, thể lực là một vấn đề lớn, càng đánh về sau, càng tốn sức, còn Tần phu nhân thì quanh năm chẳng thể thao gì, thể lực càng tệ, cho nên mới cố đánh làm sao cho thật nhiều, cố gắng để Tần phu nhân càng đập nhiều càng tốt.

Thực ra lúc đó hắn cũng đã mơ hồ đoán ra được, cho nên hắn mới tận lực giúp Tần phu nhân đỡ cầu, nhưng hắn lại quên mất rằng chính hắn cũng vừa mới khỏi bệnh, mọi việc đều đang diễn ra theo đúng ý của Lý Thanh Chiếu.

Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư liên tiếp lấy Tần phu nhân ra làm mồi nhử, dụ Lý Kỳ tiến lên đỡ cầu. Kiểu vận động mạnh này đối với Lý Kỳ của một tháng trước mà nói thì cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói thì thực sự là rất khó khăn.

Ngược lại, Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư đều cố gắng giữ gìn thể lực, quả nào không đỡ được thì thường không miễn cưỡng.

Lý Sư Sư dường như cảm thấy thắng lợi đã nắm chắc trong tay, liền cười nói: - Lý Sư Phó, tới lượt ngươi phát cầu đó.

Lý Kỳ nghiến răng ken két, trong lòng hối hận khôn nguôi, thầm nghĩ, thì ra Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng chẳng hề lương thiện, lần này bị cô ta chơi cho thê thảm rồi.

Nếu như chỉ có một mình Lý Thanh Chiếu, thì Lý Kỳ còn vui vẻ chấp nhận, vì dù sao thì Lý Thanh Chiếu vẫn là thần tượng của hắn, thua thần tượng thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng vấn đề là lại còn có Lý Sư Sư, hơn nữa lúc đầu hắn bốc phét ghê quá, nên thua không đành, trên thế gian này làm gì có cái gọi là chết đứng, thua thì là thua, lẽ nào đứng thua không phải là thua à, nhưng hắn lại lo lắng phía Tần phu nhân, đoạn nói: - Phu nhân, ngươi vẫn ổn chứ?

Tần phu nhân thở hổn hển gật đầu.

Oa! Ngươi ngay cả sức để nói cũng chẳng còn thế thì ổn gì chứ? Thôi đánh thêm chút nữa xem sao, nếu thực sự không thể thì nhận thua, Lý Kỳ trong lòng đã suy tính rõ ràng, liền nói: - Các vị phát cầu đi.

Lý Sư Sư lại phát cầu trước lưới.

Tần phu nhân thấy cầu bay tới, đầu óc vô cùng tỉnh táo, một bước tiến lên, nhưng nàng bây giờ, cơ thể và bộ não đã không còn đồng nhất với nhau nữa, đoạn chân chùn xuống, ngã bổ nhào xuống đất.

- Cẩn thận!

Lý Kỳ theo bản năng phóng người tới, đỡ ngay lấy Tần phu nhân, nếu như là trước kia thì chắc chắn sẽ là một cảnh anh hùng cứu mĩ nhân hoàn hảo, nhưng Lý Kỳ lúc này như nỏ mạnh hết đà, Tần phu nhân vồ tới, hắn cũng không thể chống đỡ nổi.

Chỉ thấy hai người cùng nhau ngã ngửa xuống đất.

Bịch!

- Ồ---đa tạ!

Lý Kỳ trợn trừng hai mắt, chỉ thấy một màu tía như gan lợn lan từ cổ lên tới mặt, trong lòng không ngừng kêu khổ, những câu chuyện trong phim quả là nói dối hết, làm đệm thịt cho người ta thật chẳng dễ dàng gì.

Lý Sư Sư và Lý Thanh Chiếu nhìn ngoái qua lưới, chỉ thấy ở bên kia, Tần phu nhân đang chồm lên người Lý Kỳ, động tác thật khêu gợi, không khỏi ngây cả ra.

- Ngươi không sao chứ?

Cả hai không hẹn mà đồng thanh, sau đó ngẩn ra, rồi 2 cặp mắt nhìn vào nhau.

Lý Kỳ nhìn Tần phu nhân gần trong gang tấc, cười nửa miệng nói: - Phu nhân, ngươi quả là tiên nữ giáng trần, ôm ngươi một lần, ta ít nhất cũng phải trả giá nửa cái mạng này đó!

Trong lòng lại nghĩ, không ngờ Lý Kỳ ta lại có ngày được chồm lên thế này, chỉ là cảm giác không được thích như trong tưởng tượng.

Tần phu nhân lúc này mới kịp phản ứng, vội lồm cồm bò lên, đỏ bừng mặt vì ngại, lắp ba lắp bắp vài tiếng, âm thanh lí nha lí nhí, đại loại là cảm ơn, xin lỗi gì đó.

Lý Kỳ đột nhiên vươn một tay lên.

- Ừ!

Tần phu nhân trợn tròn mắt nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ liền nói: - Ừ cái gì, mau kéo ta lên đi chứ!

- Việc này---

Tần phu nhân nhìn quanh, do dự một lúc, nhưng vẫn đưa tay ra.

Oái? Tay phu nhân sao lại cứng vậy! Lý Kỳ định thần lại nhìn, kinh hãi hô: - Vợt cầu lông! Thì ra thứ mà hắn nắm không phải là tay của Tần phu nhân, mà là cán vợt trong tay nàng. - Haizz---ta ngất đi cho xong.
Bình Luận (0)
Comment