Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1605

Bất kể như thế nào, Triệu Tinh Yến vẫn đã trở lại, làm Hoàng đế, làm đường huynh của nàng, không có khả năng giả vờ như không biết được, dù thế nào cũng phải gặp mặt nàng một lần. Chỉ có điều trước đó vài ngày Triệu Giai bận rộn chuyện ở Lập Pháp viện, vẫn chưa rút ra được thời gian rảnh rỗi, hiện giờ Lập Pháp viện đã được thành lập rồi, cho nên y khẩn cấp muốn gặp mặt Triệu Tinh Yến một lần.

- Xuyyyyyy ---!

- Triệu công tử, chúng ta đến nơi rồi.

Triệu Giai xuống xe ngựa, ngắm nhìn sơn cốc trước mặt, kinh ngạc hỏi:

- Nơi này là?

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Chỗ này là nhà thủy tạ mà trước kia Thái thượng hoàng muốn chuẩn bị cho Lý Sư Sư.

Triệu Giai vừa nghe vậy, khóe môi nhếch lên ý cười châm chọc, lắc lắc đầu, lại hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói:

- Ngươi thật đúng là biết chọn địa phương nha.

Lý Kỳ cười gượng hai tiếng, nói:

- Thần chỉ biết rằng lãng phí là đáng hổ thẹn thôi.

Đi vào bên trong, chỉ thấy toàn lầu các nhà thủy tạ, cầu trúc đình phong, phong cảnh mê người. Triệu Giai nhìn hết thảy, thầm nghĩ, nơi này nhất định hao phí không ít mồ hôi công sức, làm thế này chỉ vì một nữ nhân, thật sự là đáng giá sao?

- Ty chức bái kiến Xu Mật Sứ.

Bốn gã hộ vệ canh giữ ở lối vào duy nhất thấy Lý Kỳ đến đây, đều khẩn trương ôm quyền thi lễ, nhưng mà bọn họ cũng không nhận ra Triệu Giai, dù sao không phải từng người hộ vệ đều có thể được nhìn thấy Hoàng đế.

Lý Kỳ gật đầu, lại nói với Triệu Giai:

- Triệu công tử, dùng vài tên hộ vệ cho Yến Phúc Tông Cơ, đây chưa tính là lấy công mưu tư đi.

Tên nhãi này thật sự là tâm tư cẩn thận nha. Triệu Giai nhỏ giọng nói:

- Ta trở về sẽ sai Lập Pháp viện dùng nhiều thêm chút thời gian ở vấn đề lấy công mưu tư này.

Lý Kỳ a một tiếng, buồn bực nói:

- Lời này nghe vậy giống như có chút cảm giác tự mình lấy đá đập chân mình vậy.

Triệu Giai cười ha ha, nhấc chân đi vào trong.

Lý Kỳ mấp máy môi vài cái, cũng theo sau đi vào.

Đi vào bên trong nhà thủy tạ, chợt nghe được tiếng kinh hô của một nữ tử.

Đúng là thanh âm của Triệu Tinh Yến.

Lại nghe được có một người khác kích động reo lên:

- Còn có một đứa, còn có một đứa.

Nơi này rõ ràng có cả người đang sinh con nha.

Triệu Giai chợt ngẩn ra, mang lửa giận ngập trời nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ đầy đầu mờ mịt, oan uổng nói:

- Triệu công tử, ta đây thật sự là oan uổng quá, ta cùng với Yến Phúc vẫn luôn tương kính như tân, cũng không làm chuyện gì khác người cả.

Triệu Giai chỉ chỉ Lý Kỳ, nói cũng không nói ra được, vội vã đi vào bên trong.

Tình huống quái gì đây?

Lý Kỳ giống như Trượng nhị hòa thượng chẳng hiểu ra sao cả, từ sau khi hắn về Kinh, vốn là muốn an bài Triệu Tinh Yến cùng Lưu Vân Hi ở trang viên phía tây ngoại ô của hắn, nhưng các nàng đều không thích địa phương có quá nhiều người, vì thế Lý Kỳ đã nghĩ ngay đến chỗ nhà thủy tạ này của Lý Sư Sư, từ sau khi Triệu Cát thoái vị, nơi này đương nhiên là do Lý Kỳ tiếp quản rồi, dĩ nhiên là bao gồm cả nữ chủ nhân ở nơi này luôn.

Mà cả nhà Quái Cửu Lang cũng không rất thích sống ở tại nơi phố xá sầm uất, nhà thủy tạ này lại phi thường bí mật, cho nên mấy người bọn họ đều tiến vào đây ở luôn.

Bởi vì Lý Kỳ vừa về tới Kinh Thành, đã bận bịu không được ngừng nghỉ, cho nên đây còn là lần đầu tiên hắn đến nơi này.

Trong lòng hắn nghĩ, ba nữ nhân này nhất định là Lưu Vân Hi, Doãn thị, Triệu Tinh Yến, nhưng vấn đề là ba nữ nhân đều không mang thai, mặc dù có thì cũng không có khả năng hiện tại đã sinh ra được. Bởi vì khi Lý Kỳ về Kinh thì mỗi người bọn họ đều vẫn eo nhỏ mông cong, sao có thể sinh con nhanh như thế được, nhưng ngoại trừ các nàng, thì nơi này cũng không còn nữ nhân nào khác nữa.

Này vừa nghĩ lại càng hiếu kỳ, Lý Kỳ khẩn trương đi vào theo.

Khi đi vào đến gian ngoài, bên trong không có một bóng người. Hai người lại nhanh chóng bước vào phòng.

Đi vào buồng trong, chỉ thấy có mấy bóng người đứng sau một tấm bình phong.

Bất chợt nghe thấy một tiếng nói già nua hỏi:

- Người nào?

Là tiếng nói của Quái Cửu Lang.

Lý Kỳ vội đáp:

- Quái huynh, là ta.

Khi nói chuyện, hai người thật cẩn thận đi tới phía sau tấm bình phong, chỉ thấy bên trong cả ba thành viên nhà Quái Cửu Lang, Lưu Vân Hi, Triệu Tinh Yến đều vây quanh bên một cái giường trúc.

Triệu Tinh Yến liếc mắt nhìn thấy Triệu Giai, không kìm nổi cực kỳ hoảng sợ.

Lý Kỳ lại không để ý nhiều như vậy, vội đi tới, vừa đánh giá vừa hỏi một cách thân thiết:

- Yến Phúc, mới vừa rồi là do muội kêu sao?

Triệu Tinh Yến sửng sốt, gật đầu.

Lý Kỳ lại hỏi:

- Sao muội vô duyên vô cớ lại kêu làm gì?

Chợt nghe thấy một người thấp giọng nói:

- Muốn nói chuyện thì ra bên ngoài mà nói.

Triệu Giai quay đầu lại nhìn, người nói chuyện chính là một ông già râu tóc bạc phơ, trên đường y tới đây, đã nghe Lý Kỳ kể về Quái Cửu Lang, thầm nghĩ, vị này khẳng định chính là sư phụ của nữ thần y đi, tính nết vị này quả nhiên có chút quái lạ.

Lý Kỳ nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lão quái này, phiền toái ngươi tốt xấu gì cũng phải nhìn xem đối phương là ai rồi mới mở miệng được không. May mắn Triệu Giai cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết, cũng không có để ý đến.

Triệu Tinh Yến xấu hổ cười cười, sau đó chỉ chỉ lên giường trúc phía bên trong.

Triệu Giai, Lý Kỳ nhìn thấy vô cùng hiếu kỳ, vì thế dò đầu nhìn qua, nhìn vào phía bên trong, vừa nhìn thoáng qua, hai người đã có động tác giống nhau một cách thần kỳ, đều phồng lên hai má, suýt chút nữa thì đã nôn ra, vội khẩn trương che miệng mình lại.

Hóa ra phía bên trong không phải là một người, mà là một con heo nái, chỉ thấy trên bụng con heo bị rạch ra một vết rạch dài lớn, lộ ra bên trong một con heo con đầy máu, mà Lưu Vân Hi thì dùng hai tay dính đầy máu tươi móc heo con từ trong bụng heo mẹ ra.

Cảnh tượng đầy máu tanh này khiến cho hai người không hề chuẩn bị trước là Lý Kỳ cùng Triệu Giai suýt chút nữa thì nôn ra cả bữa cơm đêm qua.

Triệu Giai thật vất vả mới nhịn được, y kinh ngạc nhìn Triệu Tinh Yến, ra một thủ thế, giống như đang hỏi “rốt cuộc là các ngươi đang làm gì đó?”

Nhưng trong mắt Triệu Tinh Yến lại lóe ra sự hưng phấn, chỉ ra dấu bảo Triệu Giai im lặng, khiến y chờ một lát.

Lý Kỳ dường như nghĩ tới điều gì, lại thăm dò nhìn qua, chịu đựng sự ghê tởm quan sát, đột nhiên trong lòng cả kinh, đây --- đây chẳng lẽ là sinh sản bằng cách giải phẫu?

Thời đại này chẳng có ai nguyện ý mổ bụng mình cả, đương nhiên, heo cũng giống như vậy.

Triệu Giai cũng bu lại nhìn, nhíu chặt lông mày, tuy răng y không hiểu sinh sản bằng giải phẫu là gì, nhưng y cũng nhìn ra được chút môn đạo, chỉ có điều trong lòng y âm thầm thở dài, hành động này chẳng khác gì là giết mẹ lấy con, thật sự là đại nghịch bất đạo, nếu như là con người thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Đối với Triệu Giai, bụng đều mổ ra rồi vậy thì khẳng định sẽ phải chết không nghi ngờ gì nha.

Lại thấy Doãn thị dùng vải bố bọc lấy con lợn sữa nhỏ rời đi, mà Lưu Vân Hi đột nhiên lấy ra kim chỉ, Triệu Giai nhìn thấy vậy lại cả kinh, chẳng lẽ nàng còn định cứu sống con heo nái này sao? Đây cũng không phải là vá quần áo nha, bị rách khâu vào là được, mặc dù là heo, nhưng đó cũng là thân thể làm bằng máu thịt nha.

Nhưng sự nghi ngờ của y cũng không khiến cho Lưu Vân Hi dừng lại, qua một hồi lâu, Lưu Vân Hi rốt cục khâu xong miệng vết thương, Thẩm Văn vội vàng đưa tới một mảnh vải trắng có bôi thảo dược, Lưu Vân Hi sau khi nhận lấy vải trắng thì dùng nó bao lại miệng vết thương.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Quái Cửu Lang:

- Sư phụ, ngài cho rằng lần này có thể thành công hay không?

Quái Cửu Lang nhíu mày nói:

- Đây cũng là lần đầu tiên vi sư nếm thử dùng một loại y thuật như này, vì vậy cũng không nắm chắc, nhưng hiện tại ngươi đã có thể lấy ra được hết heo con mà vẫn còn sống tất rồi, chỉ cần cam đoan heo mẹ an toàn, vậy thì coi như là thành công, nếu như có thể làm được như thế, vậy thì thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi rồi.

Triệu Giai nghe được tò mò, nhỏ giọng hỏi:

- Còn có thể cứu sống được heo nái này sao?

Trong giọng nói có mang theo ý tứ kinh ngạc.

Lưu Vân Hi hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, đầu tiên là nhìn đến Lý Kỳ, trong mắt hiện lên chút vui sướng, sau đó lại nhìn thấy Triệu Giai, lúc trước trong cuộc chiến bảo vệ phủ Khai Phong, nàng cũng đã gặp qua Triệu Giai rồi, tự nhiên nhận ra đây chính là đương kim Hoàng thượng.

Lý Kỳ vội nói:

- Thập Nương, vị này chính là Triệu công tử, bạn tốt của ta.

Lưu Vân Hi ngẩn ra, hơi hơi gật đầu.

Triệu Giai cũng gật đầu tỏ vẻ. Lại vội vàng hỏi:

- Thập Nương, mới vừa rồi cô đang làm gì đấy?

Lưu Vân Hi hơi hơi nâng mí mắt lên, nhìn phía Lý Kỳ hỏi:

- Tại sao ngài không hỏi hắn?

Triệu Giai quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, hỏi:

- Việc này cũng liên quan tới ngươi sao? Ta cũng không biết ngươi còn hiểu về y thuật đấy.

Lý Kỳ liếc mắt xem thường nói:

- Triệu công tử đã hiểu lầm rồi, ta cũng không hiểu gì về y thuật hết.

Triệu Tinh Yến thấy sắc mặt Quái Cửu Lang có vẻ không vui, vội nói:

- Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta vẫn là đi ra ngoài rồi nói đi.

Quái Cửu Lang thản nhiên bảo:

- Thập Nương, con cũng ra bên ngoài nghỉ ngơi một chút đi, nơi này để vi sư trông nom là được rồi.

Lưu Vân Hi gật đầu, đi ra ngoài luôn cùng với bọn Lý Kỳ.

Lý Kỳ vừa mới ngồi xuống, lập tức đã cười ha ha:

- Thập Nương, lúc trước ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi, không ngờ rằng muội đã bắt đầu ra tay nhanh như thế rồi.

Lưu Vân Hi nói:

- Lúc đầu muội đã cảm thấy lời của huynh phi thường khả thi rồi, sau khi về Kinh lại nhàn rỗi không có gì làm, vì thế đã nghĩ thử nghiệm xem sao.

Triệu Giai duỗi tay ra cản lại, nói:

- Đợi chút, các ngươi đang nói cái gì vậy?

Lý Kỳ cười nói:

- Chuyện là như vậy, ta từng nói qua với Lưu Vân Hi, ở quê ta từng có một gia đình bởi vì khó sinh, mẫu tử cũng đã rất nguy hiểm đến tính mệnh, sau lại có một lang trung tài cao gan lớn áp dụng giải phẫu sinh sản, chẳng những cứu được đứa nhỏ ra lại còn bảo vệ được người mẹ nữa.

- Sinh sản bằng cách giải phẫu?

Triệu Giai cực kỳ hoảng sợ hỏi:

- Giống như vừa rồi đấy hả? Rạch bụng ra sao?

Lý Kỳ gật gật đầu, nói:

- Đúng là như thế.

Triệu Giai lắc đầu nguầy nguậy nói:

- Làm vậy sao mà được, rạch bụng ra rồi mà còn có thể sống được hả?

Triệu Tinh Yến cười nhẹ nhàng bảo:

- Tam ca chớ có kinh ngạc, kỳ thật từ lúc trên đường nam chinh, cũng đã có người thử qua rồi, hơn nữa người nọ cũng vẫn còn sống, hiện tại đang sống ngay tại Kinh Thành, nếu Tam ca không tin thì có thể đi hỏi thăm người nọ một chút.

- Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Triệu Giai càng nghe lại càng mơ hồ.

Lý Kỳ giải thích:

- Lúc trước trong chiến dịch nam chinh, từng có một tên binh lính bị địch nhân chém một vết thương ở bụng, bởi vì miệng vết thương phi thường lớn, không thể tự khép lại được, ngay lúc đó ta lại nhớ lại cảnh ở gia hương người nọ mổ bụng lấy con ra, vì thế liền đề nghị dùng kim chỉ khâu lại, đây cũng chính là còn nước còn tát, nào biết tên lính kia không ngờ sống lại như xảy ra kỳ tích vậy, miệng vết thương cũng đã được khép lại rồi.

Lưu Vân Hi nói:

- Chính vì như thế ta mới phát giác ra được việc mổ bụng lấy đứa bé ra là tuyệt đối khả thi đấy.

Triệu Tinh Yến thở dài nói:

- Nếu có thể làm được như thế, vậy thì là phúc của toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ nha, hàng năm ở Đại Tống ta có vô số phụ nhân bởi vì sinh sản mà chết, đừng nói đến những gia đình nghèo khổ, cho dù là trong hoàng cung đều có không ít phi tần chết bởi nguyên nhân đó.

Triệu Giai giống như thoáng có chút suy nghĩ gật đầu, rồi lại lắc đầu nói:

- Nhưng --- nhưng điều này thật sự là quá khó tin, Thập Nương, vậy cô có thể thành công được hay không?

Lưu Vân Hi nói:

- Đây là lần thứ mười ta thí nghiệm, năm lần lúc trước, tổng cộng có bốn mươi hai con heo sữa, nhưng chỉ sống sót được năm con, năm con heo nái thì chết tất, nhưng bốn lần gần đây, đã có thể sống sót được toàn bộ heo sữa rồi, chỉ có điều heo nái thì vẫn bởi vì đủ loại vấn đề mà liên tiếp bị chết rồi.

Triệu Tinh Yến cười nói;

- Nhưng trong quá trình thất bại, chúng ta cũng đã thấy được hy vọng của thành công.

Lưu Vân Hi ừ một tiếng, nói:

- Chỉ cần làm tốt một số khâu nhỏ nữa, thì ta cảm thấy hoàn toàn có khả năng làm cho cả mẹ lẫn con đều có thể bình an sống sót.

Triệu Giai nói:

- Nhưng đây chỉ là heo nái mà thôi, nếu như là người, một khi lỡ tay chính là hai mạng người đấy. Lý Kỳ nói vị lang trung ở gia hương của hắn có khả năng cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Lưu Vân Hi lắc đầu phản bác:

- Ta không cho là như vậy, trước kia y thuật chỉ giới hạn ở châm cứu, nhưng châm cứu cũng không phải vạn năng đấy, nếu như là một ít ngoại thương thì châm cứu căn bản là vô dụng, lúc trước, khi tên lính kia có thể sống sót làm cho ta cảm thấy môn y thuật này chẳng những có thể dùng cho sinh nở, mà còn có thể sử dụng cho các loại ngoại thương được, nếu gẫy xương, chúng ta cũng có thể mổ ra, nối lại xương cốt từ bên trong, nếu đứt gân mạch thì đồng dạng cũng có thể như vậy.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment