Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1592.2

- Ta tạm thời cũng không hiểu, hiện nay Lập pháp viện này còn có rất nhiều điểm mơ hồ, nói không chừng hắn thật sự có cách lời dụng Lập pháp viện thay Vương Trọng Lăng thoát tội.

Tần Cối nói xong lại lắc đầu nói:

- Trước tiên không muốn nghĩ tới những điều này, dù sao bây giờ có nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng ta tin chắc với tính cách của Lý Cương, Xu Mật Sứ rất khó có thể làm được.

Đào Sầm nói:

- Vậy không biết Thiếu Tể có dự tính gì?

Hồ Nghĩa cũng nói:

- Xu Mật Sứ này cũng quá là xảo quyệt, chúng ta cũng đã sớm chuẩn bị rồi.

Tần Cối trầm ngâm hồi lâu, nói:

- Lần này phải thắng thì phải thắng đẹp, chiếm chút tiện nghi chỉ có thể khiến cho người ta chê cười chúng ta, để ta suy nghĩ thêm đã.

……

…….

Một buổi chiều nọ, Lý Kỳ tới Hình bộ, còn Lý Cương đã chờ đợi lâu rồi.

- Đa tạ Lý Thượng thư dàn xếp, tại hạ cảm kích vô cùng.

Lý Kỳ bước lên trước chắp tay.

Lý Cương hồi lễ nói:

- Không dám, không dám, tiếc là vụ án này đến giờ vẫn chưa phá được. Lý Cương có thể làm được cũng chỉ có bấy nhiêu, xin Xu Mật Sứ thông cảm mới đúng.

Lý Kỳ cười nói:

- Từ từ thôi, chuyện này không gấp được.

Lý Cương lại nói:

- Nhưng Xu Mật Sứ thiên tài, Lý Cương thật sự khâm phục vô cùng, ngay cả đề nghị của Lập pháp viện, thật sự khiến cho Lý Cương cả đời được hưởng dụng vô cùng.

Ngươi đương nhiên nói như vậy, không công nhặt được một tiện nghi lớn như vậy, Tiểu Tần người ta có khả năng đều khóc trong nhà xí rồi, tốt xấu gì cũng phỏng chừng là cảm nhận của người ta. Nhưng cũng không có liên quan gì, tới khi đó ta lại dùng Lập pháp viện để kiềm chế ngươi là được rồi. Lý Kỳ cười nói:

- Đâu có, đâu có, bận rộn rồi, đương nhiên là cảm ngộ nhiều rồi, nghĩ cũng đã nhiều rồi, cho nên ngày ngày ngồi trong phòng chút điểm tốt cũng không có. Đây là chuyện của con mọt sách làm, phải đi ra ngoài nhiều hơn.

Lý Cương vô cùng tán đồng, nói:

- Xu Mật Sứ nói rất đúng, hạ quan xin ghi nhớ trong lòng.

Lý Kỳ mỉm cười, nói:

- Không biết Hữu tướng …

Lý Cương liền đưa tay ra nói:

- Xu Mật Sứ bên này mời.

- Đa tạ.

Lý Cương dẫn Lý Kỳ tới một chiếc sân nhỏ phía sau Hình bộ, chỉ thấy xung quanh canh phòng nghiêm ngặt.

Chậc chậc, trận chiến lớn thế này, chớ dọa Vương thúc thúc ta chứ! Lý Kỳ toát mồ hôi thay cho Vương Trọng Lăng, ngoài miệng lại nói:

- Oa! Không ngờ đãi ngộ của phạm nhân hiện tại tốt như vậy, đều là nhốt trong phòng, ừ, vì vậy có thể thấy, Đại Tống ta đã vô cùng cường thịnh rồi.

Phòng? Lý Cương sững người ra, liền nói:

- Xu Mật Sứ hiểu lầm rồi, hiện tại Hữu tướng vẫn đang trong thời gian thẩm vấn, không tính là phạm nhân. Hơn nữa thân phận của Hữu tướng đặc thù, vì vậy mới có thể sắp xếp như vậy, đây cũng là ý của Hoàng thượng.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Hóa ra là như vậy.

Lý Cương đi vào cửa trước, sau khi lấy lệnh bài ra, hộ vệ cửa trước mới mở cửa. Lý Cương đưa tay ra nói:

- Xu Mật Sứ mời.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi không vào chào Hữu tướng một tiếng sao?

Lý Cương cười nói:

- Những ngày này, hạ quan ngày ngày gặp Hữu tướng, Xu Mật Sứ khó mới được tới một lần, hạ quan không làm phiền hai vị nói chuyện.

Lý Kỳ nói:

- Chuyện này cũng đúng, vậy thì đa tạ nhé.

- Không dám, không dám.

Sau khi Lý Kỳ đi vào, Thị lang bên cạnh Lý Cương liền nói:

- Thượng thư đại nhân, chuyện này có thích hợp không?

Lý Cương nói:

- Nếu hắn muốn gặp, ai cản lại được? Hắn không trực tiếp tìm Hoàng thượng đã đủ nể mặt ta rồi. Nếu họ gặp nhau, có thể kết án, vậy thì ta cũng tâm phục khẩu phục.

Lý Kỳ đưa lễ vật tới cửa trước, khẽ gõ lên cửa mấy cái.

Bên trong rất nhanh vang lên giọng của Vương Trọng Lăng.

- Vào đi.

Nhưng nghe thấy giọng nói không có sức sống.

Lý Kỳ đẩy cửa bước vào, bên trong vô cùng đơn giản, nhưng cũng xem như là ngũ tạng đều đủ, có giường, có ghế, còn có lò lửa sưởi ấm, chiếu cố vô cùng chu toàn.

Chỉ thấy Vương Trọng Lăng một mình ngồi bên bàn, vô tình, đầu tóc có chút rơi rụng, hai mắt vô thần, nhìn là thấy ông ta đang nhớ nhà.

- Lý … Lý Kỳ?

Vương Trọng Lăng nghìn thấy người này trước mặt, cặp mắt trợn trừng lên, giống như có chút không tin vào mắt mình.

- Vương thúc thúc.

Lý Kỳ vẫy tay cười nói.

Vương Trọng Lăng bỗng vụt lên được một tiếng, nhảy dựng lên.

Lý Kỳ sợ hãi nhảy dựng lên, tên Vương mập này không phải điên rồi chứ.

- Lý Kỳ!

Vương Trọng Lăng hét lên một tiếng.

Xem ra là điên thật rồi. Lý Kỳ sợ tới mức suýt quay người chạy ra ngoài, nói:

- Là … là ta.

- Oa! Lý Kỳ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.

Vương Trọng Lăng lao tới, ôm chầm lấy Lý Kỳ, lắc mạnh.

Dáng người Lý Kỳ nhỏ nhắn bị cơ thể mập mạp của Vương Trọng Lăng chà đạp, ngay cả thờ cũng khó khăn, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, khó khăn nói:

- Vương thúc thúc, thúc chịu khổ rồi.

Câu này lập tức nhóm lên tình cảm của Vương Trọng Lăng, nước mắt tuôn trào, càng thêm xúc động.

Lý Kỳ mắt đã trắng dã ra rồi, nói:

- Vương …. Vương thúc thúc, ngươi kích động quá rồi, cháu sắp bị thúc đè chết rồi.

Ngươi chưa chết được, Vương Trọng Lăng liền buông Lý Kỳ ra.

- Khụ khụ khụ!

Lý Kỳ ho mạnh vài tiếng, cố gắng kéo vạt áo lên, xem ra việc thăm tù thời cổ đại này cũng cực kỳ không khoa học, lúc nào cũng có chút nguy hiểm tới tính mạng.

Vương Trọng Lăng liền nói:

- Ngươi không sao chứ?

Ngay cả dáng người ngươi … hử? Không đúng rồi! Lý Kỳ thở hổn hển, ánh mắt liếc nhìn Vương Trọng Lăng một hồi, nói:

- Vương thúc thúc, ngươi là tới giảm cân sao, xem ra khá thành công rồi, cả người đều gày lại một vòng rồi, thon thả hơn nhiều rồi, nhìn cái đùi này, nhìn cái mặt này, cũng anh … ách … thịt trên mặt thật ra là không giảm đi bao nhiêu, nhưng vẫn vô cùng thành công. Vương thúc thúc ta sớm đã nói với thúc rồi, quá mập cũng không tốt, đặc biệt là đã có tuổi rồi, điều này thực sự là mừng vô cùng, chúc mừng, chúc mừng.

Chúc mừng? Vương Trọng Lăng xúc động hộc máu miệng ra, nói:

- Ngươi chúc mừng ai? Nếu ngươi là tới chê cười lão hủ thì về ngay đi.

Lý Kỳ bật cười ha hả, giơ quà trong tay lên, nói:

- Vương thúc thúc, thức xem ai tới chế giễu mà còn chuẩn bị quà, tổ yến thiên nhiên thượng hạng, cháu đặc ý mang tới cho thúc.

Vương Trọng Lăng rung giọng nói:

- Ngươi …. Ngươi còn mang quà tới sao?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Cháu có lẽ không nên keo kiệt mang chút quà mọn này tới đã khiến thúc kinh ngạc thế sao?

Vương Trọng Lăng sững người ra nhìn, ngoài mặt không chút thay đổi, lẩm bẩm nói:

- Vậy …. Vậy ta sao chẳng phải còn ở đây chờ quá lâu nữa sao?

Lý Kỳ kinh ngạc che miệng lại nói:

- Oa! Vương thúc thúc, không ngờ thúc tới đây một chuyến, không chỉ giảm cân thành công mà con người cũng thông minh hơn trước nhiều. Cháu cũng muốn tới đây ở vài ngày.

Vương Trọng Lăng thật lòng không nói gì nữa, dùng đôi mắt đầy oán hận nhìn Lý Kỳ, không ngờ lại có người bắt nạt người khác như vậy, ta rơi vào hoàn cảnh thế này, ngươi còn tới ném đá xuống giếng, có đáng ghét cũng chỉ như vậy thôi.

Trời! Đùa giỡn gì thế, dùng ánh mắt sâu như vậ để nhìn ta sao? Lý Kỳ cười khan hai tiếng, nói:

- Cháu chỉ là nghĩ Vương thúc thúc buồn bực ở đây chắc chắn là không có thú vị gì, do đó luồn muốn tới giải sầu một chút … ha ha, xem ra là lợn lành chữa thành lợn què rồi. Nhưng Vương thúc thúc người cũng biết, ý của cháu vẫn là thiện ý.

- Điều này ta thật sự không nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment