Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1567.2

Triệu Tinh Yến không cho là đúng nói: - Thế cục trong triều thay đổi trong nháy mắt, huynh vừa đi thì đã hơn một năm, việc này không đáng ngạc nhiên, cũng không phải trùng hợp.

- Muội nói cũng có lý.

- Vậy rốt cuộc là chuyện gì?

Lý Kỳ không hề giấu diến nói lại một lần diễn biến sự tình cho Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến nghe xong thì cau mày nói: - Đây rõ ràng là một âm mưu.

- Ừ.

- Vây huynh biết là ai giở trò quỷ phía sau không?

Lý Kỳ nói: - Còn có thể là ai chứ, ngoài trừ Tần Cối ra thì ai có năng lực này chứ, ai có can đảm này chứ.

Sắc mặt Triệu Tinh Yến ngưng trọng, rõ ràng đã biết được tính nghiêm trọng của việc này, bởi vì Triệu Giai nhất định sẽ nổi bão, muốn Hoàng thượng kinh ngạc, hơn nữa không thể lên tiếng thì chắc chắn phải có người gặp họa, nói: - Vương Trọng Lăng lần này coi như là lật thuyền trong mương rồi.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Ai nói không phải chứ, ta tin rằng khi Vương thúc thúc nhận nhiệm vụ này nhất định không nghĩ tới ngày hôm nay.

Triệu Tinh Yến lại nói: - Vậy huynh nói mục đích của Tần Cối là gì?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại: - Muội cho rằng mục đích cuối cùng của y là ta?

- Việc này cũng không phải không thể. Triệu Tinh Yến nói: - Nếu y chỉ nhằm vào Vương Trọng Lăng thì hoàn toàn không liên lụy đến Bạch gia, môn sinh của Lý Bang Ngạn cũng rất nhiều, một khi liên lụy Bạch gia, vây thì huynh nhất định cũng sẽ bị liên lụy.

Nói xong nàng thở dài một tiếng, nói: - Bạch gia, Lý Sư Sư, còn có ta chính là ba mầm tai vạ ẩn giấu bên cạnh huynh, chỉ là không biết lúc nào bị người ta đào ra, Lý Kỳ

- Ngừng.

Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Ta biết muội muốn nói gì, nhưng muội ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, có thể có muội chính là may mắn rất lớn có ta, cái gì mà tai vạ chứ, đều là chó má. Đầu năm nay đều nói chuyện dựa vào thực lực, nếu bọn họ có thực lực chỉnh ta thì có mầm tai vạ hay không đều như nhau. Nếu không có thực lực thì cho dù ta có cởi hết, bọn họ cũng không có cách nào với ta.

Triệu Tinh Yến than nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.

Lý Kỳ vươn tay kéo nàng qua, nhẹ nhàng ôm nàng nói: - Yến Phúc, nếu ngay cả tư cách lấy một người vợ ta cũng không có thì làm Xu Mật Sứ này còn ý nghĩa gì chứ. Muội, Thất nương, còn có Sư Sư cô nương sẽ chỉ mang đến vận may cho ta, tuyệt đối không phải vận rủi, bởi vì các nàng có một điểm giống nhau.

Triệu Tinh Yến tò mò nhìn Lý Kỳ, nói: - Điểm giống nhau gì.

- Đều rất xinh đẹp.

Triệu Tinh Yến cười khúc khích, nói: - Đây là ngụy biện gì thế, cho dù là vậy thì huynh chưa từng nghe qua hồng nhan họa thủy sao?

- Ta muốn nói rõ việc này với muội. Hồng nhan họa thủy tuyệt đối không chỉ nữ nhân, mà là thầm châm biếm nam nhân vô năng, nam nhân có năng lực sao lại đẩy trách nhiệm lên người nữ nhân chứ. Đây chính là thế giới nam quyền, muội nói có đúng không?

- Huynh nói phải là phải, dù sao ta không nói lại huynh.

Tuy là nói vậy nhưng Triệu Tinh Yến đã nghĩ thông suốt không ít, nhìn thấy hai tay Lý Kỳ ngày càng không quy củ, nơi này là bên ngoài nha, thân thể nàng khẽ vặn vẹo, không chút giấu vết mà giãy ra, lại nói: - Huynh còn chưa nói mục đích hành động này của Tần Cối ở đâu đó?

Lý Kỳ nhún vai noi: - Tần Cối nhất định là hướng về phía ta, nhưng ta nghĩ y cũng chĩ muốn hù dọa Thất nương, thuận tiện rung cây dọa khỉ nữa, truyền một tín hiệu cho ta, để ta đừng quá nuông chiều Thất nương.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Tần Cối là do một tay huynh cất nhắc lên, lần này có thể nói là mua dây buộc mình không?

- Việc này phải coi là về mặt nào, nếu nói về mặt cá nhân ta thì đích thật là mua dây buộc mình, nhưng nói từ phía Đại Tống thì đây cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.

Lý Kỳ nói chi tiết: - Tên Tần Cối này vẫn có năng lực, lúc trước đã giúp ta không ít việc. Bây giờ y lại giúp Hoàng thượng xử lý triều chính gọn gàng ngăn nắp, còn có rất nhiều chuyện y đều xử lý vô cùng tốt. Nếu đổi lại là ta, ta có thể không làm được hoàn mỹ như y vậy. Bên cạnh Hoàng thượng cần có một nhân tài như vậy, cho nên y mới ở đó được.

Triệu Tinh Yến nói: - Vốn dĩ huynh và Tần Cối một trong một ngoài, hoàn toàn sẽ không xảy ra xung đột, nhưng huynh lại đẩy Bạch Thiển Dạ lên vị trí Kinh tế sử, vậy thì xung đột này không thể nào tránh khỏi được.

Lý Kỳ nói: - Một trong một ngoài, nói thì rất là nhẹ nhàng, nhưng đánh trận cần tiền. Nếu Thương Vụ Cục cũng bị Tần Cối cướp lấy, vậy trong tay ta không có bất kỳ tài nguyên nào rồi, đến lúc đó y muốn chỉnh ta rất dễ dàng, cho nên Thương Vụ Cục nói sao cũng không thể mất.

- Nhưng phạm vi dính dáng của Thương Vụ Cục quá rộng, đều có chỗ mập mờ với Tam Ti và Tam Tỉnh, đây không thể nghi ngờ là cướp lấy quyền lực vốn dĩ thuộc về bọn họ.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Cho nên mới tạo nên cục diện như hôm nay.

Triệu Tinh Yến nói: - Vậy huynh định làm sao?

- Trước mắt thì chưa nghĩ đến. Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Lấy sự hiểu biết của ta với Tần Cối, nếu y không nắm chắc mười phần việc này, thì y tuyệt đối sẽ không đi nước cờ này. Muốn lấy được chứng cứ lật án cho Vương thúc thúc chỉ e là rất khó.

Triệu Tinh Yến nói: - Nếu huynh lại muốn lấy công chuộc tội thì ta khuyên huynh đừng nên. Tuy Hoàng thượng có thể sẽ đồng ý, nhưng huynh làm như vậy tức là có ý xâm phạm hoàng quyền, uy hiếp Hoàng thượng, đấy chính là tối kỵ của đế vương.

- Việc này thì ta biết, chiêu này dùng một lần thì được, sao có thể dùng lần thứ hai.

Triệu Tinh Yến nói: - Vậy huynh còn không nhanh trở về?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Vốn dĩ nếu không có chuyện này, ta đích thực dự định về kinh sớm chút, nhưng bây giờ ta phải ở lại đây suy nghĩ cho thật kỹ.

Triệu Tinh Yến chỉ nói: - Chẳng lẽ huynh không sợ Vương Trọng Lăng cầm cự không được bao lâu nữa? À, còn có Kinh tế sử.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Việc này thì ta không lo lắng. Hoàng thượng rất sĩ diện, cho dù có chống đến chết cũng sẽ không tự mình đánh mặt mình. Nếu bây giờ y xử lý Vương thúc thúc thì ai cũng biết ân khoa nhất định đã xảy ra chuyện, đánh không đánh được, mắng không mắng được, ngoài mặt còn phải khen mấy câu, Hoàng thượng cũng chỉ có thể nghẹn khuất, sinh lòng hờn dỗi. Trừ điều này ra y còn có thể làm gì chứ, cho nên tạm thời Vương thúc thúc không việc gì cả.

- Còn Thất nương, ta càng không lo lắng. Người chịu tội là môn sinh Bạch gia, bọn họ nhất định sẽ càng giám sát nghiêm mật hơn. Có lần này thì chỉ nói riêng Bạch gia thôi thì trong năm mươi năm tới e rằng rất khó trở mình được. Đã là rung cây dọa khỉ thì dù sao cũng phải tạo ra chút âm thanh mà.

Triệu Tinh Yến nói: - Nghe khẩu khí này của huynh, hình như là có ý nhận thua?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bây giờ nhận thua cũng không được. Trước mắt chi tiết trong đó ta còn không biết, là thắng hay thua thì phải chờ ta về kinh mới biết. Nhưng lui một vạn bước mà nói, cho dù là thua thì ta có năng lực thế nào chứ, ra cũng chỉ có thể làm hết sức mình. Tranh đấu trong triều đình luôn có thắng có thua, hôm nay y đâm lén ta, ngày khác ta nhất định sẽ trả lại. Người trong triều đình sao có thể không bị đâm lén chứ.

Triệu Tinh Yến nói: - Nhưng huynh cũng phải cẩn thận nha, lỡ như Tần Cối còn để lại một chiêu chờ huynh về đó.

Lý Kỳ nói: - Vừa rồi Thái úy cũng nói vậy với ta, có điều ta không cho rằng như vậy. Ta lập công lớn quay về, nếu ta là Tần Cối thì nhất định sẽ bày rượu ngon món ngon đón gió tẩy trần cho ta, chứ không phải là ngốc nghếch chạy theo đối nghịch với ta, vậy há chẳng phải là tự tìm mất mặt sao.
Bình Luận (0)
Comment