Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1574.2

Nam Bác Đồ cười nói:

- Xu Mật Sứ ở Giang Nam vốn là có uy tín rất cao, kể từ đó, dân chúng càng thêm tin phục Xu Mật Sứ, những lời dã tâm kia sẽ tự sụp đổ.Lý Kỳ khóe miệng giương lên, nói:

- Ngươi nhanh đi sắp xếp đi, còn nữa, gần đây để các huynh đệ chú ý một chút, không nên bị người của đối phương phát hiện, ưu thế duy nhất của các ngươi chính là thân ở nơi bí mật, nếu mất đi ưu thế này, các ngươi sẽ rất khó làm việc rồi.

- Tiểu nhân nhất định sẽ không để cho Xu Mật Sứ thất vọng.

- Tốt lắm!......Nam Bác Đồ đi rồi, Lý Kỳ về tới trong đình viện, vừa lúc nhìn thấy Lý Thanh Chiếu từ phía trên đi xuống, chỉ có điều trên mặt mang một tia đau buồn, nhìn lên thấy cảm xúc vô cùng suy sụp, vì thế hô:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ.Lý Thanh Chiếu ngẩng đầu liếc nhìn Lý Kỳ, nhẹ nhàng gật đầu.Hai người đến rào chắn bên cạnh ngồi xuống, Lý Kỳ hỏi:

- Sư Sư cô nương thế nào rồi?Lý Thanh Chiếu nói:

- Tuy rằng nhìn thì giống như không có chuyện gì, nhưng ta nhìn ra được, nàng trong lòng vẫn là vô cùng khổ sở. Nói xong nàng đột nhiên hừ một tiếng, nói:

- Ta thế nào cũng nghĩ không thông, tội danh to như vậy, bọn chúng không ngờ có mặt mũi đổ lên đầu một nữ nhân, nếu Đại Tống giang sơn ta có thể bị một nữ nhân phá huỷ, vậy còn xem giang sơn đó ra gì, thật sự là không biết thẹn.Nàng mặc dù không nói rõ, nhưng nói gần nói xa đều đầy ắp sự bất mãn đối với cách làm của hoàng thất, kỳ thật hắn đối với Tống Huy Tông vẫn đều không hề có thiện cảm, lúc trước Đại Tống bị nhóm người hôn quân gian thần này làm loạn thành hơi thở thoi thóp, nhưng cuối cùng lại là nữ nhân chịu tiếng xấu thay cho người khác, nàng thân cũng là nữ nhân, cảm thấy vô cùng khó chịu.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là một cái xã hội nam quyền, nam nhân đương nhiên sẽ không để chính mình chịu thiệt thòi, nhưng họa này dù sao cũng phải có người gánh, không là nam nhân khẳng định chính là đám nữ nhân yếu thế này rồi, hơn nữa dân chúng cũng không dám lộ liễu nhục mạ Tống Huy Tông, nhưng ngươi dù sao cũng phải cho dân chúng một đối tượng trút giận chứ, Lý Sư Sư là việc đáng làm phải làm, âu cũng có thể nói là hợp tình lý. Lý Kỳ với tư cách nam nhân, cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, dù sao hắn cũng biết đây là hoàng thất muốn mượn Lý Sư Sư tẩy trắng chính mình, nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, có một số việc trong lòng hiểu được là được rồi, nói ra, lại có chút không tốt lắm đâu.Lý Thanh Chiếu nói:

- Ngươi cũng cho rằng chuyện này đúng sao?Lý Kỳ thở dài:

- Trên đời này không có đúng và sai, chỉ có thành và bại, thực ra nhìn từ đại cục, đây đối với Đại Tống giang sơn xã tắc ta là lợi lớn hơn hại, nếu dân chúng đúng hoàng thất đều tràn đầy hoài nghi, đây lại là điều vô cùng bất lợi, Hoàng thượng không chỉ là suy xét từ góc độ hoàng thất, mà là suy xét từ toàn cục.Lý Thanh Chiếu hừ nói:

- Vậy Sư Sư thì sao, nàng lại cứ thế mà chịu hy sinh sao? Thật không công bằng, thử hỏi nữ nhân thiên hạ nào tình nguyện lưu lạc trong phong trần, nữ nhân nào không mong vừa ra đời được vô ưu vô lo, nàng cũng chỉ là muốn sống sót, đau khổ nàng trải qua nhiêu hơn so với chúng ta, điều mà nàng phải trả giá cũng là điều chúng ta khó có thể tưởng tượng ra được, đây hết thảy đều không do chính nàng ta có thể tự quyết định, nàng rốt cuộc sai ở đâu?Lý Kỳ nói

: - Ta nói rồi, trên đời này không có đúng và sai, mà công bằng cũng chỉ là quy định do người có thế lực quy định áp chế, điều này vốn dĩ không công bằng, trên đời chuyện bất công đâu đâu cũng có.Lý Thanh Chiếu giận quá thành cười bật ra, nhưng trong ý cười vui vẻ lại tràn đầy bất lực, một lát sau, nàng mới nói:

- Chẳng lẽ ngươi không có gì để nói sao?Lý Kỳ nói:

- Ai ai cũng nói oán giận là không giải quyết được vấn đề, nhưng ta cảm thấy than phiền là tất yếu, ít nhất có thể giúp người ta giải tỏa, nếu bức bối phiền muộn ở trong lòng, vậy có thể sẽ bức bối mà gây ra bệnh tật.Lý Thanh Chiếu sửng sốt, lập tức thở dài:

- Ngươi nói rất đúng, than phiền là không giải quyết được vấn đề, vậy ngươi hiện tại định làm thế nào?Lý Kỳ nói:

- Cái tên bị nguyền rủa là Sư Sư cô nương là chắc chắn rồi, nhưng đạo đức không thể thay thế được luật pháp, nếu như không có chứng cớ, bọn chúng cũng không làm gì được Sư Sư cô nương, điều ta có thể làm là bảo vệ tính mạng Sư Sư cô nương không hề hấn gì, còn cái khác, thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng.Lý Thanh Chiếu nói:

- Nhưng Sư Sư nàng ấy - - - ôi.Lời của nàng ngắt quãng không rõ ràng, bởi vì nàng hiểu được nói hay không nói đều giống nhau, nếu Lý Kỳ có thể giúp đỡ đã sớm giúp rồi, căn bản sẽ không chờ đến hôm nay, việc này như ván đã đóng thuyền.......Một vầng trăng sáng treo ở trên trời, ánh trăng tỏa sáng tỏ, giống như trải lên mặt đất một tầng sương trắng.Trước cái cửa nhỏ phía nam Túy Tiên Sơn Trang đỗ một chiếc xe ngựa. Một lát sau, chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp từ bên trong cửa đi ra, hai người dường như khá vội vàng, chỉ nghe có người nói:

- Yến Phúc, đa tạ cô rồi.- Ta không phải giúp cô, mà là giúp hắn, kỳ thật - - - kỳ thật ta cũng không biết rằng ta làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Cô có lời gì muốn ta chuyển tới hắn và Lý nương tử không?

-..., hay là bỏ đi.- Vậy cô đi nhanh đi.- Hẹn gặp - - - vẫn là không cần gặp lại nhau nữa thì tốt hơn.Người nọ nói xong liền lên xe ngựa, rất nhanh, xe ngựa liền biến mất trong đêm đen.Hướng xe ngựa Triệu Tinh Yến đi xa, thì thào lẩm bẩm:

- Nói không chừng một ngày kia, ta cũng muốn ngồi trên chiếc xe ngựa này. - - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -
Bình Luận (0)
Comment