Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1620.1

Bốn trăm vạn quan!

Chỉ trong một ngày, Túy Tiên Cư đã lấy được đơn đặt hàng bốn trăm vạn quan, phá vỡ kỉ lục mấy năm trước mà Túy Tiên Cư lập nên, tạo thành một kỉ lục mới trước đây chưa từng có.

Điều này cũng làm toàn bộ Biện Lương Đông Kinh chấn kinh.

Nhưng nếu tỉ mỉ nghĩ lại, kỳ thật cũng không phải do vận khí, dù sao Lý Kỳ cũng vì ngày này mà chuẩn bị hai năm, còn lâu hơn so với các thương phẩm khác của Túy Tiên Cư, cũng do khách nước ngoài mang theo đủ tiền đến, cho nên mới có thể đạt đến kỉ lục này. Cũng không phải là khó để tạo ra.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là chính bản thân sản phẩm thủy tinh này có giá trị.

Trong đó có kính mắt, gương là bán chạy nhất, bởi vì sức hấp dẫn của hai loại này rất lớn, hơn nữa còn là sản phẩm cần thiết trong sinh hoạt. Các khách nước đều tranh nhau mua, hi vọng có thể mang về để hoàng thất mình sử dụng.

Phải biết rằng đây mới chỉ là vừa bắt đầu, rất nhiều vị khách tới đợt đầu tiên đang thương lượng, dù sao cũng quá mắc, bọn họ phải nghĩ là một phương thức hợp lí để mua, hơn nữa thiên lí nhãn cũng không mở cửa nước ngoài.

Không phải là không bán thiên lý nhãn, mà là thiên lý nhãn thuộc vật tư quân bị, đối tượng được bán cũng phải là nơi có quân sự hay lui tới với Đại Tống, quan hệ phải vô cùng mật thiết. Chắc chắn sẽ không bán cho kẻ thù, cho dù ngươi có đưa bao nhiêu tiền.

Cho nên trong khoảng một hai năm muốn đột phá một nghìn vạn quan cũng không phải là nói phét, dù sao Túy Tiên Cư vẫn chưa thật sự mở rộng thủy tinh ở Đại Tống, hiện tại Lý Kỳ lợi dụng điều này nâng giá cao, ngăn cản nhân sĩ Đại Tống mua, điên cuồng vơ vét tài chính từ các nước bên ngoài.

Đối với chuyện này Triệu Giai vẫn luôn nghi ngờ, đêm đó đến tập đoàn Túy Tiên Cư, chờ đợi kết quả quyết toán. Sau khi y nghe được tổng cộng các đơn đặt hàng là bốn trăm vạn quan, không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Y không nghĩ một thương nhân có thể mang tới lợi nhuận cao như vậy, buôn bán trong suy nghĩ của y, không nghi ngờ gì đã tiến thêm một bước.

Ở đêm đó, Lý Kỳ liền tuyên bố năm nay mức thưởng của Túy Tiên Cư cho tất cả công nhân được nâng cao tám lần. Điều này làm cho mọi người từ trên xuống dưới đều vui vẻ cực kỳ, năm này tiền thưởng cuối năm so với một năm tiền lương của bọn họ còn nhiều hơn, thật sự là quá sung sướng, đều liều mạng đi làm.

Nhưng, qua hôm nay, Lý Kỳ đã giao toàn bộ công việc cho Tiểu Ngọc, còn hắn thì chuyển trọng tâm lên ngoại giao.

Đối với ngoại giao, tuy rằng trên danh nghĩa Triệu Giai giao cho Tần Cối, nhưng Tần Cối chỉ xử lí một vài công việc chính quy, còn một vài ngoại giao quan trọng vẫn phải do Lý Kỳ âm thầm bàn bạc.

Trong lòng Tần Cối hiểu rất rõ, y trước kia là trợ thủ đắc lực của Lý Kỳ, đối với một số việc trong đó, cũng coi như khá là hiểu biết, bởi vậy cũng biết khó là đoạt được phương diện này từ tay Lý Kỳ.

Ngày hôm sau sau khi buổi trình diễn kết thúc, phủ đệ của Xu Mật Sứ nghênh đón ba vị khách quý, cũng là ba người quen cũ, chính là Đằng Cát Tam Mộc, Bình Võ Lang. Còn có Y Hạ Bách Xuyên.

Lò sưởi trong tường lửa cháy hừng hực, củi gỗ bị cháy kêu lép bép.

Trên bàn bày mứt hoa quả thượng đẳng nhất Đại Tống, những cái ly chứa Thiên Hạ Vô Song, dưới ánh lửa chiếu rọi vô cùng quyến rũ đẹp đẽ.

Lý Kỳ và ba người Đẳng Cát tùy ý ngồi trên sô pha, hiển nhiên vô cùng thoải mái thích thú.

Tất cả đều biểu hiện đây chắc chắn là sân nhà của Lý Kỳ, bởi vì Lý Kỳ ngoại giao rất ít khi làm ở những nơi không chính thức, những nơi đấy chỉ được dùng để nói chuyện, ngoại giao thật sự thường diễn ra ở một nơi vô cùng tùy ý.

Kì thật nhóm người Đằng Cát này cũng thích phương thức ngoại giao này.

- Đây là một chút tâm ý, kính mong Xu Mật Sứ vui lòng nhận cho.

Y Hạ Bách Xuyên đột nhiên lấy ra một hộp gỗ tử đàn đưa cho Lý Kỳ.

Kỳ thật phần lễ vật này là một chuẩn bị khác. Bọn họ cho tới bây giờ vẫn giống như trước đây, kéo theo mấy xe ngựa chứa lễ vật đưa cho Lý Kỳ, đã rất nhanh tạo thành một thói quen.

Lý Kỳ làm quan cho tới nay, dường như không bao giờ từ chối lễ vật của người khác, cho dù to lớn đến mức nào, nhưng trong lòng hắn, thu lễ và làm việc là hai chuyện khác nhau. Tặng lễ vật đại diện cho một lễ nghi truyền thống của Trung Quốc, ngươi không nhận lễ, chính là hành vi không lễ phép, bàn chuyện là công việc, nhất định không thể nhập làm một, bằng không chính là không phân biệt được công và tư. Cho nên thu lễ và không làm việc thường xuyên xảy ra với hắn.

Tình huống này rất nhiều người biết, bao gồm cả Triệu Giai, nhưng cũng không có ai đi quản lý hắn, bởi vì những lễ vật mà Lý Kỳ thu đều là của khách nước ngoài, của quan viên Đại Tống thì chưa từng thu. Hơn nữa dù ngoại giao cái gì, Lý Kỳ đều thương lượng trước với hoàng đế, chủ yếu vẫn là do hoàng thượng. Cho nên đối với hoàng đế mà nói, chỗ tiền này rõ ràng không muốn bỏ.

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ vô cùng tự nhiên nhận lấy, một chút ý tứ khiêm nhường cũng không có.

Bình Võ Lang đột nhiên nói:

- Sao Xu Mật Sứ không mở ra xem xem.

- Ồ, xem ra có niềm vui bất ngờ rồi.

Lý Kỳ ha hả cười, mở hộp ra, một tia sáng màu lam lóe ra, trong hộp là một viên dạ minh châu cực kì to, lớn cỡ bằng một quả trứng ngỗng, đây thật sự là một bảo bối nha. Hắn vội vàng đóng lại, thứ đồ này không thể để lộ ra ngoài được.

Bình Võ Lang ha hả nói: - Xem ra Xu Mật Sứ rất thích.

Lý Kỳ ha ha nói: - Chỉ cần là của các vị đưa, đại diện cho một phần tâm ý, cho dù là cục đá ta cũng sẽ rất thích.

Bình Võ Lang sao có thể tin, nói thầm, nếu thật sự đưa ngươi một cục đá, ngươi chắc chắn sẽ đuổi chúng ta ra khỏi cửa.

Y Hạ Bách Xuyên được lại đã quen luận điệu tránh nặng tìm nhẹ này của Lý Kỳ, khẽ mỉm cười, nói: - Ta nghe nói Xu Mật Sứ trong năm này đã thu phục được Đại Lý và Nam Ngô, lập nhiều chiến công, vì vậy lễ vật này là để chúc mừng riêng cho Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Các ngươi có lòng, có lòng.

Y Hạ Bách Xuyên nịnh nọt nói: - Xu Mật Sứ văn võ song toàn, không, hiện giờ văn võ song toàn chỉ sợ cũng không thể hình dung được tài năng của Xu Mật Sứ. Chúng ta thật sự muốn biết trên đời này rốt cuộc có cái gì mà Xu Mật Sứ không biết.

- Tiếng Nhật. Lý Kỳ vô cùng dứt khoát nói.

Đằng Cát Tam Mộc sửng sốt, mấy người lập tức bật cười ha hả.

Ngưng cười, Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Thật ra đây là chuyện sớm hay muộn, chỉ có điều ta có bắt kịp thời cơ này hay không thôi. Lúc trước Nam Ngô giết hại hơn mười ngàn người Đại Tống ta, mối hận này qua bao đời quân chủ Đại Tống vẫn khắc ghi trong tâm khảm, trận chiến này bắt buộc phải làm, hiện giờ cũng báo được đại thù, cũng tiêu trừ một tai họa ngầm cho Đại Tống. Đương nhiên, hiện giờ chúng ta tiếp quản hải vực phía nam, nhất định sẽ gia tăng xuất khẩu ở quý quốc, phía nam cũng có rât nhiều hoa quả, không đến hai năm, các hoa quả loại mới cũng sẽ vận chuyển đến quý quốc. Các vị nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

Đằng Cát Tam Mộc liên tục gật đầu đồng ý.

Lý Kỳ tiếp tục nói: - Hiện giờ phía nam đang trong thời kì phát triển, triều đình ta cũng hi vọng có thể gia tăng buôn bán với quý quốc. Hi vọng các vị có thể phái người xuống phía nam xem xem, nơi đó có rất nhiều cơ hội buôn bán, nếu thương nhân quý quốc đến phía nam buôn bán, chúng ta nhất định sẽ có đãi ngộ hậu đãi.

Khai thác, phát triển phía nam, Lý Kỳ hy vọng có thể thu hút nhiều đầu tư bên ngoài hơn nữa, nếu toàn bộ chỉ dựa vào triều đình gánh vác, hiệu suất sẽ không cao, quan trọng là địa lý phía nam cũng không quá tốt.

Đằng Cát Tam Mộc vội nói: - Thực không dám dấu diếm, chúng ta cũng đang có ý này.

Lý Kỳ cười nói: - Nhu cầu của quý quốc đối với đồ hộp vượt xa các quốc gia khác, nếu thương nhân quý quốc bằng lòng đến phương nam buôn bán, chúng ta thậm chí có thể hợp tác xây dựng một nhà máy sản xuất đồ hộp ở đó, chuyên dùng để cung cấp cho quý quốc.

Y Hạ Bách Xuyên nghe thấy mừng rỡ, vội vàng nói: - Thật sao?

Không cho các ngươi một chút mồi, các người sao có thể vội vàng buôn bán ở Nam Hải. Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đương nhiên là thật, chúng ta coi như là bạn bè lâu năm, đều hiểu rõ lẫn nhau, đã thiết lập nên một sự tín nhiệm rất đáng quý. Ta thật sự không nghĩ ra lý do tăng cường hợp tác với các vị.
Bình Luận (0)
Comment