Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1801

Tuy rằng mục đích xuất hành lần này của Lý Kỳ chủ yếu là nhằm vào Sơ Lặc, nhưng trước khi đi, Triệu Giai đã dặn dò hắn nếu có cơ hội thì thuận tiện giải quyết luôn vấn đề của Đông Nữ Quốc.

Hiện giờ bộ lạc bộ tộc Thổ Phiên cũng đã quy thuận Đại Tống, duy chỉ có Đông Nữ Quốc không có động tĩnh gì, mà nguyên nhân chủ yếu Đại Tống vẫn trì hoãn không ra tay với Đông Nữ Quốc cũng bởi vì vấn đề địa vị nam nữ.

Bởi vì Triệu Giai và Lý Kỳ đều biết, kỳ thật đối phó với Đông Nữ Quốc, động dao động thương có vẻ không hay ho lắm, hơn nữa cũng không cần thiết, chỉ cần giải quyết vấn đề này, vậy thì những thứ còn lại không thành vấn đề.

Sứ mệnh này, trong Đại Tống thì Lý Kỳ thích hợp nhất.

Vì vậy, sau khi Lý Kỳ giải quyết vấn đề Sơ Lặc, ngay lập tức phái người đến Đông Nữ quốc báo cho quốc vương bọn họ biết, Xu Mật Sứ Đại Tống trong mấy ngày gần đây sẽ đến Đông Nữ Quốc, mà quan phiên dịch phụ trách bên Đại Tống đã sớm đến Đông Nữ Quốc đợi Lý Kỳ đại giá.

Chỉ có điều Lý Kỳ hi vọng có thể vi phục xuất tuần, nhìn giá cả thị trường ở Đông Nữ Quốc, vì vậy không báo trước cho quan phiên dịch, hắn không thể đến Đông Nữ Quốc mà ngay cả một quan phiên dịch cũng không mang theo.

Đợi Lý Kỳ đến trước cửa cung điện, giao lệnh bài cho thị vệ trước cửa, không đến một lát, quan phiên dịch tới trước đã vội vàng đi ra, thi lễ với Lý Kỳ một cái, sau đó cùng với hai vị nữ quan Đông Nữ Quốc bước vào tầng cao nhất.

Dọc theo con đường, Lý Kỳ nhìn thấy hộ vệ bốn phía xung quanh đều là nữ, tò mò hỏi quan phiên dịch: - Quân đội của Đông Nữ Quốc đều do nữ tạo thành sao?

Quan phiên dịch này tên là Sát Hòa, vốn dĩ là người Tạng, đại chiến Hà Hoàng lúc trước đã quy thuận Đại Tống, vội nói: - Bẩm Xu Mật Sứ, tất cả quân đội của Đông Nữ Quốc đều là nam nhân, chỉ có hộ vệ trong cung điện này là phụ nữ.

Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy ngươi đã từng gặp nữ vương chưa?

Sát Hòa lắc đầu nói: - Ta chỉ trình thư, chưa từng nhìn thấy nữ vương. Nói xong, vẻ mặt y buồn bực, nói:

- Xu Mật Sứ không biết chứ, địa vị nam nhân nơi này tương đối ti tiện, nam nhân bình thường còn không bao giờ được thấy nữ vương.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Vậy ngươi trong mấy ngày này cũng chịu không ít uất ức nhỉ?

Sát Hòa nói: - Không dám giấu diếm Xu Mật Sứ, không nói tới uất ức, nhưng cảm giác cả người không được tự nhiên.

- Vậy sao?

Lý Kỳ liếc mắt nhìn hai nữ quan dẫn đường, mỗi người đều vênh váo tự đắc, không coi bọn họ ra gì. Nhưng hắn biết rằng, các nàng khinh thường không phải là bọn hắn, mà là đàn ông.Thầm nghĩ, hừ, kiêu ngạo ở trước mặt ta, lát nữa ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt. Vỗ bả sai Sát Hòa, nói: - Đừng sợ, lát nữa ta sẽ thay ngươi xả cơn tức này.

Đi đến trước cửa cung điện, đợi sau khi nữ quan vào thông báo, bọn Lý Kỳ mới được bước vào. Đương nhiên, đám người Tửu Quỷ, Lạp Tháp phải ở bên ngoài. Kỳ thật cho dù cho phép, Lý Kỳ cũng không dám đưa Tửu Quỷ đến gặp Nữ vương, chuyện này rất mất mặt Đại Tống.

Vốn dĩ những hộ vệ kia muốn chắn cả Mã Kiều ngoài cửa, nhưng Lý Kỳ không để ý tới các nàng, trực tiếp dẫn ba người Mã Kiều, Gia Luật Cốt Dục, Sát Hòa đi nhanh vào.

Những nữ hộ vệ này thấy thế, cũng chỉ có thể bỏ qua.

Đại điện hoàng cung Đại Tống là đại điện, ngự thư phòng là ngự thư phòng, tẩm cung là tẩm cung, đều tách ra, không có cách nào, đất rộng, tùy hứng.

Nhưng cung điện Đông Nữ Quốc không phải như thế, bốn tòa nhà lớn tọa lạc bốn phía xung quanh chính là mỗi bộ của Đông Nữ Quốc, mà một lầu của tòa lầu này chính là đại điện, còn tầng trệt là ngự thư phòng, dụng thiện phòng, tẩm cung của nữ vương.

Tầng lầu này xây dựng giống như Kim Tự Tháp, tầng thứ nhất lớn nhất, càng lên trên diện tích càng giảm dần, có lẽ bọn họ cũng không xây dựng được một cao lầu hình chữ nhật cao như vậy, xây như vậy mới có thể củng cố thêm.

Lý Kỳ đi vào lầu một, bên trong vô cùng rộng, ở giữa phủ một cái thảm lông màu nâu xanh, hai bên thảm lông là quần thần đứng theo hàng, ước chừng khoảng ba mươi người, đều là nữ nhân, đều không có ngoại lệ, người nhỏ nhất không đến hai mươi tuổi, người lớn nhất tóc đã trắng xóa.

Mà ngồi trên đài là một vị nữ vương bừng bừng anh khí, váy lông màu xanh, áo cổ bằng, ống tay áo dài quét lên mặt đất, hai bên tóc mai dùng kẹp gấm hoa văn kẹp lại thành búi tóc nhỏ, tóc đen phía sau buông xuống, khuyên tai từ lỗ tai rủ xuống, chân mang giày trắng.

Khi Lý Kỳ nhìn thấy nữ vương này, không khỏi chấn động: - Trác --- Trác ---- Trác Mã?

Gia Luật Cốt Dục và Mã Kiều cũng quá sợ hãi.

Nữ vương mà bọn họ vừa thấy chính là Trác Mã.

Lý Kỳ vừa dứt lời, một lão phụ nhân chống quải trượng ở bên trái đứng dậy, lớn tiếng khiển trách Lý Kỳ một phen.

Sát Hòa vội nói: - Đại nhân, lão phụ nhân này chính là Cao bá của Đông Nữ Quốc.

- Cao bá?

Lý Kỳ hít mạnh một ngụm khí lạnh, nói: - Nghĩa là gì?

- Chính là tương đương với tể tướng Đại Tống ta.

- Tên quan này nghe khí phách hơn tể tướng chúng ta.

Lý Kỳ lại hỏi: - Bà ta nói gì?

Sát Hòa nói: - Bà ta đang trách mắng chúng ta gọi thẳng tên nữ vương.

Lý Kỳ nghe xong sửng sốt, vội vàng nói với nữ vương kia: - Ta nói này Trác Mã, cô khiến ta bị lừa thảm rồi.

Mã Kiều hừ nhẹ nói: - Loại nữ nhân này đều có thể làm quốc vương.

Lão phụ nhân kia thấy Lý Kỳ không để ý đến bà ta, bô bô kêu la.

Bốn hộ vệ đột nhiên đi ra từ phía sau.

Lý Kỳ hiếu kì nói: - Tình huống gì vậy?

Sát Hòa ngượng ngùng nói: - Đại khái nói đại nhân vô lễ với nữ vương các nàng.

- Đại khái? Vậy tỉ mỉ thì sao?

- Ặc

- Ta hiểu rồi, mẹ nó đang mắng ta. Lý Kỳ nói:

- Ngươi giúp ta nói lại với lão phụ nhân, bảo bà ta câm miệng cho ta, ầm ĩ chết người, bằng không, ta sẽ san bằng nơi này.

- À?

Sát Hòa hoảng sợ nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cau mày nói: - Ngươi a cái gì mà a, mau nói đi.

- Vâng.

Sát Hòa đầu đổ đầy mồ hôi, đây là địa bàn của người khác, ngươi nói như vậy, không khác gì cố tình tìm phiền phức, nhưng không có cách nào khác, ai kêu Lý Kỳ là Xu Mật Sứ, chỉ có thể cứng ngắc chuyển lại ý tứ của Lý Kỳ với lão phụ nhân kia.

Y vừa mới nói xong, nhìn sắc mặt lão phụ nhân kia chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh mét, thân thể run lên bần bật.

Sẽ không tức ngất đi đó chứ? Lý Kỳ hơi căng thẳng nhìn lão phụ nhân, sợ bà ta cứ như vậy mà ngã xuống.

Cũng may lão phụ nhân kia đủ kiên cường, vẫn chống đỡ được, đang muốn mở miệng, thì nữ vương trên đài bỗng nhiên nhấc tay, vung tay lên, bảo mấy người hộ vệ kia lui ra, rồi sau đó dùng tiếng Hán lưu loát nói với Lý Kỳ: - Các hạ chính là Kim Đao Trù Vương danh chấn bốn biển.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ chắp tay nói: - Nhưng lúc này ta là Xu Mật Sứ Đại Tống, tuy lúc nãy ta không nói thật với cô, nhưng cô cũng giấu diếm ta, chúng ta huề nhau.

Nữ vương cau mày nói: - Chúng ta từng gặp nhau khi nào?

- Không phải là mới vừa rồi à?

- Có lẽ Xu Mật Sứ nhận lầm người rồi, mới vừa rồi bổn vương luôn ở đây, chưa bao giờ đi ra ngoài.

- A?

Lý Kỳ cẩn thận đánh giá vị quốc vương này, thầm nghĩ, đúng vậy, nữ vương này hình như đầy đặn hơn, không thể nha. Bộ dáng cũng giống thế, hơn nữa lại cùng một cái tên, thật không thể tin nổi, chẳng lẽ chúng ta gặp quỷ rồi.

Gia Luật Cốt Dục cũng phát hiện nữ vương này tuy rằng giống Trác Mã vừa rồi, nhưng cũng có điểm khác nhau, nếu như nhìn vào vẻ mặt, quả thực tưởng như hai người, Trác Mã vừa rồi có vẻ khá lanh lợi nhiệt tình, tươi cười cực kì rạng rỡ, tựa như nắng chiều phía tây. Mà nữ vương này thì lạnh lùng, giống như là băng tuyết mãi không tan trên núi cao, nhỏ giọng nói: - Phu quân, có lẽ chúng ta thật sự nhận lầm người rồi.

- Ừ, ta cũng đã nhìn ra.

Lý Kỳ lúng túng nói:

- Có --- có lẽ ta đã thật sự nhận lầm người, thật sự có lỗi, thật sự có lỗi.

- Nếu là hiểu lầm, vậy giải thích rõ ràng là được.

Nữ vương kia cũng không so đo với Lý Kỳ, nói: - Xu Mật Sứ Đại Tống từ xa đến thăm Đông Nữ Quốc ta, không biết ---.

Lời còn chưa nói hết, Lý Kỳ đã giơ tay lên nói: - Cô định cứ như vậy mà nói chuyện với ta sao?

Nữ vương kia sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ nói: - Cô ngồi ở trên cao, ta đứng ở phía dưới? Đây chính là địa vị Đại Tống chúng ta trong lòng các cô sao? Nói vậy, ta thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng.

Lông mày đen của nữ vương nhẹ nhàng nhíu lại, dừng trên người Lý Kỳ một lát, mới nói: - Ban thưởng ghế ngồi.

Lý Kỳ lại nói: - Hoặc là ta ngồi ở phía trên, hoặc là cô xuống dưới.

Các nữ cCo bá đứng một bên sau khi nghe được phiên dịch, đều giơ tay chỉ vào Lý Kỳ, bô bô la la.

Lúc này Lý Kỳ ngay cả phiên dịch cũng không cần, cũng biết các nàng đang nói gì.

Nữ vương kia đột nhiên đứng lên, lạnh giọng quát: - Mong Xu Mật Sứ tự trọng, những người phụ nữ chúng ta mặc dù có địa vị ti tiện ở Đại Tống, nhưng nơi này không phải là Đại Tống.

Lý Kỳ khinh thường cười, nói: - Thật sự xin lỗi, ở Đại Tống ta có câu tuy khách nhưng là chủ, nếu ta lấy thân phận của khách đến bái phỏng, thì ngồi chỗ nào cũng không sao, nhưng vấn đề là lần này ta đại diện cho Đại Tống, đại diện cho tôn nghiêm của một quốc gia, Đông Nữ Quốc các ngươi chỉ là một bộ lạc nho nhỏ mà thôi, mà Đại Tống ta chính là đại quốc Trung Nguyên, luận địa vị, luận thân phận, ta so với các ngươi cao hơn, ta cho các ngươi đứng trước mặt ta, đã là để lại mặt mũi cho các ngươi rồi, đừng có quá xem trọng mình.

Đây cũng không phải là Lý Kỳ tính toán chi li, chuyện bé xé ra to, mà mà tôn nghiêm của ngoại giao. Việc này có thể lớn có thể nhỏ, địa vị sứ thần là căn cứ để phán định quốc gia mạnh yếu, mà hắn lại là Xu Mật Sứ Đại Tống, đương triều nhất phẩm, không ai không biết, địa vị này của hắn cao hơn rất nhiều sứ thần bình thường.

Đương nhiên, nếu là Hoàng đế Kim quốc, vậy thì phải nói khác, bởi vì Triệu Giai phải xưng Hoàn Nhan Thịnh một câu nghĩa huynh, Lý Kỳ cũng chỉ là thần tử được đãi ngộ bình thường của Kim quốc, dù sao hai nước cũng là đại quốc, lực lượng ngang nhau.

Nhưng ngoại trừ Kim quốc, cho dù là Cao Ly, Nhật Bản hay các tiểu quốc phía Nam, Lý Kỳ đến, các hoàng đế đều tự mình ra tiếp đón, rất khoản đãi.

Nếu nói không dễ nghe, một Đông Nữ Quốc ngươi là cái thá gì, chỉ là một chính quyền nho nhỏ mà thôi, lớn cỡ bàn tay, vỗ chết ngay lập tức.

Mới vừa rồi Lý Kỳ thấy nữ vương này không tự mình ra đón chào, cũng có chút khó chịu, bây giờ còn đối xử với hắn như vậy, hắn không há mồm, đến cả cái ghế cũng không cho, đây rõ ràng chính là giẫm lên tôn nghiêm Trung Nguyên đại quốc, mặt mũi một mình mình thật ra không sao cả, nhưng tôn nghiêm quốc gia, Lý Kỳ một bước cũng không nhượng bộ, cấp bậc lễ nghĩa rườm rà ta có thể miễn, nhưng ngươi thì không thể thiếu.

Kỳ thật Lý Kỳ cũng coi như là quân tử, nếu Hoàn Nhan Tông Hàn đến đây, thì phải trực tiếp mang binh mã vào.

Nữ vương?

Hôm sau chính là thị thiếp của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Nhưng lời này của Lý Kỳ, lại làm đại thần đứng hai bên bất mãn, mỗi người đều nổi trận lôi đình, ầm ầm kêu lên.

Để nữ nhân cầm quyền chính là không tốt ở điểm này, ầm ĩ cãi nhau, giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng, khiến ta ngay cả tâm tình để cãi nhau cũng không có. Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, xoay người rời đi.

Gia Luật Cốt Dục sửng sốt, cũng xoay người đi.

Lý Kỳ vừa đi, vừa cười nói: - Nương tử, ta nghe Gia Luật Đại Thạch nói, muội đánh giặc rất giỏi, đáng tiếc vẫn chưa được thấy, nếu không nơi này đã giao cho muội rồi, miễn cho người ngoài nói Đại Tống chúng ta ức hiếp phụ nữ.

Gia Luật Cốt Dục hưng phấn nói: - Thật sao?

Nàng vô cùng tôn sùng vũ lực, huyết thống Khiết Đan đấy, hơn nữa nàng còn dám đánh quân Kim, thì sao có thể để Đông Nữ Quốc này vào mắt.

Lý Kỳ ha hả nói: - Đương nhiên --- là giả, sao ta có thể để muội mạo hiểm, muội đứng phía sau chỉ huy là được rồi.

Gia Luật Cốt Dục lườm hắn một cái, trên mặt thẹn thùng.

Sát Hoà đi phía sau âm thầm tặc lưỡi, Xu Mật Sứ này rõ ràng không hiểu tình hình, chúng ta ở địa bàn người khác, làm không tốt chúng ta có thể bàn giao lại toàn bộ trong này.

Chợt nghe thấy một tiếng quát chói tai, bốn nữ hộ vệ đứng trước cửa lập tức rút đao hướng về Lý Kỳ.

Mã Kiều bất động thanh sắc, chỉ có điều hai thanh đoản kiếm trong tay lóe sáng. Mới vừa rồi ở ngoài cửa, trường kiếm của Gia Luật Cốt Dục tuy rằng bị lấy mất, nhưng hai thanh đoản kiếm của Mã Kiều vẫn giấu trong tay áo.

Gia Luật Cốt Dục thấp giọng nói với Mã Kiều bên cạnh: - Mã Kiều, bắt giặc trước phải bắt vua, phu quân do ta bảo vệ.

Mã Kiều gật đầu.

Phải phiền toái vậy sao? Lý Kỳ xoay người sang chỗ khác, mỉm cười nhìn thẳng nữ vương, nói: - Không biết cô định tốn bao nhiêu để giữ lại chúng ta, ta không có ý gì khác, chính là cái giá các ngươi phải trả các ngươi chịu không nổi.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment