Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1808.2

Cánh tay Lý Kỳ siết chặt hơn, cười hì hì nói: - Muội thật sự béo hơn một chút, nhưng béo ở những chỗ nên béo, những nơi không nên béo một chút cũng không béo.

Lý Sư Sư nghe thấy mơ hồ nói: - Cái gì là chỗ nên béo, cái gì là chỗ không nên béo.

Tay trái Lý Kỳ đột nhiên dời đến cái hông của Lý Sư Sư, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời ngoài miệng nói: - Nơi này chính là nơi không nên béo, còn về chỗ nên béo thì ---? Nói tới đây, trong mắt hắn đột nhiên nổi lên dị quang, một tay lặng lẽ di chuyển đến cổ ngọc của Lý Sư Sư, thuận thế đi thẳng xuống dưới, công kích chỗ cao cao.

Lý Sư Sư đang nghe nhập thần, làm sao phản ứng lại được, duyên dáng kêu lên một tiếng, theo bản năng tóm lấy bàn tay to đang tác quái của Lý Kỳ, nhưng đã quá muộn, bàn tay to của Lý Kỳ đã bao trùm lên đỉnh núi bên trái, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng.

- Đây là chỗ nên béo. Ai da, hình như còn mập lên không ít, đáng tiếc tay ta không thể biến thành lớn hơn được.

Lý Kỳ cười hì hì, bên đôi môi đỏ kiều diễm của Lý Sư Sư nhẹ nhàng hôn xuống một cái, năm ngón tay hơi nắm chặt lại, thật sự là vừa lớn vừa mềm.

Trước ngực truyền đến từng trận ngứa, khiến Lý Sư Sư không khỏi thở gấp một tiếng, hương thơm Phần Lan phả lên mặt Lý Kỳ, khiến Lý Kỳ mất đi tâm trí.

Nhiệt độ tăng vùn vụt.

Lý Sư Sư thấy tình huống này, biết không đúng, ngăn lại nói: - Phu quân, Sư Sư còn muốn nói chuyện với huynh, huynh --- huynh có thể rút tay ra trước không. Khi nói chuyện, đôi mắt cực kì xinh đẹp của nàng giống như đang cầu xin nhìn Lý Kỳ.

Đây là ánh mắt câu dẫn người khác!

Lý Kỳ nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ, cũng thật là, thật vất vả hai người mới được ở chung, lại nói chuyện. Cổ họng hơi nóng, cũng được, trước ta nhìn một chút, vô cùng không muốn rút tay ra, nói: - Sư Sư, đều tại muội nha, chỗ nào không béo, lại béo ở đây, ta đây là một người thành thật, vừa thấy muội là tay ta không chịu nổi sai khiến.

Mắt đẹp của Lý Sư Sư chớp chớp, lóe sáng nhìn Lý Kỳ, hai tay cầm quần áo che kín, sợ Lý Kỳ lại xằng bậy lần nữa, gắt giọng: - Nếu như huynh thành thật, con gái chúng ta đã không biết nói rồi.

Cho ta chút mặt mũi được không. Mặt già của Lý Kỳ đỏ lên, ôm Lý Sư Sư hỏi: - Sư Sư, trong hai năm qua muội sống thế nào?

Lý Sư Sư được Lý Kỳ ôm trong lòng, nói: - Sau khi huynh đi một tháng, ta luôn rầu rĩ không vui, may mắn có tỷ tỷ luôn ở bên cạnh ta, sau đó ta biết ta mang thai, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy đây là món quà trời cao ban tặng, đợi đến sau khi Tố Tố sinh ra, còn mang đến cho ta, cho tỷ tỷ niềm vui lớn hơn, cũng không còn cảm thấy cô đơn tịch mich nữa. Chỉ có điều khi Tố Tổ ngủ say, không khỏi nhớ tới huynh, huynh có nhớ ta hay không?

Lý Kỳ vội nói: - Không nghĩ ta sẽ tới sao. Nói xong hắn lại hôn lên môi Lý Sư Sư, nói: - Nhưng đây cũng không thể bù đắp cho muội.

Lý Sư Sư hạnh phúc cười nói: - Hiện tại có Tố Tố, lại có phu quân huynh luôn nhớ, Sư Sư cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nếu kêu khổ, vậy mới là không suy nghĩ đến cảm nhận của nữ nhân khác.

Lý Kỳ ha hả cười, chỉ có điều nụ cười có chút chua xót, lắc đầu nói: - Không đủ, còn lâu mới đủ, muội cho ta một ít thời gian nữa, người một nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn viên.

Đoàn viên? Nói còn dễ hơn làm! Lý Sư Sư thông minh, sao không rõ đây là một thế cục khó giải, nàng cũng không muốn tăng thêm phiền hà cho Lý Kỳ nói: - Thật ra như vậy cũng rất tốt, ta sợ mỗi ngày huynh nhìn thấy ta sẽ cảm thấy phiền chán, chỉ cần trong lòng huynh luôn nhớ ta là tốt rồi.

Lý Kỳ sao không rõ tâm ý của nàng, trong lòng cực kì cảm động, hai tay ôm chặt Lý Sư Sư vào ngực.

- Ai ôi!!!

Lý Sư Sư đột nhiên thở nhẹ một tiếng, một tay đặt trên ngực, nói: - Huynh trong lòng đo cái gì vậy?

- Không bị phá hư chứ.

Lý Kỳ bị dọa đến mức một thân mồ hôi lạnh, vội vàng đưa tay tới - Mau để cho ta xem, không bị biến đổi chứ, để phu quân giúp muội xoa xoa.

Rõ ràng là Lý Sư Sư ấn ngực bên trái, tên này lại cố tình đi sờ ngực bên phải.

Lý Sư Sư tức giận đến dở khóc dở cười, cơ thể giãy dụa, búng bàn tay to đang tác quái của Lý Kỳ, tức giận nói: - Phu quân ---

Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói: - Xin lỗi, ta nhất thời vụng về, nhìn lẫn chỗ, thật ra điều này không thể trách ta, bộ dạng giống nhau như đúc, hiển nhiên là một đôi song sinh, sờ lầm cũng có thể tha thứ.

Lý Sư Sư mấy máy miệng, cố gắng không để mình cười ra tiếng, chỉ có liếc mắt nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười gượng vài tiếng, lớn như vậy, rõ ràng như vậy, ta đây nếu không động tâm, vậy ta còn là nam nhân sao. Đôi mắt di chuyển nói: - Đúng rồi, muội có muốn biết trong ngực ta đang giấu cái gì không?

Lý Sư Sư cẩn thận liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Không muốn.

Đổ mồ hôi! Nhân phẩm của ta kém vậy sao? Lý Kỳ nói: - Không muốn cũng được, đến lúc đó muội cũng đừng có hối hận, đây là chính muội không muốn đấy.

Lý Sư Sư nghi ngờ nhìn hắn một cái, nói: - Vậy huynh lấy ra nhìn đi.

Lý Kỳ ha hả nói: - Nếu muốn nhìn, vậy thì tự mình sờ đi, tuy nhiên muội sờ ta, ta phải sờ muội, thế mới là công bằng.

Lý Kỳ sao đồng ý mắc mưu, nói: - Vậy ta không nhìn.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy cũng được, dù sao lát nữa cũng phải chạm vào, đến lúc đó muội không có cơ hội rồi.

Lý Sư Sư nghĩ thầm rằng cũng được, người cũng đã ngồi trong lòng hắn rồi, còn có gì nữa. Trên khuôn mặt đỏ ửng, sẵng giọng: - Ta muốn nhìn xem bên trong huynh dấu cái gì. Rồi ngượng ngùng đưa tay vào trong lồng ngực Lý Kỳ.

Lý sư phó cũng xấu hổ đưa tay vào trong ngực nàng, quả nhiên một tay không thể giữ hết được.

Thân thể mềm mại của Lý Sư Sư khẽ run lên, cũng do tay hắn di chuyển. nàng lấy một đồ vật màu vàng trong ngực hắn ra, đợi cho đến khi hoàn toàn nhìn thấy đồ vật này nàng mới giật mình hô lên một tiếng.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Thế nào? Có phải do ta dùng sức không?

Lý Sư Sư mặt đỏ như máu, kiều diễm ướt át, những lời này khiến nàng sắp khóc, nói: - Sao --- sao lại là một đạo thánh chỉ.

Đúng rồi, ta quên mất thánh chỉ này. Lý Kỳ nhân cơ hội này đặt tay lên một ngọn núi khác, ngoài miệng lại cười hì hì nói: - Mở ra xem xem, nếu không thích, vậy --- ừm, đó cũng không phải là hàng rởm.

Lý Sư Sư cầm thánh chỉ đương nhiên lo lắng bất an, hoàn toàn quên bàn tay tác quái đang làm loạn trong quần áo nàng, từ từ mở đạo thánh chỉ ra, đợi cho đến khi nhìn rõ nội dung viết bên trong, tay nàng không khỏi che đôi môi anh đào, trong đôi mắt đẹp ẩn một trận sương mù, thật lâu cũng không nói ra lời.

Lý Kỳ vụng trộm liếc nàng một cái, cười hỏi: - Thích không?

Lý Sư Sư ngẩn người, ôm chặt thánh chỉ vào trong ngực, ngả đầu vào ngực Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo: - Không thích.

Lý Kỳ hừ nhẹ một tiếng, nói: - Ta đây đã sớm dự liệu, nhưng không thích cũng không có vấn đề gì, dù sao thánh chỉ cũng không thể là hàng rởm, muội đã được định là thê tử của ta rồi, có câu là, muội có thánh chỉ, ta có mĩ nhũ, hai bên cùng thắng, tuyệt đối là hai bên cùng thắng.

Lý Sư Sư nghe hắn mồm loa mép giải, trong lòng cực kì ngọt ngào, lại thẹn thùng, không dám ngẩng đầu, chợt thấy một vật cứng cúng chọc vào mông nàng, theo bản năng nói: - Trên người huynh sao vẫn cất giấu một đạo thánh chỉ nữa? A ---, chẳng lẽ huynh cũng mang một đạo thánh chỉ cho tỷ tỷ.

- À?

Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy kinh ngạc, bị dọa gần chết, tình huống gì đây, nói: - Có ý gì? Ta chỉ mang theo một đạo thánh chỉ này, sao muội lại nói thế?

- Nhưng?

Lý Sư Sư thoáng vặn vẹo thân dưới, lập tức hiểu được, vành tai đỏ rực, vỗ nhẹ vào Lý Kỳ:

- Huynh là đồ hạ lưu bại hoại.

Hạ lưu?

Lý Kỳ đột nhiên hiểu được, cười dâm nói: - Đạo thánh chỉ này, muội càng không thể từ chối rồi.

Nói xong, hắn ôm Lý Sư Sư, bước nhanh tới giường.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment