Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1492

Sở dĩ Lý Thịnh Đạo lựa chọn co đầu rút cổ trong hang, có thể nói là vì tiếp thu giáo huấn lần trước, mười mấy năm trước, khi quân Tống tấn công vào đây, lúc đó tướng phòng giữ là Hoằng Chân thái tử, Hoằng Chân thái tử này chẳng những không lựa chọn co đầu rút cổ, ngược lại còn ra ngoài nghênh chiến, kết quả bị đánh cho đại bại, vừa đánh mất trọng địa quân sự là Quyết Lý Ải, mà chính y cũng bỏ mạng tại đây.

Nhưng kết quả của lần chiến tranh đó nói cho Nam Ngô biết một đạo lý, đó chính là đối phó với những người ngoài, thì thiên thời địa lợi chính là trợ thủ tốt nhất của bọn họ. Bởi vì lần trước quân Tống rút quân không phải là do thất bại, mà là do không thích hợp với khí hậu nơi này nên mới lui binh. Vì vậy Lý Thịnh Đạo lựa chọn chiến thuật co đầu rút cổ, muốn chiến tranh kéo dài đến mùa hè nắng gắt chói chang.

Sau khi thám thính trinh sát, Nhạc Phi trở lại lều lớn, lập tức triệu tập các vị tướng sĩ đến để trao đổi đối sách.

Các tướng sĩ vây xung quanh bản đồ bố trí quân địch, lao công khổ tứ, đều cảm thấy quân địch phòng thủ rất nghiêm mật, tấn công là không thể thực hiện được, mặc dù đánh hạ được Quyết Lý Ải, nhưng nhất định sẽ phải trả giá thê thảm và nặng nề.

Phải biết rằng trước khi ra trận Lý Kỳ còn đặc biệt căn dặn Nhạc Phi, binh lính của chúng ta cực kì đáng giá đấy, binh lính Nam Ngô không có giá nào, đây chính là ngọc và ngói chạm nhau, phải lấy một đổi một, vậy chẳng phải là thiệt thòi cho bên chúng ta. Huống chi đánh một Nam Ngô nho nhỏ đã tổn thất nghiêm trọng và nặng nề rồi, sao có thể nói đến sau này. Mỗi một trận chiến phải giảm số binh lính chết đến thấp nhất, phải lợi dụng vũ khí tiên tiến đi tấn công kẻ thù, cố gắng không dùng mạng để lấp vào.

Nói đến cũng buồn cười, lúc trước khi đánh nhau với Kim quốc, Lý Kỳ bắt người chặn quân Kim, trong lòng chỉ có một mục đích, chính là ngăn gót sắt của quân Kim, dù phải trả trá nhiều hơn nữa.

Nhưng khi đối mặt với Nam Ngô, Lý Kỳ lại rất quý trọng từng binh lính của mình, không muốn phải trả giá quá lớn.

Nói trắng ra, chính là khinh thường Nam Ngô.

Các tướng sĩ thảo luận hơn một canh giờ, vẫn còn chưa có đối sách.

Dù sao Vương Quý cũng tuổi trẻ khí vượng, có chút thấp thỏm không yên, hừ nói: - Lý Thịnh Đạo đúng là con rùa đen rúc đầu vào mai, luận binh lực gã không thua kém gì chúng ta, nhưng lại không dám đi ra quyết chiến một phen.

Tuy nói như thế, nhưng y làm sao không rõ, nếu đổi lại là y, y cũng sẽ làm giống thế. Bởi vì đối với Nam Ngô mà nói, không thua chính là thắng, không lùi chính là tiến, mà đối với quân Tống mà nói, không thắng chính là thua, không tiến tức là lùi.

Ngưu Cao đột nhiên nói: - Điện soái, sao chúng ta không chọn chiến thuật bắt chước quân Kim lúc trước xuôi nam, đánh không được thì lách qua, bắt giặc trước phải bắt vua, trực tiếp đi đến phủ Thanh Long.

Nhạc Phi liên tục lắc đầu, nói: - Không thể, không thể. Ngưu tướng quân, nơi này không thể so được với phương bắc, đường thì bốn phương đều thông suốt, ngươi muốn lách thế nào. Còn đường phía nam thì lắt léo phức tạp, trong đó đường núi chiếm đa số, đường lại hẹp, nếu lựa chọn đi đường vòng, chỉ sợ phải đi rất xa. Hơn nữa, vị trí địa lý của Quyết Lý Ải rất quan trọng, nếu chúng ta đi về hậu phương, bọn họ có thể sẽ chọn nam nam bắc giáp công chúng ta, cũng có thể chọn vây Ngụy cứu Triệu, đánh chiếm châu Quảng Nguyên, tương lai chúng ta tiếp tế viện trợ cũng gặp khó khăn lớn. Còn nữa, ngươi đừng quên, Xu Mật Sứ còn chưa đến, nếu đợi cho Xu Mật Sứ tập hợp lại với chúng ta, ở trong này bị địch ngăn chặn, vậy thì đại sự hỏng bét.

Ngưu Cao vừa nghĩ tới Lý Kỳ, không ngừng nói: - Đúng đúng đúng, Nhạc Nhị ngươi nói không sai, ta đây đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Ánh mắt Nhạc Phi từ đầu đến giờ vẫn tập trung vào tấm bản đồ, qua một lúc lâu, y đột nhiên mở miệng nói:

- Nhưng ta thật ra cảm thấy kế sách của Ngưu Cao khả thi.

Ngưu Cao lắc đầu liên tục nói: - Không được, không được, an toàn của Xu Mật Sứ quan trọng hơn Nam Ngô nho nhỏ này.

Nhạc Phi tức giận nói: - Thằng nhãi ngươi thật sự làm người khác tức giận, chẳng lẽ ta không để ý tới an toàn của Xu Mật Sứ?

Ngưu Cao hiếu kì nói: - Vậy ý ngươi là gì?

Nhạc Phi đột nhiên chỉ tay vào một nơi trên bản đồ, nói:

- Ngoài ba mươi dặm phía đông Quyết Lý Ải có một con đường nhỏ. Nông Đoàn Luyện, ngươi có biết con đường nhỏ này thông đến đâu không?

Nông Vân Thanh là người sinh ra ở nơi này, đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, vì vậy Nhạc Phi mới đưa y cùng xuôi nam, đối với Nông Vân Thanh mà nói, y đương nhiên cũng muốn lập nhiều công trạng để thăng quan tiến chức.

Y nhìn kỹ xuống, nói: - Con đường nhỏ này thông đến Môn Châu.

Môn Châu trong miệng y chính là huyện Đông Khê của Nam Ngô bây giờ, ở Nam Ngô cũng coi như thành phố lớn.

Nhạc Phi gật đầu nói:

- Môn Châu này cũng là một trấn quan trọng của Nam Ngô, từ nơi này cũng có thể xuôi nam.

Nông Vân Thanh nhướn mày, lại hỏi: - Chẳng lẽ Điện soái muốn từ con đường nhỏ này đi vòng lên đánh chiếm Môn Châu?

Nhạc Phi không đáp hỏi ngược lại: - Không thể sao?

Nông Vân Thanh nói: - Ta vẫn khuyên đại soái nên từ bỏ ý định này. Con đường này rất hẹp, không có lợi cho đại quân ta hành quân, mặc dù ta chưa đi qua, nhưng nghe nói trong con đường này có một đoạn đường rất gập ghềnh, đừng nói là vũ khí công thành, ngay cả xe lương thực của chúng ta cũng không qua được, hơn nữa ở giữa còn có một mảnh chất có khí độc, bình thường đi trên con đường nhỏ này, cũng chỉ có mấy thương gia.

Nhạc Phi ha hả cười nói: - Ngươi nói rất có lý, nhưng nếu ta chỉ đinh phân quân ra trước lấy được Môn Châu, mỗi người chỉ cần mang theo lương thực cho mấy ngày, sau khi đánh chiếm được Môn Châu sẽ trược tiếp tiếp viện tại chỗ, rồi từ Môn Châu vây quanh phía sau của Quyết Lý Ải, hai mặt tấn công kẻ thù thì sao?

Nông Vân Thanh thoáng chút suy nghĩ, nói: - Vậy thì khả thi, tấn công Môn Châu dễ dàng hơn so với tấn công Quyết Lý Ải, binh lính phòng thủ Môn Châu cũng chỉ khoảng năm nghìn người. Nếu Điện soái muốn đánh chiếm Môn Châu, phái mười ngàn người là đủ rồi. Chỉ có điều --- nếu chẳng may bị Lý Thịnh Đạo nhìn thấu, bọn họ nhất định sẽ chặn đường chúng ta ở phía sau, con đường nhỏ này cách Quyết Lý Ải quá gần, đối phương có thể sắp xếp thăm dò.

Nhạc Phi ha ha nói: - Tốt lắm, tốt lắm. Ngưu Cao, ta cho ngươi mười ngàn người, Môn Châu này sẽ do ngươi lấy, đến lúc đó ta sẽ đưa đại quân vào Quyết Lý Ải, xây dựng cơ sở tạm thời ngoài mười dặm, yểm hộ các ngươi đi từ con đường này.

Ngưu Cao ngẩn người, nói: - Muốn ta đi đánh chiếm Môn Châu thì không có vấn đề gì, nhưng ---.

Nhạc Phi nhíu mày cắt đứt lời của y, nói: - Đây là quân lệnh.

Ngưu Cao hồ nghi liếc nhìn Nhạc Phi, lập tức ôm quyền nói: - Tuân mệnh.

- Tốt! Nhạc Phi vỗ bàn một cái, rất tự tin nói: - Truyền lệnh của ta, tảng sáng ngày mai, nhổ trại đi trước, trong vòng nửa tháng, ta buộc phải lấy được Môn Châu, Quyết Lý Ải.

Nửa tháng? Ngươi lấy khai quốc làm trò đùa sao?

Đám người Vi Bình, Nông Vân Thanh nghe xong vẻ mặt đều khiếp sợ, cho dù ngươi hai mặt giáp công thì nửa tháng đánh chiếm được Quyết Lý Ải cũng quá rồi. Hơn nữa trên đường trước tiên phải hạ được Môn Châu, thời gian căn bản là không đủ. Không khác gì người đang nói mớ.

Nhưng Nhạc Phi đã quyết định, Vi Bình bọn họ cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.

Sau khi hội nghị kết thúc, Ngưu Cao đang đi bỗng nhiên quay lại, nói: - Nhạc Phi, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Quyết Lý Ải này là một thung lũng, cho dù chúng ta hai mặt giáp công, đối phương cũng có thể hai mặt đối phó với địch, tuy rằng tổn thất có thể ít đi, nhưng chúng ta còn phải tiến công Môn Châu, tính lại thì cũng không kém là bao.

Nhạc Phi dường như đã sớm dự đoán được Ngưu Cao sẽ đến, cười ha hả nói: - Ngươi còn nhớ lúc trước Chủng Nhị tướng quân lãnh binh đi cứu viện Chiết gia quân không, khi đó Hoàn Nhan Hi Doãn không phí một người nào, mang lại rất nhiều phiền toái cho Chủng Nhị tướng quân, thiếu chút nữa thì diệt Chiết Gia Quân.

Ngưu Cao nói: - Chuyện này ta nghe Chủng Công nói, Hoàn Nhan Hi Doãn phi thường giảo hoạt. Giữa đường bày ra trận thế nghi binh, may mắn Chủng Nhị tướng quân có kinh nghiệm phong phú, mới không bị gã hù sợ, nếu đổi lại là ta, tám chín phần trúng kế của gã rồi.

Nhạc Phi gật đầu nói: - Trong binh pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng nếu xem ngược lại những lời này, đạo dùng binh, chính là giả trong thật, thật trong giả. Lúc trước Hoàn Nhan Hi Doãn bày nghi trận cản trở Chủng lão tướng quân cứu viện, chúng ta cũng có thể bày ra nghi trận, để cho đối phương chủ động xuất kích.

- Để cho đối phương chủ động xuất kích? Ngưu Cao nghe xong trong mắt sáng ngời, dường như đã hiểu ra một phần, nghi ngờ nói: - Vậy vì sao vừa rồi ngươi không nói như vậy?

Nhạc Phi nhỏ giọng nói: - Ngươi hồ đồ rồi, việc này là việc trọng đại, nếu bị kẻ thù phát giác trước, vậy thì chúng ta công cốc rồi. Mới vừa rồi ở đây có nhiều người mới thêm vào, ta làm như vậy cũng để tránh lộ tin tức.

- Ừm, cũng là ngươi suy tính chu đáo. Ngưu Cao lại thấp giọng hỏi: - Vậy ta đánh giả hay đánh thật ở Môn Châu?

Nhạc Phi ha hả nói: - Giả giả thật thật, dùng chút sức mà đánh, nhưng không thể phá thành quá nhanh, từ đầu đến cuối phải giả bộ chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Ngưu Cao gãi đầu nói: - Chuyện này đúng thật là hơi khó nha.

Nhạc Phi cười ha hả, nói: - Ngươi đi theo Xu Mật Sứ lâu nhất, loại việc này đối với ngươi mà nói, không khác gì một bữa ăn sáng, có gì khó khăn.

- Nếu để Xu Mật Sứ nghe thấy những lời này, thế nào cũng xử quân pháp với hai người chúng ta. Tuy nói như vậy, nhưng Ngưu Cao lại mỉm cười vui vẻ.

Kỳ thật vị trí đại quân của Nhạc Phi hiện giờ, dù cách Quyết Lý Ải hay Môn Châu, cũng chỉ có tám chín mươi dặm đường, nhưng do đường xá ở Nam Ngô không phát triển, nếu muốn tiến công dọc theo đường lớn, quân Tống nhất định phải công phá Quyết Lý Ải trước, lấy được huyện Quáng Lang, sau đó lấy Môn Châu, nhưng Nhạc Phi lại không làm như vậy.

Y đầu tiên là cố hết sức cho đại quân hành quân với tốc độ nhanh nhất, vẻn vẹn chỉ dùng một hai ngày, đưa quân đội tới nơi chỉ cách Quyết Lý Ải mười dặm đường xây dựng cơ sở tạm thời. Cùng lúc đó Ngưu Cao và Nông Vân Thanh cũng dẫn mười ngàn binh lính vòng theo con đường nhỏ xuất phát tới Môn Châu. Sở dĩ Nhạc Phi để Nông Vân Thanh tiến đến, chủ yếu vì Ngưu Cao vẫn chưa quen với địa hình nơi này.

Hơn nữa biểu hiện lần này của Nhạc Phi rất phách lối, ở phía trước Quyết Lý Ải bày bố doanh trại, trắng xóa một mảnh, hàng nghìn lá cờ đón gió phấp phới, thanh thế cực kì lớn.

Lần đại chiến này xem ra hết sức căng thẳng.

Trong đại trướng.

Nhạc Phi cười hỏi: - Kẻ thù có động tĩnh gì không?

Nhạc Phiên đáp: - Đại quân của ta áp sát, kẻ địch sao dám xuất kích, chỉ có thể co đầu rút cổ bên trong.

- Vậy cứ làm cho họ co đầu rút cổ đi.

Nhạc Phi cười, đột nhiên nói: - Dương Tái Hưng, Vương Quý.

- Có mạt tướng.

Dương, Vương hai người lập tức đứng dậy.

- Các ngươi lĩnh hai ngàn kỵ binh tiến đến khiêu chiến, nhớ kỹ, nếu kẻ thù đi ra, các ngươi lập tức trốn về, không được nghênh chiến, nếu không sẽ bị xử phạt theo quân pháp.

- Mạt tướng tuân mệnh.

- Đợi đã, mang theo một vài chấn thiên lôi đi, buổi tối ném hai ba quả thuận tiện dọa mấy con khỉ Nam Ngô, bọn họ không phải dùng voi đến dọa chúng ta sao, phải cho bọn chúng biết, đừng lấy những con voi này ra để làm mất mặt, vài quả pháo của ta cũng có thể đánh lui mấy con voi này.

Chiêu này Nhạc Phi học được từ Lý Kỳ, lúc trước Lý Kỳ dùng chiêu này đối phó với quân Kim, thu được hiệu quả không tầm thường, nếu dùng với mấy con khỉ Nam Ngô, hiệu quả nhất định càng thêm rõ ràng.

Hai người Vương, Dương tuân lệnh, xoay người ra khỏi lều lớn.

Ngày hôm đó Dương Tái Hưng, Vương Quý lãnh binh đi chửi bới quân Nam Ngô, Vương Quý cẩn thận sợ đối phương nghe không hiểu tiếng Hán, đặc biệt mượn từ chỗ Nông Thanh Vân một trăm người đàn ông có giọng nói lớn và biết nói tiếng Nam Ngô.

Một trăm người đàn ông nhấc vò rượu lên, căng cổ họng hăng hái nhục mạ, uống rượu có thể giúp hưng phấn, đối tượng từ toàn bộ nước Nam Ngô thu nhỏ thành mười tám đời tổ tông Lý Thịnh Đạo, sau đó lại nhục mạ quốc vương Nam Ngô, lời thô tục rất khó nghe. Nói tóm lại, là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mệt mỏi thì trực tiếp ngồi ở ven đường nghỉ tạm, nghỉ đủ rồi thì đứng lên tiếp tục mắng.

Đến buổi tối, Dương Tái Hưng lui về phía sau hai dặm đường để dựng trại ở lại, mệnh binh lính thay phiên nhau canh gác, dùng ba chiếc xe bắn đá nhỏ, tìm một nơi kín đáo trong núi, bắn chấn thiên lôi về trận địa phía trước của đối phương, trúng hay không không quan trọng, cũng không yêu cầu phải trúng vào giữa doanh trại quân địch, quan trọng là tiếng nổ phải đủ lớn.

Một canh giờ ném một lần.

Rầm rầm rầm!

Như tiếng sấm nổ mạnh, chấn động khiến binh lính Nam Ngô chật vật, bọn họ còn tưởng rằng đối phương tấn công, vội vàng tiến lên, vừa đi ra bên ngoài, lại thấy ngay cả bóng người cũng không có, cho rằng mình lo lắng sợ bóng sợ gió, trở về tiếp tục ngủ.

Nhưng vừa qua một canh giờ, lại rầm rầm rầm, bọn họ lại chạy ra xem, kết quả vẫn không thấy một bóng người.

Hơn mười binh lính quân Tống trốn trong núi thấy bộ dáng cả kinh của quân lính Nam ngô, đều cười đến đau bụng, hoàn toàn không ngừng được.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment