Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1698.2

Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn vậy ngẩn người, nuốt nước bọt một tiếng, thứ này có sức nổ hơn cả sàng tử nỏ, có lẽ là uy lực không đủ, không phải là rất mạnh, nhưng đây là loại vũ khí có tính chất nổ tung, không phải dựa vào nó để bắn chết kẻ thù, một mũi tên của ngươi có năng lực bắn chết được tối đa bao nhiêu người a, loại hỏa khí này dựa vào những miếng sắt bắn ra sau tiếng nổ, hoặc là khói độc đến quấy nhiễu kỵ binh của quân địch xung phong, đồng thời yểm hộ cho bộ binh của chính mình xung phong.

Loại vũ khí có tính sát thương ở một diện tích lớn như này khiến cho kỵ binh không thể khinh thường được, đương nhiên, có khả năng càng thêm hữu hiệu đối với bộ binh, nhưng vấn đề là thứ đồ chơi này chỉ có quân Tống có thôi, quân Kim không có nó.

Ngay cả Hoàn Nhan Hi Doãn cũng cảm thán nói: - Nếu như quân ta được dùng loại binh khí đẳng cấp như này, lo gì Trung Nguyên không thuộc về ta chứ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng cười, nói: - Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện việc này khá kỳ quái sao?

Hoàn Nhan Tông Hàn sửng sốt, lập tức gật đầu liên tục nói: - Đây là gã đầu bếp kia đang muốn phô trương thanh thế.

Hoàn Nhan Hi Doãn cũng kịp phản ứng lại, cười ha ha nói: - Đúng rồi, trừ phi chúng ta lựa chọn qua sông, bằng không sao lại có thể tấn công hướng bờ sông được, lần này hắn rõ ràng chính là làm cho chúng ta xem đấy.

Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói: - Điều này chứng minh trong lòng hắn đang rất sợ hãi. Tuy nhiên chỉ bằng những thứ này đã nghĩ dọa lui được chúng ta, vậy thì hắn không khỏi cũng quá khinh người rồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng cũng lắc đầu nói: - Hắn đang phô trương thanh thế không giả, nhưng hắn không phải là muốn dọa cho chúng ta lui lại, chỉ là muốn nói cho chúng ta biết, bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, kỳ thật bọn họ có bao nhiêu binh mã, chúng ta đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay, trừ phi bọn họ phái thêm viện binh đến đây.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Ta nghĩ sau khi Nam triều nhận được tin tức, đã lập tức phái gã đầu bếp này đến đây, tên này đến đây vẫn chưa được ba ngày. Hơn nữa cũng không có mang theo binh mã cùng đến, ta nghĩ hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi này, cho dù viện của của bọn họ đồng thời xuất phát với hắn, thì hẳn là cũng phải đợi chừng hai mươi ngày mới tới đây được.

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Chỉ cần điều này thôi là đủ rồi.

Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, ba người đồng thời hơi sửng sốt, Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Chắc là thời tiết thay đổi.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Mang bản đồ đến đây.

Rất nhanh, một tên phó tướng đã cầm bản đồ đi lên, ba người ngồi luôn trên mặt đất.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Nhìn vào bố trí phòng thủ của quân tống, bọn họ đã bị chúng ta lừa gạt, cho rằng chúng ta sẽ đồng thời tấn công vào Hồn Nguyên Châu, Hoàn Châu và Chiết Gia Quân ở Sóc Châu, mà không biết rằng chúng ta chỉ tập trung binh lực công kích Chiết Gia Quân thôi, chỉ để lại chút ít binh mã dọc theo sông Tang Thiên để ngăn cản binh mã của Chủng Gia Quân ở Hồn Nguyên Châu lấy mất Vân Châu, đợi cho đến khi tiêu diệt được Chiết Gia Quân thì chúng ta lại vòng lại đánh bọc sườn Chủng Gia Quân ở Hồn Nguyên Châu. Hiện giờ đội thuyền của bọn họ đều ở tại cảnh nội Hồn Nguyên Châu, chúng ta có thể thong dong mà qua sông.

Điều này nếu để cho Lý Kỳ nghe được, hắn nhất định sẽ kinh sợ chảy ra toàn thân mồ hôi lạnh, hắn thật sự là không dự đoán được quân kim sẽ có can đảm lớn như vậy. Bỏ qua Hồn Nguyên Châu gần với phủ Đại Đồng, tập trung tất cả binh lực đi tấn công Chiết Gia Quân, hiển nhiên lần này quân Kim không phải muốn chiếm địa bàn, cũng không phải muốn đánh cho Đại Tống suy sụp, chỉ là muốn tiêu diệt toàn bộ quân tinh nhuệ của đại tống mà thôi, sau đó sẽ lại có mục đích khác, tất cả chiến thuật của họ đều bố trí vây quanh những đội quân Tống chủ lực, lần này từ bản chất đã hoàn toàn khác so với lần xuất binh đầu tiên rồi.

Lần đầu tiên quân Kim hướng thẳng về phía Khai Phong, khi không đánh được thì lập tức đi đường vòng, nhưng hiện tại một bộ chiến lược này khẳng định không thể thông suốt được, quân Tống đề phòng ở mọi nói, ngươi rất khó nhanh như vậy đã đánh tới Khai Phong được.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Tuy rằng đã lừa gạt được đối phương, nhưng chúng ta cũng đồng dạng gặp phải rất nhiều vấn đề nan giải, đầu tiên, chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt hoàn toàn được Chiết Gia Quân, quyết không thể khiến cho Chủng Gia Quân đuổi tới trước khi chúng ta qua sông được, có thể bảo vệ được bờ sông hay không là cửa ải khó khăn lớn nhất mà chúng ta gặp phải, tiếp theo, nếu Chiết Gia Quân buông tha cho Hoàn Châu, bảo tồn thực lực lui lại phía sau, một khi quân Tống vượt qua được sông Tang Thiên, Chiết Gia Quân một lần nữa sẽ phản công lại, chúng ta sẽ gặp phải tình thế hai mặt giáp công.

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Điều này yêu cầu Chủng Gia Quân và Chiết Gia Quân phải có sự hiệp đồng hoàn mỹ, cho dù là bọn họ đã vượt qua được sông Tang Thiên, bằng không cũng rất khó hình thành được vòng vây đối với chúng ta.

- Nhưng mối nguy hiểm này quả thật là có tồn tại.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Nếu Chiết Gia Quân bố trí đầy đủ địa lôi, chúng ta đây rất có thể sẽ bị trúng chiêu, hơn nữa, cũng không thể khinh thường loại vũ khí yểm hộ cho đổ bộ mà đối phương vừa mới phóng ra được.

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua ư.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Tông Hàn, ta biết rằng quân Tống ở trong này, thủy chung là một cái gai trong lòng ngươi, nhưng lần này một khi khai chiến, là sẽ hoàn toàn trở mặt với Nam triều luôn, chúng ta nhất định phải suy nghĩ cho kỹ càng.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Kỳ thật lần này xuất binh, Hoàng thượng cũng gặp phải khó khăn rất lớn, kỳ thật lúc ban đầu những trưởng lão kia cũng không muốn đấy, chỉ là do ngại với mặt mũi của hai vị Đô Thống nên mới miễn cưỡng đáp ứng, nếu cứ hao tổn binh tướng giống như lần trước, vậy thì sẽ không bao giờ còn cơ hội rửa sạch cho nỗi nhục lần trước nữa.

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Nam triều có một câu nói rất đúng, thời điểm nên dừng mà không dừng, nhất định phải chịu mối loạn này, lần này nếu vẫn cứ làm thế, quân Tống nói không chừng sẽ chôn địa lôi ngay cửa nhà chúng ta.

Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói: - Điều đó không có khả năng, viện binh của bọn họ còn chưa đến, vũ khí càng thêm không cần phải nói rồi, nếu chôn thì đã sớm chôn, lúc này bọn họ tập hợp hơn mười vạn đại quân, không phải là vì phòng ngừa chúng ta xuôi nam một lần nữa ư. Một khi chúng ta khởi xướng tiến công, trong vòng ba ngày sẽ có thể lập tức đánh đến Sóc Châu, hơn nữa binh lính của chúng ta cũng cần hai ngày sau mới tới được Vân Châu, chúng ta còn có vài ngày thời gian để suy xét. Tông Hàn, nếu phụ vương còn sống, mọi chuyện sẽ đều dễ nói, nhưng phụ vương đã qua đời rồi, lần này chúng ta nói thế nào cũng không thể thua được nữa, bằng không, Hoàng thượng cùng với chúng ta đều sẽ gặp phải áp lực rất lớn.



….

Bờ đông sông Tang Thiên.

Lý Kỳ và Chủng Sư Trung và đám người Triệu Tinh Yến đứng ở một chỗ trên đồi cao, quan sát quá trình quân diễn.

- Thời tiết thật đúng là thay đổi bất thường, hôm qua còn thổi gió nam, hôm nay đã thổi gió bắc rồi.

Lý Kỳ nhìn phương hướng phiêu tán khói đặc, nhịn không được than khổ một câu.

Triệu Tinh Yến nói:

- Địch nhân là xuôi nam, giờ gió bắc thổi qua, khói mù do hỏa khí của chúng ta phát ra sẽ không tạo được uy hiếp quá lớn với bọn chúng.

Lý Kỳ nhìn lên bầu trời nói: - Tối đa trong mười ngày nữa sẽ có kết quả, nếu là trong vòng mười ngày, đối phương còn không có tiến công, viện quân của chúng ta cũng sắp chạy tới. Cầu trời phù hộ, Hoàn Nhan Tông Vọng đừng có mà nóng đầu, một khi khai chiến, chúng ta chính là bên thua. Trong lòng hắn lại bổ sung một câu, mà ta sẽ là người thua lớn nhất.
Bình Luận (0)
Comment