Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1591.2

Lý Kỳ nói:

- Có lòng riêng hay không, điều này tự có công luận, vi thần không muốn biện giải quá nhiều. Nhưng vi thần thật sự cảm thấy có pháp luật hoàn thiện và tiến bộ mới có thể tạo ra Trung Nguyên đại quốc. Đại Tống ta hiện tại cũng đã bức thiết một bộ pháp luật như vậy, bởi vì nhu cầu mới có thể tồn tại, kỳ thực đạo lý cũng đơn giản như vậy.

Triệu Giai nói:

- Nếu lời này của ngươi là nói trong thời gian phụ hoàng tại vị, có thể sẽ rước họa sát thân.

Lý Kỳ nói:

- Vi thần biết, nếu Hoàng thượng hiểu vi thần như vậy, vậy vi thần cũng nói thực vi thần có thể sống được tới ngày nay, bùa hộ thân này chính là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, chính là vì vi thần biết vi thần và Hoàng thượng muốn là như vậy. Cho nên vi thần mới dám nói như vậy. Trên thế giới này con người đều nói thời kỳ Trinh Quán là thời kỳ khai sáng nhất, nhưng vi thần thì lại không nhận thấy như vậy. Vi thần cho rằng Đại Tống ta mới là thời kỳ khai sáng nhất. Thời kỳ Đường Thái Tông cũng chỉ có một Ngụy Trưng dám chửi vào mặt Hoàng thượng. Nhưng ở triều ta, nói ra một câu khó nghe chính là, hoàng đế nào không bị thần tử chửi đều ngại nói mình là Hoàng đế Đại Tống.

Lời này của hắn thật sự không có nói. Mặc dù triều Tống ở thời đại phong kiến, quả thực là vô cùng khai sáng đấy, bởi vì địa vị của người đọc sách quá cao, quan lại của Ngự sử đài thường xuyên trèo lên mặt, đuổi theo Hoàng thượng mà chửi. Tống Thần Tông, Tống Nhân Tông cũng đã vài lần suýt chút nữa bị chửi khóc rồi, ngay cả hôn quân Tống Huy Tông cũng bị rất nhiều người chửi. Đây đều đã là chuyện bình thường rồi.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Chính bởi vì như vậy, vi thần cảm thấy quân thần của triều ta đều đã vô cùng quen thuộc rồi. Quen thuộc tới mức đủ để lập ta một Lập pháp viện. Sự xuất hiện của Lập pháp viện sẽ khiến cho án oan hàng năm giảm đi sáu phần. Điều này đối với bách tính Đại Tống ta mà nói là một tín hiệu rất tốt. Về phần pháp luật có cao hơn hoàng quyền hay không, vi thần vẫn là câu nói đó, đây là chuyện mà Hoàng thượng phải suy nghĩ, mà không phải là vi thần.

Triệu Giai nhéo trán nói:

- Ngươi thật sự là giảo quyệt, lời là ngươi nói, đau đầu lại là Trẫm.

Lý Kỳ cười nói:

- Vi thần cho rằng hôn quân không thể vì vậy mà đau đầu, chỉ có minh quân mới vì vậy mà đau đầu. Hoàng thượng có thể cảm thấy đau đầu, cũng đủ cho thấy Hoàng thượng là lấy Đại Tống bao trùm lên mình mà thôi. Đây là phúc của Đại Tống ta, cũng là phúc của người dân Đại Tống ta. Nhưng chuyện này bây giờ nói vẫn còn quá sớm, Hoàng thượng cũng không cần vì vậy mà cảm thấy gấp gáp. Khi Đại Tống ta thật sự cần, cho dù vi thần không nhắc tới, nó đương nhiên vẫn sẽ xuất hiện.

Triệu Giai trầm ngâm hồi lâu, lại chăm chú nhìn Lý Kỳ, nói:

- Vậy thì tốt, trở lại chủ đề chính, kỳ thực Trẫm cũng cảm thấy Lập pháp viện là một chủ ý vô cùng tốt. Lòng người khó đoán, trên thế giới này chín phần loạn đều là xuất phát từ lòng người, mà pháp luật có thể phát huy được tác dụng ràng buộc rất tốt.

Nói tới đây, y liền chuyển đề tài nói:

- Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, không phải ngươi hay Trẫm một lời là có thể quyết định. Ngươi phải đưa ra cương lĩnh không có kẽ hở nào ra, trước tiên là nói phục quần thần, nếu không Trẫm không thể không suy nghĩ lại. Ồ, ngươi đối với hình pháp hiểu được bao nhiêu?

Lý Kỳ nói:

- Vi thần từ trước đến nay vẫn vô duyên với Hình pháp, duy có một lần tới nha phủ, vẫn là cái phúc của Thánh thượng, cho nên không phải là rất hiểu.

Triệu Giai hừ một tiếng nói:

- Ngươi còn dám nhắc tới chuyện này, sớm muộn cũng có một ngày, Trẫm phải tỷ thí với ngươi một phen, tránh ngươi giễu võ dương oai trước mặt Trẫm.

Dừng một chút, y lại nói:

- Nếu ngươi không hiểu hình pháp, như vậy chuyện này vẫn nên giao cho Lý Cương đi làm. Ngươi đi theo bên cạnh trợ giúp là được rồi.

Lý Kỳ vuốt cằm nói:

- Vi thần tuân mệnh.

Triệu Giai nói:

- Ngươi lui xuống đi, Trẫm cũng phải suy nghĩ lại cho kỹ chút.

- Vi thần cáo lui.

……

Lý Kỳ đi tới ngoài cung, xe ngựa của Bạch Thiển Dạ lập tức dừng lại trước mặt hắn. Hắn đi vào xe, cười nói:

- Để nương tử chờ lâu rồi.

Bạch Thiển Dạ thẹn thùng cười, vội nói:

- Hoàng thượng nói sao?

Lý Kỳ nói:

- Chuyện tốt này Hoàng thượng sao có thể phản đối. Nỗi buồn của người là làm thế nào lấy hay bỏ giữa hoàng quyền và pháp luật.

Bạch Thiển Dạ nghe mà không hiểu lắm, vẻ mặt hoang mang nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ giải thích nói:

- Kỳ thực đạo lý rất đơn giản, trong triều hiện giờ vững như kiềng ba chân, dù có thể liên lụy tới nhau, nhưng chỉ luận về một phía mà nói, quyền lực đều vô cùng lớn. Còn làm thế nào để cân bằng thế lực ba bên thì là vấn đề mà Hoàng đế Đại Tống ta vẫn đang làm. Mà luật pháp chính là vũ khí tốt nhất, một khi Hoàng đế nắm được luật pháp, như vậy Hoàng thượng sẽ có thể lợi dụng rất tốt luật pháp để điều giải thế lực ba bên. Hơn nữa còn có thể tạo sức ép với ba bên, như vậy Hoàng thượng sẽ có thể thu phát quyền lực tùy ý. Làm Hoàng đế phải cho thần tử đủ quyền lực, như vậy thần tử mới có thể phân ưu với Hoàng thượng. Nhưng quyền lực này lại mang tới nguy hiểm cho hoàng quyền, bớt vô dụng, vì vậy còn tạo được sự cân bằng với các thế lực khác. Kỳ thực thuật của đế vương chính là thu và phát quyền lực. Nhưng vấn đề là nếu pháp luật thực sự trưởng thành, rất có khả năng sẽ bao trùm lên hoàng quyền. Đó là điểm mà Hoàng thượng đố kỵ nhất.

- Hóa ra là như vậy.

Bạch Thiển Dạ im lặng gật đầu, nói:

- Chẳng trách người vừa rồi còn đặc biệt nói ra để Lập pháp viện và Tư pháp viện cân bằng với Nhị phủ Tam ti.

Lý Kỳ cười nói:

- Chuyện này đương nhiên đã chứng minh, nếu Hoàng thượng chắc chắn cho rằng mình đây là muốn làm giảm hoàng quyền. Như vậy, ta có thể ăn trộm gà bất thành mà còn mất thêm nắm gạo. Ta muốn để Hoàng thượng biết, sự tồn tại giữa Lập pháp viện và Tư pháp viện chỉ là dùng để ràng buộc thần tử và người dân, là binh khí tối cao trong hoàng quyền.

Bạch Thiển Dạ liền gật đầu, nói:

- Xem ra chuyện này tám chín phần là đã định sẵn rồi.

Lý Kỳ nói:

- Đương nhiên, bỏ hết thảy không nói, Đại Tống ta hiện giờ quả thực cần có sự ủng hộ của luật pháp, Hoàng thượng không thể không nhìn thấy.

Bạch Thiển Dạ nói:

- Như vậy, Hình bộ sẽ thoát ra khỏi quyền khống chế của Tần Cối. Phu quân, chuyện này của huynh có thể gọi là đại hoạch toàn thắng, một hòn đá vài con chim.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói:

- Bây giờ còn rất sớm, chờ tới khi kế hoạch của chúng ta đã thực sự thành công, đó mới có thể nói là đại hoạch toàn thắng, bây giờ xem Tần Cối phản kích thế nào?

Bạch Thiển Dạ nói:

- Nếu y không phản kích lại được?

Lý Kỳ nói:

- Vậy ta sẽ tiến thêm bước nữa, ép y phải phản kích, nhưng ta tin chắc Tần Cối không thể cho ta cơ hội thứ hai. Y nhất định sẽ phản kích sớm hay muộn mà thôi.

Bạch Thiển Dạ nói:

- Nhưng huynh có thể đoán được y sẽ phản kích thế nào không?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Chuyện này ta không đoán được, nhưng ta biết y không uy hiếp được tính mạng của ta, như thế là được rồi, những chuyện khác để y tự do phát huy đi.
Bình Luận (0)
Comment