Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1568.2

Cũng giống vậy, Lý Kỳ cũng rất tò mò về Tô Vân, vừa xắt vừa hỏi: - Ta nói này Tô nương tử, tình hình phía bên Nha nội hẳn là cô biết chứ?

Bởi vì có sự tồn tại của tên dở hơi Cao Nha nội, mà Tô Vân và Lý Kỳ cũng coi như là khá thân thiết, không gò bó giống như lúc đầu, khẽ gật đầu mấy cái, nhưng trong mắt lại hiện ra vài phần nghi hoặc.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Vậy cô không có bất cứ suy nghĩ gì về chuyện này sao? Ta lén nói cho cô biết, trên thuyền kia có mấy danh kỹ của Hàng Châu đó.

Điển hình của việc châm ngòi ly gián nha!

Phải biết là hãm hại được Cao dở hơi chính là việc vui sướng nhất của Lý Kỳ.

Tô Vân che miệng khẽ cười nói: - Có suy nghĩ thì có thể thế nào. Huynh ấy vốn là người như vậy, nếu khuyên được cũng không tới lượt ta, nam nhân không phải đều như vậy sao?

Oa! Nàng thật sự là nhìn thoáng mà, vì cái quái gì mà dở hơi kia có thể gặp được nữ nhân như vậy chứ, thật quá không công bằng mà. Lý Kỳ thầm bi thương, nói: - Ta không phải như vậy. Đương nhiên, cô cũng có thể giảng giải toàn bộ phương thức suy nghĩ của cô cho nữ nhân của ta nghe.

Tô Vân cười khúc khích, không trả lời.

Qua một lát, cuối cùng Lý Kỳ cũng bận rộn xong, Tô Vân liền nói:

- Đại nhân, ngài ra ngoài hít thở không khí, ở đây để cho ta thì được rồi.

Lý Kỳ cũng muốn ra ngoài ngắm cảnh, thế là nói: - Cô có thể?

Tô Vân gật đầu.

- Vậy được rồi, ta đi hít thở không khí, có chuyện gì thì cô gọi ta.

- Ừm, ta biết rồi.

Lý Kỳ đi đến trước cửa, đột nhiên quay đầu lại, không cam tâm nói: - Này, có cần ta qua đó xem Nha nội có làm việc gì có lỗi với cô hay không?

Tô Vân chỉ cười nói: - Nếu đại nhân muốn qua thì hà tất lấy phu quân ta ra làm cớ.

- Ha ha, thật là không nên, không ngờ lại để Tô nương tử nhìn ra.

Lý Kỳ bật cười ha ha đi ra ngoài, thầm nghĩ, nữ nhân này thật sự thú vị.

Đi ra bên ngoài, Lý Kỳ vươn vai vận động, nhìn trái nhìn phải, không trưc tiếp lên lầu mà đến trên boong thuyền, dự định ngắm mỹ cảnh Tây Hồ, hun đúc tình cảm.

Buồn rầu trong Túy Tiên Cư mấy ngày, Lý Kỳ muốn ra ngoài tới lui, thế là hắn đề nghị du ngoạn Tây Hồ. Lần trước đến còn chưa tham quan mỹ cảnh Tây Hồ thì đã bị Tần phu nhân làm cho suýt chút cả mạng cũng không còn, đừng nói là chơi tận hứng, nhặt được cái mạng về cũng coi như là không tệ rồi.

Vốn dĩ hắn còn mời cả nhà Quái Cửu Lang, nhưng cả nhà Quái Cửu Lang dự tính đi một mình. Việc này cũng thôi đi, nhưng Quái Cửu Lang còn gọi Lưu Vân Hi đi cùng với bọn họ, điều này khiến Lý Kỳ rất buồn bực, thầm mắng Quái Cửu Lang thật không hiểu chuyện, lại cản trở hắn tán gái.

Nhưng lúc đến boong tàu, Lý Kỳ đột nhiên cảm thấy tình cảm gì đó căn bản không không cần thiết phải hun đúc, phong cảnh nào cũng không sánh bằng phong cảnh xinh đẹp trước mắt này. Chỉ thấy một vị nữ nhân che hết vẻ đẹp của thuyền đang ngồi cuối boong thuyền nghiêng người dựa vào một chiếc ghế sa lon thật dài, một tay chống trán, ánh mắt tản mạn nhìn ra phía xa, chân phải vô cùng tùy ý đặt trên sa lon, nửa nằm nừa ngồi, chiếc váy tơ lụa trắng căn bản không thể che lấp được thân thể nổi bật, ánh mặt trời nhẹ nhàng rải lên, dưới sự phản xạ của tơ lụa, lấp lánh ánh sáng, trên mặt dường như được phủ một vầng sáng, mông mông lung lung.

Tây Hồ chẳng qua cũng chỉ như vậy nha!

Trong lòng Lý Kỳ cảm thán một câu, đi lên phía trước.

Tiếng bước chân hình như quấy nhiễu vị mỹ nhân này, thấy Lý Kỳ đến thì vội vàng buông chân xuống, mỉm cười cảm kích nói: - Cực khổ cho ngươi rồi.

Trong xã hội nam quyền này, nam nhân nấu cơm nhặt rau trong bếp, nữ nhân bọn họ lại tắm nắng bên ngoài, quả thực là thương thiên hại lý, từ khi triều Tống kiến quốc tới nay, e rằng cũng chỉ có hai đóa hoa hiếm là Lý Kỳ và Tô Thức làm được như vậy.

Người này chính là Lý Sư Sư.

- Sự vất vả này đối với ta mà nói chỉ có thể gặp không thể cầu, cùng một đạo lý khi các cô đánh đàn, là một phương pháp giải tỏa áp lực.

Trong khi nói, Lý Kỳ ngồi xuống đầu khác của sô pha, hiếu kỳ nói: - Sao chỉ có một mình cô ngồi đây, Thanh Chiếu tỷ tỷ, Yến Phúc bọn họ đâu?

Lý Sư Sư ngẩng đầu lên nói: - Bọn họ đang nói chuyện bên trên.

- Vậy sao cô lại ngồi ở đây. Lý Kỳ tò mò nói.

Lý Sư Sư nói: - Các nàng đều đàm luận quốc gia đại sự, ta từ sớm đã sinh lòng chán ghét những thứ này, vì thế đi xuống ngắm phong cảnh.

- Vậy sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vậy ta ngồi ở đây thì được rồi, thật không dễ dàng mới đi chơi được, nếu lại bảo ta nói mấy chuyện thô tục này thì ta thật sự sẽ điên mất.

Lý Sư Sư cười khanh khách nói: - Nếu ta nhớ không lầm thì đây là chức trách của ngươi mà.

- Nhưng chức trách không có nghĩa là cuộc sống. Lý Kỳ nói: - Ta cũng là người, ta cũng muốn hít thở mà.

Lý Sư Sư cười nói: - Nếu ngươi muốn thoải mái thì nên đến phía bên Nha nội, hoàn cảnh kia chẳng phải là nơi mà nam nhân các ngươi thích nhất sao?

Nàng vốn xuất thân phong trần, do vậy nói chuyện không chú ý nhiều giống như Lý Thanh Chiếu.

Lý Kỳ ha ha nói: - Việc này đều trách cô.

- Trách ta?

Lý Sư Sư tức giận nói: - Ta cũng không phải không cho ngươi đi, ta cũng không có quyền này.

- Nói thì nói vậy. Lý Kỳ nói: - Nhưng đã que nhìn đại mỹ nhân như Sư Sư cô nương, thì sao còn để mấy kẻ dung chi tục phấn kia vào mắt được. Cùng một đạo lý, Sư Sư cô nương quen nhìn một đại soái ca như ta thì cũng sẽ không nhìn trúng bọn Cao Nha nội.

Mặt Lý Sư Sư đỏ lên, xì một tiếng, nói: - Thật không biết xấu hổ. Ngừng một lát, nàng lại nói: - Có điều cũng khó tránh, vị tông cơ trên kia tài mạo song toàn, chỉ riêng về mỹ mạo thì trên đời cũng khó ai có thể sánh bằng nàng.

- Sư Sư cô nương vẫn biết nói chuyện như vậy. Lý Kỳ cười, có qua có lại nói:

- Có điều nếu lời này là người khác nói thì ta vỗ hai tay tán thành, nhưng nói ra từ miệng Sư Sư cô nương thì phải cân nhắc một phen. Thật ra nếu luận mỹ mạo, cô và Yến Phúc tương đương nhau, thậm chí còn hơn một bậc, dù sao thì Yến Phúc thiếu chút hương bị nữ nhân, có một vài chỗ còn hơn cả nam nhân như ta, còn phải bồi dưỡng. Luận về sáng người thì Sư Sư cô nương cũng hơn một chút. Nhưng luận về khí chất tài hoa thì tuy các vị đều có sở trường riêng, nhưng Yến Phúc lại giỏi hơn một bậc. Tổng hợp lại, Sư Sư cô nương vẫn hơn một chút.

Lý Sư Sư thấy hắn nghiêm túc bình luận việc này, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nói: - Ngươi nói như vậy không sợ Yến Phúc tức giận sao.

- Không để nàng nghe thấy thì được rồi.

- Tin rằng nếu ngồi đối diện là nàng thì ngươi lại có cách nói khác.

- Đó là đương nhiên.

Người này thật là ti tiện mà. Lý Sư Sư lườm hắn một cái, cũng rất hài lòng, phong tình vạn chủng.

Nữ nhân này thật đúng là yêu tinh, nhướn mày mỉm cười cũng có thể tác động đến trái tim nam nhân, dù là nam nhân tốt tuyệt thế như ta cũng không ngoại lệ, trong lòng Lý Kỳ thầm cảm khái.

Lý Sư Sư đột nhiên nói: - Vậy Thập nương thì sao?

- Thập nương?

Lý Kỳ chột dạ nói: - Thập nương cái gì?

- Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Cô biết rồi?
Bình Luận (0)
Comment