Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1804

- Hóa ra là cô vì tỷ tỷ cô mà bênh vực kẻ yếu, không phải là đến trộm trinh tiết của ta.

Lý Kỳ ồ một tiếng thật dài, trong giọng nói có chứa sự thất vọng.

Trác Lâm nói: - Đúng vậy, hôm nay ta tới đây giúp tỷ tỷ giáo huấn ngươi một phen.

Lý Kỳ vội nói: - Nhưng ta ức hiếp tỷ tỷ cô khi nào?

Trác Lâm nói: - Ngươi sắp chết tới nơi rồi còn muốn nói xạo, lần trước ta cũng ở trong đại điện, đều là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi ỷ vào mình là Xu Mật Sứ Đại Tống, khoa tay múa chân với tỷ tỷ ta, bắt ép tỷ tỷ ta thần phục Đại Tống các ngươi, thật đúng là vô sỉ.

Lý Kỳ nói: - Cô nói sai rồi, muốn nói ức hiếp, cũng là Đại Tống ức hiếp Đông Nữ Quốc các cô, ta không ức hiếp tỷ tỷ cô, cô cẩn thận ngẫm lại, có đúng thế không.

Trác Lâm chần chờ, nói: - Cho dù là thế, còn không phải là đám người các ngươi giở trò quỷ, Đông Nữ Quốc chúng ta với Đại Tống các ngươi không cừu không oán, hơn nữa vẫn luôn thể hiện thiện ý với Đại Tống các ngươi, nhưng các ngươi lấy oán trả ơn, có ý đồ chiếm Đông Nữ Quốc chúng ta, các ngươi rõ ràng là ỷ lớn bắt nạt nhỏ, có bản lĩnh thì đi ức hiếp Đại Kim đi, còn tự xưng là quốc gia quân tử, ta thấy các ngươi chính là quốc gia cường đạo, hơn nữa là bắt nạt quốc gia yếu hơn.

Nàng nói những lời này đúng là rất sảng khoái, hiển nhiên là giấu trong lòng đã lâu.

Lý Kỳ trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài, nói: - Cô nói cũng không sai, đây là sự thật, các cô cũng không tốt hơn chúng ta.

Trác Lâm nói: - Đông Nữ Quốc chúng ta vẫn luôn giữ bổn phận, cũng không tranh đấu với người khác, không giống với các ngươi.

Lý Kỳ cười nói: - Đó là bởi vì các cô không có bản lĩnh này, cô suy nghĩ một chút, những người hầu trong quốc gia các cô, những người hầu hạ các cô, những người các cô sử dụng, các cô dựa vào cái gì để bắt họ giúp các cô châm trà đun nước, dựa vào cái gì bắt họ làm nô lệ, dựa vào cái gì các cô mỗi ngày ăn sơn hào hải vị còn bọn họ lại ăn cơm rau dưa. Bọn họ tận tâm tận lực hầu hạ các cô, nhưng các cô lại vô cùng xem thường, đây không phải là các cô lấy oán trả ơn sao?

- Bởi vì các cô là Vương, bọn họ là người hầu, cũng giống thế, Đại Tống chúng ta chính là đại quốc Trung Nguyên, Đông Nữ Quốc các cô chỉ là một bộ tộc mà thôi, cho nên các cô phải thần phục chúng ta, có câu là, vật đua trời lựa. Người thích ứng được thì sinh tồn, có một số việc chính là không thể nói đạo lý, cô muốn hỏi để hiểu, ta chỉ có thể nói cho cô biết, bởi vì các cô nhỏ yếu, chúng ta hùng mạnh, chỉ đơn giản như vậy. Sở dĩ cô tới tìm ta, đó là bởi vì hiện tại cô biến thành người bị hại. Nếu hạ nhân cũng hỏi các cô, các cô sẽ trả lời như thế nào? Các cô có nhường lại vương vị của mình cho bọn họ ngồi không?

Những lời này khiến Trác Lâm không biết phải nói gì, tuy rằng những lời này của Lý Kỳ quá thẳng thắn, nhưng rất có lý. Đại Tống thâu tóm Đông Nữ Quốc, đây là chiều hướng phát triển, không phải là lý do gì đáng nói.

Lý Kỳ nói: - Được rồi, bỏ dao xuống đi. Cô giờ cũng mệt rồi, một dao kia của cô cắt xuống, không chỉ đoạt một mạng của ta, mà còn đoạt cả mạng của toàn bộ bộ tộc cô. Cô thông minh như vậy, có lẽ sẽ không làm loại việc ngốc nghếch này.

Trác Lâm bĩu môi trên đỉnh đầu Lý Kỳ, nhưng vẫn hạ dao xuống, trề môi nói: - Ngươi có phải đã sớm đoán ra được, ta không dám giết ngươi.

Lý Kỳ vặn cổ, cười ha ha nói: - Nếu cô dám, ta sẽ không mang theo mấy người đến đây, mà sẽ mang theo cả vạn quân thiên mã, Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu sang bên phải, cười hì hì nói: - Tiểu muội muội, cô tiếp tục đi, đừng dừng lại, phải rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày có biết không.

Nữ thị kia hoàn toàn không để Lý Kỳ vào mắt, liếc nhìn Trác Lâm, vẻ mặt Trác Lâm tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, lúc này nàng mới giúp Lý Kỳ xoa bóp tiếp.

Thật sự rất thoải mái. Trong lòng Lý Kỳ rên rỉ một tiếng, ngoài miệng lại tò mò nói: - A, ta nói này Trác tiểu nữ vương, nữ nhân Đông Nữ Quốc các cô có phải mỗi người đều thoải mái như vậy hay không, xông vào phòng tắm của đàn ông xa lạ giống như là chuyện bình thường.

Khóe miệng Trác Lâm giương lên, nói: - Cái này thì có gì, cũng không phải là ngươi xông vào phòng tắm của ta.

- Điều này cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu, buồn bực nói: - Người thua thiệt là ta, ta xong rồi còn phải an ủi cô.

Trác Lâm ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Kỳ, đột nhiên ai một tiếng, nói: - Kim Đao Trù Vương, Đại Tống các ngươi đất rộng của nhiều, muốn cái gì có cái đó, tại sao lại mơ ước nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Đây không phải là mơ ước, mà là chiều hướng phát triển, các bộ lạc xung quanh các cô đã quy thuận Đại Tống ta, các cô nếu chỉ lo cho thân mình, thì đây là chuyện không thể nào.

Trác Lâm lại nói: - Nhưng tỷ tỷ của ta đã đồng ý thần phục Đại Tống, làm chư hầu Đại Tống, thậm chí còn nguyện ý hàng năm cống nạp Đại Tống các ngươi.

Cống nạp? Nơi thâm sơn cùng cốc này các ngươi có vật gì tốt? Ai sẽ thích những thứ các ngươi cống nạp? Lý Kỳ nói: - Đạo lý này lần trước ở đại điện ta đã từng giải thích, thống nhất chỉ là vì dễ dàng cho quản lý, hình thức chư hầu rất mơ hồ, đây là chính sách của Đại Tống chúng ta, không có liên quan gì đến thiện hay ác với các cô. Tại sao cô không thử nghĩ lại, một khi các cô quy thuận Đại Tống ta, các cô sẽ có hậu thuẫn càng mạnh hơn, có cuộc sống tốt hơn, nhìn từ đại cục thì đây là một chuyện tốt.

- Chuyện tốt?

Trác Lâm hừ nói: - Ta còn không biết nam nhân các ngươi sao, nếu chúng ta quy thuận, không những các ngươi sẽ đối đãi nào đó với chúng ta.

Lý Kỳ cười nói: - Nếu cô đã nghĩ như vậy, ta cũng không còn cách nào, ta cũng không có bất cứ cam đoan nào với các cô, bởi vì các cô cũng không tin tưởng, là tốt hay xấu, vẫn nên dùng sự thật để chứng minh, nhưng ta có thể chắc chắn nói với cô, việc này không thể thương lượng được, các cô cũng đừng ôm tâm lí may mắn, lãng phí thời gian ở đây, không bằng suy nghĩ nhiều thêm một chút cho cơ cấu chính trị Đại Tống, các cô sẽ lĩnh ngộ ra được rất nhiều điều, điểm này ta có thể cam đoan.

Trác Lâm trầm mặc một hồi, nói: - Thật sự không có đường thương lượng nào sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nếu có, ta sẽ không tới. Ngụ ý chính là ta bận rộn nhiều việc, nếu ta đến đây, như vậy chắc chắn phải giải quyết vấn đề này.

Dừng lại một chút, hắn nói: - Thật ra ta rất hiểu tâm tình giờ khắc này của các cô, dù sao phải dung nhập vào một đại gia đình hoàn toàn mới, nhất định là chuyện vô cùng khó khăn, ngươi sợ hãi, sợ hãi là chuyện thường tình của con người, nhưng có câu nói này rất đúng, cuộc sống giống như cưỡng gian, nếu không thể phản kháng chi bằng hãy hưởng thụ trong đó.

Trác Lâm khinh miệt nói: - Lời này của các ngươi cũng là Khổng thánh nhân nói sao?

- Ặckhông phải.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Đây chỉ là ta nói, không quan hệ gì đến Đại Tống ta, tuy nhiên các cô có thể yên tâm, trong vòng ba năm, cuộc sống của người trong tộc Đông Nữ Quốc các cô chắc chắn sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, ba năm sau, các cô sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định của mình hôm nay --- này này này, cô đi đâu vậy?

Trác Lâm không đợi hắn nói xong, liền một lời không nói, bước nhanh rời đi.

Nữ nhân này --- thật sự không có tố chất.

Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, lại nói với nữ hầu phía sau: - Cô cũng lui ra đi.

Đợi sau khi nữ thị kia lui ra, Lý Kỳ đột nhiên hô với bên ngoài: - Cốt Dục, muội còn tính nhìn tới khi nào?

Một lát sau nghe thấy một tiếng két, Gia Luật Cốt Dục từ ngoài cửa đi vào, nói: - Sao huynh biết ta ở bên ngoài?

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như muội còn làm như không quan tâm, ta đây thật sự sẽ thương tâm muốn chết. Lý Kỳ nói xong lại oán giận nói: - Ta nói này Cốt Dục, phu quân bị người khác dùng dao kề cổ, muội sao có thể nhàn nhã như vậy, rất làm tim ta tổn thương.

Gia Luật Cốt Dục cười nói: - Đối phó với chuyện của nữ nhân, phu quân huynh còn mạnh hơn ta nhiều, ta tin rằng phu quân có thể giải quyết, hơn nữa, lúc ấy dao của nàng đã đặt trên cổ của huynh, nếu như ta đột nhiên xông tới, chỉ sợ sẽ làm nàng sợ. Nếu chẳng may làm ngộ thương đến phu quân, thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao. Nói xong, nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp: - Kì thật phu quân không cần trực tiếp như vậy.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Ta cũng không muốn, nhưng việc này ván đã đóng thuyền, ta không muốn cho các nàng bất cứ ảo tưởng gì. Nói xong hắn lại quay đầu đi cười hì hì với Gia Luật Cốt Dục, nói: - Muội chắc chắn đã mệt rồi, mau xuống đây đi, suối nước nóng này có thể giải tỏa được mệt nhọc đấy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Gia Luật Cốt Dục ửng hồng, ngượng ngùng lườm hắn một cái, nói: - Chỉ biết huynh tà tâm bất tử.

Lý Kỳ hì hì nói: - Tâm ta đối với muội vĩnh viễn sẽ không chết.

Hai người cũng không phải là lần đầu tiên cùng tắm với nhau. Gia Luật Cốt Dục xoay người, nói: - Huynh quay đầu đi.

Nóng vội ăn không được đậu hũ nóng, Lý Kỳ vô cùng nghe lời quay đầu đi, nghe thấy âm thanh sột soạt bên cạnh, trong lòng hắn vô cùng kích động, xuân tâm nhộn nhạo, thú huyết sôi trào, sau đó nghe thấy một tiếng ào vang nhẹ.

Lý Kỳ xoay mạnh đầu lại, thấy trong làn sương nóng mông lung có một thiếu phụ tuyệt sắc đứng trong làn nước, ba búi tóc đen dày vén lên, một bím tóc đuôi ngựa thả xuống, cái cổ thon dài như ngọc tinh tế, bộ ngực sữa đầy đặn mượt mà hơn phân nửa trong nước, như ẩn như hiện, dưới ánh nến hắt xuống, dường như đang hơi hơi lay động, cực kì mê người, ở giữa bộ ngực đang nhúc nhích là rãnh sâu không thấy đáy, trong sương mù nóng, khuôn mặt của nàng dưới ánh sáng chiếu rọi tựa như tiên tử hạ phàm, càng động lòng người.

Tròng mắt Lý Kỳ nhìn đến sắp rơi ra, vươn một bàn tay ra, kéo cánh tay thon thả mềm mại của Gia Luật Cốt Dục, nhẹ nhàng cầm lên, ôm nhuyễn ngọc vào ngực, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Lý Kỳ không khỏi si ngốc.

Gia Luật Cốt Dục vốn mang huyết thống tốt đẹp, trong hoàng thất Khiết Đan cũng là dung mạo vô song, hai má trong suốt tuyệt sắc nhuộm lửa trong ánh nắng chiều, vô cùng mịn màng, quyến rũ gợi cảm, không thể nghi ngờ cực kì có phong tình thiếu phụ.

Gia Luật Cốt Dục thấy Lý Kỳ si ngốc đang nhìn mình, lông mi dài ướt đẫm bọt nước nhẹ nhàng chớp chớp vài cái, bộ ngực sữa cao ngất đầy đặn run lên lẩy bẩy, thẹn thùng nói: - Phu quân, huynh nhìn đủ chưa?

Lý Kỳ đến mắt cũng không nháy, lắc đầu liên tục nói: - Không đủ, vĩnh viễn không đủ. Một bàn tay to đặt lên lưng ngọc của Gia Luật Cốt Dục, nhưng đầu ngón tay truyền đến cảm giác lồi lõm khác nhau, khiến trong mắt hắn hiện lên thương yêu, ngón tay cái không tự chủ nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo thật dài, thật lớn.

Sự thay đổi trong mắt hắn, Gia Luật Cốt Dục đều thu lại toàn bộ vào mắt, nhưng trong lòng thì không ngừng cảm động, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Lý Kỳ, sau đó trượt xuống cổ Lý Kỳ, chủ động hôn môi Lý Kỳ, vô cùng cảm kích, tự nhiên cười nói, trong mắt lộ ra sự nhu tình mật ý.

Lý Kỳ sao không biết tâm tư của nàng, ôm chặt nàng vào ngực, dịu dàng nói: - Ta yêu muội.

Gia Luật Cốt Dục dựa vào bả vai Lý Kỳ, dù sao người nàng cũng rất cao gầy, không giống như Hồng Nô, Thất Nương núp trong lồng ngực Lý Kỳ, nhưng sắc mặt hạnh phúc của nàng cũng không hề thua kém ai, nhỏ giọng mềm mại nói: - Phu quân, huynh biết không, ta đã từng nghĩ rằng mình không bỏ xuống được, nhưng từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Đại Thạch người ta thân nhất và kẻ thù lớn nhất là Hoàn Nhan Tông Vọng, ta nhận ra kì thật ra đã sớm thích rồi, trong lòng ta từ trước đến giờ vẫn luôn quan tâm đến an nguy của huynh, cho đến lúc đó ta mới hiểu được, ta ở trên đời này chỉ có một thân phận, đó chính là thê tử của phu quân huynh, ta yêu huynh, phu quân.

Nghe nàng thâm tình nói rõ tâm tư của mình, Lý Kỳ cực kì cảm động, lực đạo trên cánh tay không khỏi mạnh thêm vài phần, hận không thể hòa tan nữ nhân đáng thương này vào chính cơ thể của mình, một bàn tay to lặng lẽ đặt trên đỉnh núi cao cao, một cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, một tay rất khó để giữ hết, khiến Cốt Dục thở gấp một tiếng, mùi hương thơm mát phả vào mặt Lý Kỳ, kích thích máu hắn sôi trào, không khỏi cười hì hì nói: - Cốt Dục, nơi này của muội hình như lớn hơn rất nhiều.

Gia Luật Cốt Dục ưm một tiếng, hạ giọng nói bên tai Lý Kỳ: - Phu quân, ta muốn huynh yêu ta.

Đây thật sự là một yêu cầu khó có thể từ chối.

Lý Kỳ nhìn đôi mắt mông lung của nàng, bên trong xuân ý dạt dào, làm sao còn có thể kiềm chế. Hôn mạnh xuống, lửa nóng ở đầu lưỡi quấn quanh cái lưỡi thơm mát của nàng.

Bọt nước tung bay, tạo nên từng đợt ý xuân.

----------o O o----------
Bình Luận (0)
Comment