Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1836.1

Tứ tiểu công tử?

Ta thấy là tứ đóa hiếm thấy mới đúng.

Lý Kỳ thấy bốn người bọn họ ngay cả việc xuống xe cũng phải tranh luận một phen, nhất thời câm nín một trận, xoa xoa cái trán, đau đầu a.

- Lý đại ca, Lý đại ca, cà phê kia là gì, ăn vào có thể thành tiên sao?

Hồng Thiên Cửu vừa xuống xe ngựa, lập tức sử xuất di hình đổi ảnh, thoáng hiện tới bên người Lý Kỳ, y hưng phấn không ngờ kéo cánh tay của Lý Kỳ, hạch hỏi.

Lý Kỳ bị y ầm ĩ tới nỗi đầu cũng to lên, ra sức bắt lấy hai cánh tay của Tiểu Cửu, kích động nói: - Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, ngươi như vậy, người khác sẽ nghĩ rằng lão tử là cong đấy.

Cong hả?

Hồng Thiên Cửu hoang mang trừng mắt nhìn.

Sài Thông đi tới, cười gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Nếu đem ra để so sánh, Lý Kỳ vẫn ưa thích phong cách vua làm màu hơn, ít nhất thì cũng an tĩnh.

- Tránh ra, tránh ra.

Cao Nha Nội cuối cùng mới xuống xe, liền mang một bụng oán khí, vừa đi đến đã đem Sài Thông và Hồng Thiên Cửu đẩy ngã sang một bên, lại đánh giá Lý Kỳ từ trên xuống dưới.

Thằng dở hơi này đang chuẩn bị làm gì thế?

Lý Kỳ nói: - Ngươi nhìn ta như vậy làm chi?

Cao Nha Nội ừ một tiếng, làm ra vẻ nói: - Lý Kỳ, ngươi thành thục không ít nhỉ?

Lý Kỳ một đầu mồ hôi lạnh, nói: - Lời này là thế nào?

Cao Nha Nội nhếch môi cười: - Lý Kỳ, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ xem, ngươi bao lâu mới chủ động mời chúng ta ăn một bữa cơm, ngươi tên keo kiệt này rốt cục thì cũng thông suốt rồi.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Nha Nội, nếu ta là kẻ keo kiệt ấy mà, ta đúng vào 30 tết, liền cầm sổ sách ngươi gửi lại ở Túy Tiên Cư chúng ta tới nhà ngươi đòi tiền đó.

Phàn Thiếu Bạch ngạc nhiên vui mừng nói: - Như thế nào? Túy Tiên Cư các ngươi cũng có sổ sách của thằng nhãi này?

Lý Kỳ nói: - Không dày như của Phàn Lâu ngươi.

- Vậy thì thật là làm người ta tiếc nuối.

Phàn Thiếu Bạch vỗ vỗ bờ vai của Nha Nội, nói: - Ngươi còn phải tiếp tục cố gắng a!

Cao Nha Nội tức giận nói: - Ngươi cho ta là muốn đi ủng hộ ngươi sao, ta đó là ủng hộ cho Tống tẩu, ngươi chớ tự mình đa tình.

- Ngươi ---.

Bốn tên này ở một chỗ, thật sự là đủ khiến người đau đầu mà. Lý Kỳ vội nói: - Tốt lắm, tốt lắm. Đi vào trước rồi nói sau. Trong lòng lại bổ sung một câu, nha nha phì phì, các ngươi không ngại mất mặt, nhưng mà ta ngại.

Mấy người tiến vào trong phủ, Cao Nha Nội đột nhiên nói: - Tiểu Văn chưa tới sao?

Lý Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu được, người này là tới khoe khoang đó a! Cũng phải, đây vốn là sở trường của ngươi, nếu giờ mà không cho ngươi khoe khoang, thằng nhãi ngươi sống trên đời thật sự là không ý nghĩa. Cười nói:

- Nha Nội. Ngươi thật đúng là lợi hại, chỉ trong một tháng đã hoàn thành, không hổ là tình thánh a!

Cao Nha Nội vừa khẽ vuốt đóa hoa hồng bên tóc mai, vừa dương dương đắc ý nói: - Đúng thế, bản Nha Nội nói muốn bọn họ trước lễ mừng năm mới phải ngủ cùng một chỗ, vậy quyết sẽ không nuốt lời.

Sài Thông hừ nhẹ nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ nói, thiếu chút nữa chú rể là ngươi rồi.

Đoán rằng đây là tuyệt đối là một chuyện mãnh liệt. Lý Kỳ vẻ mặt bát quái nói: - Có chuyện gì xảy ra thế?

Sài Thông nói: - Ngày đó khi Tiểu Văn thành hôn, thằng nhãi này uống đến say mèm, la hét phải chỉ đạo Tiểu Văn động phòng. Ngồi lại tân phòng không chịu đi.

Không hổ là Nha Nội, quả nhiên đủ mãnh liệt! Lý Kỳ nghe vậy cũng chấn động.

Cao Nha Nội cả giận nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ta là ân công của vợ chồng bọn họ, như vậy thì có gì không được. Ngược lại đám người các ngươi kia, không giảng nghĩa khí, lại đánh cho ta ngất xỉu đi, biến thành bản Nha Nội ngày hôm sau ngủ dậy, mới phát hiện cổ tại sao lại vẹo mất.

Sài Thông nói: - Lúc ấy ngươi chết sống không chịu đi, kéo cũng kéo không được, còn tranh lên giường với người ta. Ngươi còn ngại không đủ mất mặt sao, có muốn lát nữa ta đi tìm Thái úy để bình luận phân xử hay không.

- Khụ khụ, Sài Thông, ngươi cũng đừng quên quy củ, bất cứ chuyện gì cũng không thể kiện lên cha mẹ.

Cao Nha Nội lập tức uể oải xuống ngay.

Toát mồ hôi! Lý Kỳ vừa chuyển đôi mắt, đột nhiên cười ha hả nói: - Nha Nội, ta ở đây cũng còn một người cần ngươi chỉ đạo đấy.

- Chỉ đạo gì?

- Sinh con.

- Cái gì mà có giúp hay không, nói thế thì khách khí rồi.

Cao Nha Nội nghĩa khí ngất trời nói: - Thế này quá đơn giản, ngươi nói cho ta biết là ai, ta đi giúp gã sinh là được.

Người này chẳng lẽ lại tiến hóa rồi hả? May mắn đã không nói đến tên của tiểu Lục tử. Lý Kỳ hoảng sợ nói: - Coi như ta chưa nói cái gì. Nói xong hắn khẩn trương nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Thái úy, bát Kim thúc bọn họ đâu rồi?

Hồng Thiên Cửu nói: - Cha ta bọn họ một lát nữa sẽ đến.

- Tên mập kia đâu rồi?

- Tam Lang vốn là muốn cùng theo chúng ta tới, nhưng cha y nói cái gì mà người một nhà có thể nào tách ra mà đi, cho nên Tam Lang sẽ cùng Chu thúc đến.

Một lát sau, đám người Cao Cầu, Hồng Bát Kim, Hồng Thất Công, Chu Thanh, Hà Cửu Thúc lục tục tới.

Đều là mang theo cả gia đình đến, tất cả lớn nhỏ ước chừng có hơn hai ba mươi người, may mắn phủ Xu Mật Sứ khá lớn, bằng không mà nói, chưa chắc đã chứa hết được.

Theo sau, vợ chồng Trịnh Dật cũng đã đến, Lý Kỳ mặc dù không có mời nhân sĩ chính trị đến, nhưng phu nhân của Trịnh Dật là Trương Nhuận Nhi, học trò cưng của hắn, vì vậy hắn mới mời vợ chồng Trịnh Dật.

Ngoài ra, Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc, A Nam, còn có người một nhà Quái Cửu Lang cũng đều đến đây.

Thái Kinh già khọm là người đến cuối cùng, nhìn ra được, trạng thái tinh thần của lão cũng vô cùng tốt, lão ham ăn cấp bậc đồ cổ này hôm nay rốt cục có thể nếm đến mỹ vị mà Kim Đao Trù Vương làm, ngươi gọi lão sao có thể không hưng phấn, sao có thể mất hứng cơ chứ.

Trong nháy mắt thời gian, phủ Xu Mật Sứ đã vô cùng náo nhiệt rồi, ở tiền viện Lý Chính Hi dẫn theo một bang trẻ con, ít nhất cũng có hơn ba mươi đứa, ở đó tha hồ chơi trốn tìm, đùa đến điên cuồng, những đứa bé này đương nhiên chỉ là đến cho náo nhiệt, cà phê không có duyên với bọn chúng.

Mà trong đại sảnh, mọi người túm năm tụm ba vây tụ cùng một chỗ, chia sẻ vui sướng và thu hoạch qua một năm này, ở trong này rất nhiều người vốn là không cùng xuất hiện, cũng sẽ không thể nào cùng xuất hiện, nhưng vì có Lý Kỳ, làm cho bọn họ có cơ hội cùng xuất hiện, hiện giờ nghiệp quan đã không phân biệt rồi, trong đây rất nhiều người kỳ thật đều là đồng bạn trên phương diện làm ăn.

Một lát sau, Lý Kỳ đến đại sảnh, chăp chăp tay hướng về phía mọi người, cười nói: - Đa tạ các vị đã nể mặt đến đây, Lý Kỳ cảm thấy rất vinh hạnh, hiện tại cà phê đã chuẩn bị xong, kính mời các vị theo ta đi tới hoa viên, nhấm nháp cà phê.

Hôm nay chủ đề tuyệt đối là cà phê, không mang theo nửa điểm hương vị chính trị và kinh doanh.

Người xung quanh đã sớm không chờ được nữa rồi, lập tức đi theo Lý Kỳ tới hoa viên.

Bởi vì từ sau khi Vương Dao và Lý Kỳ bày tỏ tấm lòng với nhau, Lý Kỳ bắt đầu đem hoa viên Tần phủ đến phủ đệ mình, bởi vì hắn biết Vương Dao yêu nhất là hoa, vườn hoa này sớm hay muộn cũng phải đem tới.

Hoa viên Tần phủ một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở, lúc này tuy là mùa đông, hơn nữa còn là ở vào ngày tuyết rơi, tuyết trắng nơi nơi, chưa tan, nhưng tuyết trắng thật dày cũng không thể che đậy hết hương hoa, khi Lý Kỳ dẫn theo đoàn người đi tới bên ngoài hoa viên, đã ngửi thấy từng trận mùi hoa, tựa như đang ở giữa mùa xuân vậy.

Đi vào trong hoa viên, một mực nhìn lại, khắp nơi nở đầy hoa tươi, sắc thái sặc sỡ, cảnh đẹp ý vui, lại thêm tuyết trắng phụ trợ, khiến mỗi một đóa hoa tươi đều có vẻ cao quý, tinh thuần, vô cùng xinh đẹp.

Vương Dao nhìn thấy những đóa hoa mình âu yếm nở rộ ở trước mắt, không khỏi vui sướng vạn phần, lại không kìm lòng nổi liếc nhìn Lý Kỳ, cũng không biết có phải tâm đầu ý hợp hay không, Lý Kỳ vừa lúc cũng đưa mắt về phía nàng, ánh mắt gặp nhau giữa không gian lạnh lùng, hết thảy đều mang theo nỗi lòng.
Bình Luận (0)
Comment